Hơn mười nữ nhân câm miệng và sợ hãi nhìn qua Nhạc Trọng và đợi nam nhân này quyết định vận mệnh của mình.
Nhạc Trọng đem Trương Quỳnh triệu tới hỏi:
- Trương Quỳnh, tôi muốn mua con phố này an trí các người thì cần bao nhiêu lương thực?
- Bẩm đại gia, nếu mua con phố này cần năm mươi tấn lương thực!
Trương Quỳnh cẩn thận tính toán một chút nói ra.
Trong tận thế này, phòng ở thập phần không đáng tiền. Trong thành phố SY này cung cấp phòng ở cho cả trăm vạn người, một con phố cho người sống sót không đáng tiền, năm mươi tấn lương thực là có thể dễ dàng mua được, có khi còn thừa.
Nhạc Trọng trực tiếp gọi tên hai chiến sĩ đặc chiến doanh:
- Tống Văn, Khổng Duy hai người lập tức cùng đi với Trương Quỳnh mua lại con phố này.
Chỉ cần không phải là cao thủ biến thái, Tống Văn, Khổng Duy hai gã chiến sĩ đặc chiến doanh đối phó là dư sức. Đủ để bảo vệ Trương Quỳnh không bị tiêu diệt.
Nhạc Trọng nhìn qua đám nữ nhân vây quanh lãnh đạm nói:
- Về phần các người lưu lại nơi này đợi lệnh của tôi!
Nữ nhân vây quanh và tiểu hài tử có hơn mười người, Nhạc Trọng không có khả năng mang theo nữ nhân và hài tử đi cùng.
Những nữ nhân kia nghe được Nhạc Trọng nói như vậy thì nhìn qua, không dám lộn xộn.
- Hắn quả nhiên có tiền vốn lớn.
Trương Hòa nhìn qua Nhạc Trọng dễ dàng mua hài tử và nữ nhân, trong nội tâm đại định. Cung kiên định bán mạng cho Nhạc Trọng.
- Tư Hiền, Tiểu Lan anh đã về!
Trương Hòa bị kích động xông vào trong sân nhỏ và gào lên. Hắn cùng một gã cường nhân, sau này hai đứa em sẽ được no bụng.
Nhưng mà Trương Hòa vừa tiến vào trong sân nhỏ nhìn thấy em trai Trương Tư Hiền bị người ta đánh da mặt xanh lên, giống như rách rưới nắm trên mặt đất, mà em gái bảo bối của hắn không thấy đâu, trong nội tâm dâng lên dự cảm không tốt.
Trương Tư Hiền vừa mới mười hai tuổi ho ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt sầm thảm nhìn qua Trương Hòa nói ra:
- Đại ca, em gái bị thằng khốn nạn Sư Nhị Cẩu bắt mang đi, anh về không kịp rồi.
Sắc mặt Trương Hòa trở nên vô cùng trắng bệch, hắn thoáng cái quỳ gối trước người của Nhạc Trọng và lớn tiếng cầu khẩn.
- Nhạc lão đại, van cầu ngài cứu em gái của tôi, chỉ cần ngài cứu em gái của tôi, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp cho ngài, cái mạng nhỏ này cũng không cần.
Nhạc Trọng nhướng mày hỏi: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
- Sư Nhị Cẩu là người nào?
- Sư Nhị Cẩu là một tên cặn bã!
Trương Hòa quỳ trên mặt đất nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Sư Nhị Cẩu là một tên cặn bã. Trước tận thế hắn chỉ là một tên canh sòng bạc, cho vay nặng lãi lưu manh du côn. Hắn chính là người địa phương của thành phố SY, sau tận thế thì lợi dụng lúc mấy đại nhân vật thành phố SY xử lý đại sự trở thành một tên sai vật của đại nhân vật, đạt được không ít chỗ tốt.
Hiện tại Sư Nhị Cẩu là một thế lực lớn có hơn năm mươi tiểu đệ chuyên môn đánh nhau. Trong khu vực này không người nào dám gây vào hắn. Những người trêu chọc vào Sư Nhị Cẩu không ai không bốc hơi hay nhà tan cửa nát, có đại nhân vật ủng hộ sau lưng cho nên hắn càng ngang ngược.
- Như thế nào đây? Lão đại thấy nó thế nào? Đây là em gái bảo bối của Trương Hòa là Trương Ngọc Lan nha.
Một tên trung niên dáng người khôi ngô, ngũ quan đoan chính, vẻ mặt chính khí chỉ vào một tiểu loli chừng mười một tuổi, da thịt trắng nõn, tướng mạo tinh xảo, tên Sư Nhị Cẩu hỏi.
- Không tệ, nhan sắc không kém.
Trong mắt Sư Nhị Cẩu hiện ra một tia dâm quang, lộ ra một tia dâm quang và thò tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Trương Ngọc Lan.
- Phi!
Trương Ngọc Lan nhìn bộ dáng buồn nôn của Sư Nhị Cẩu thì trực tiếp hướng qua Sư Nhị Cẩu nhả một cục nước miếng.
Sư Nhị Cẩu không kịp đề phòng bị nước miếng dính lên mặt. Hắn tự tay sờ lên mặt, dùng tay bóp nắn nước miếng sau đó thè lưỡi ra ra liếm một cái, thập phần biến thái cười nói:
- Thơm quá!
Trong nội tâm của Trương Ngọc Lan lập tức sinh ra cảm giác nổi da gà, nàng dùng âm thanh không lớn không nhỏ mắng.
- Đồ biến thái!
- Tiểu tiện nhân, dám mắng tao!
Trong mắt Sư Nhị Cẩu hiện ra tia hàn quang, một tát đánh vào mặt của Trương Ngọc Lan, đem gương mặt của Trương Ngọc Lan đánh sưng lớn, hắn cười âm hiểm, nói:
- Mày yên tâm, tao thích nữ nhân như mày đấy. Tao sẽ dạy dỗ mày thật tốt, dạy dỗ mày tiểu nữ nhân trong tay của tao. Đại gia thích nhất là hành hạ chó con nhỏ. Đưa tới chỗ vị đại nhân kia hăn cũng sẽ dạy dỗ mày hiểu quy củ mà thôi, trước đó cho tao nếm thử hương vị của mày đã.
Nói xong Sư Nhị Cẩu liền vươn tay đưa vào quần áo của Trương Ngọc Lan.
Trong nội tâm Trương Ngọc Lan sợ hãi, lập tức khóc lên.
- Lão đại, bên ngoài có người giết qua!
Đúng lúc này một tên bộ hạ của Sư Nhị Cẩu xông tới, lớn tiếng kêu la.
- Đối phương có bao nhiêu nhân mã?
Sư Nhị Cẩu đình chỉ xâm phạm Trương Ngọc Lan, nhướng mày, nhìn qua tên bộ hạ hỏi.
- Bốn người, đối phương chỉ bốn người!
Tên bộ hạ của Sư Nhị Cẩu vẻ mặt kinh hoàng kêu lên.
Sư Nhị Cẩu lập tức nổi giận nói:
- Bọn mày hơn năm mươi người, đối phương chỉ có bốn người mà không làm gì được, bọn mày có thể làm cái gì?
Tên bộ hạ của Sư Nhị Cẩu thất kinh nói:
- Đối phương là cao thủ người cường hóa cao cấp.
Sư Nhị Cẩu nghe vậy biến sắc. Người cường hóa thực lực hơn xa người bình thường, người cường hóa cao cấp lấy một địch mười không có vấn đề gì. Thủ hạ dưới tay của hắn có ba bốn tên người cường hóa, chỉ có điều những người cường hóa này chỉ cấp 3 4 mà thôi, so với người bình thường không mạnh hơn bao nhiêu. Đối mặt người cường hóa cao cấp thì không chịu nổi một kích.
Đúng lúc này nương theo tiếng vang thật lớn, một tên tiểu đệ dưới trướng của Sư Nhị Cẩu bị đá bay vào trong, hung hăng đâm vào bàn lớn sau đó ngất đi.
Nhạc Trọng bước lên một bước.
Sư Nhị Cẩu nhìn thấy Nhạc Trọng thì thân thể uốn lượn và cung kính nói với Nhạc Trọng:
- Xin hỏi ngài là vị nào? Không biết ngài vì sao tới đây?
Trương Ngọc Lan nhìn qua Sư Nhị Cẩu ngang ngược càn rỡ nhìn qua Nhạc Trọng ăn nói khép nép, lại nhìn qua Nhạc Trọng và trong mắt dị quang chớp động.
- Giao nàng cho tôi!
Nhạc Trọng chỉ vào Trương Ngọc Lan nói.
Sư Nhị Cẩu bộ dáng khó xử, lập tức lấy hậu trường ra.
- Các hạ, đây là nữ nhân Viên Dã Sơn Viên cục trưởng muốn. Ngài làm vậy chỉ sợ không thích hợp a? Trong sân của tôi còn có vài tiểu nữ nhân như vậy. Tuy tư sắc kém hơn con bé này một chút, nhưng mà tuyệt đôi nhu thuận nghe lời.
Cục thuế vụ nắm quyền lợi thật lớn trong tay. Cục trưởng cục thuế vụ trước và sau tận thế là một nhân vật ai cũng không dễ chọc vào, cho dù là Ôn Báo Quốc, Bành Minh Đức cũng phải tôn trọng ba phần.
- Nói như vậy cặn bã như anh dùng làm cái gì?
Nhạc Trọng nhìn Sư Nhị Cẩu và trực tiếp một cước đá vào người của Sư Nhị Cẩu, đá bay Sư Nhị Cẩu lên mặt bàn, ngất đi.
Ánh đao lóe lên, dây thừng trên người Trương Ngọc Lan bị chém mất.
- Hai ca ca của cô bảo tôi bảo tôi tới cứu các cô, chúng tôi sẽ bảo hộ các người trong phạm vi của mình.