Chương 363: Tiểu Quy đến giúp, Đồng Hiểu Vân đẩy ngược ()

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Áp lực cận chiến đối với chiến sĩ thật quá lớn. Trừ phi là mặc áo giáp rắn nước biến dị, nếu không cận chiến mang tới tổn thương sẽ làm Nhạc Trọng rất khó thừa nhận.

Thi đàn khổng lồ rất nhanh theo mùi vị của nhân loại đi tới bên bờ Tư Giang.

Theo từng mệnh lệnh thần bí, những con tang thi bắt đầu người trước ngã xuống người sau tiến lên nhảy xuống Tư Giang, ý đồ dùng thân thể của chúng lấp bằng Tư Giang, xây dựng một con đường khác đi thông qua bờ bên kia. Một đường chúng đẩy mạnh tới đây đều dựa vào ưu thế số lượng thật lớn gặp núi phá núi, gặp nước lấp nước mà đi tới được.

Nhưng bên trong Tư Giang nơi nơi đều là thú biến dị tiểu đệ của tiểu Quy, tang thi nhảy vào Tư Giang chỉ hiến thân cho tôm biến dị cắn nuốt.

Mấy vạn con tang thi nhảy vào trong sông không hề có chút thành quả nào, tang thi Z bên trong thi đàn rốt cục đã tỉnh ngộ lại. Nó không tiếp tục ra lệnh thực hiện hành vi ngu xuẩn như thế, thi đàn khổng lồ lẳng lặng đứng bên kia Tư Giang ngơ ngác.

Sau khi Nhạc Trọng xác nhận thi đàn không có cách nào vượt sông, lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm quay về tắm rửa, ngã xuống giường chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày nay hắn thật sự tích lũy quá nhiều áp lực, vừa được thả lỏng thân thể liền không còn chịu được nữa.

Dù sao Nhạc Trọng cũng là một nhân loại, trải qua cuộc chiến đấu kịch liệt như vậy tinh thần hắn thời khắc đều thật căng thẳng, sự sống chết của hơn mười vạn người đặt lên bờ vai hắn, làm cho hắn cơ hồ không dám thả lỏng một khắc nào. Loại áp lực cực lớn này đặt lên trên người hắn, cơ hồ ép tới mức làm hắn hết hơi, hiện tại rốt cục hắn đã có thể buông lỏng một hơi mà thư giãn chìm vào giấc ngủ.

Ngay trong lúc Nhạc Trọng còn đang mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy được tiểu huynh đệ của hắn bị người nắm lấy, sau đó tiến nhập vào một địa phương vô cùng ấm áp ướt át, hắn liền bị đánh thức nhìn xuống bên dưới.

Chỉ thấy Đồng Hiểu Vân mặc một bộ áo ngủ màu trắng, bộ áo kia cũng không cài nút thắt, lộ ra làn da trắng như tuyết. Nàng ngồi chồm hổm giữa hai chân Nhạc Trọng, cầm lấy tiểu huynh đệ của hắn, nhìn hắn lúng liếng cười nói:

- Chào buổi sáng Nhạc ca!

- Hiểu Vân, em đang làm gì đó?

Nhạc Trọng nhìn dáng vẻ dễ thương của Đồng Hiểu Vân, trong lòng không khỏi xao động.

Đồng Hiểu Vân mị nhãn như tơ liếm tiểu huynh đệ của hắn, kiều diễm cười nói:

- Nhạc ca, gọi anh rời giường như vậy anh thích không?

- Thích!

Nhạc Trọng đưa tay vuốt gương mặt xinh đẹp của nàng, không hề che giấu ánh sáng trong mắt, thân thể càng ngày càng nóng. Nguy cơ thi đàn đã tạm thời giải trừ, hắn đã có thời gian cùng sức lực mà tận tình hưởng thụ.

- Như vậy hãy đến yêu em đi!

Đồng Hiểu Vân cười thật dễ thương, thật chủ động giạng chân ngồi lên người Nhạc Trọng, để tiểu huynh đệ của hắn tiến vào trong thân thể của nàng.

Đồng Hiểu Vân nhướng mày, trên tấm ra giường trắng lại hiện lên một đóa hoa mai đỏ tươi.

- Tận tình yêu thương em được không? Nhạc ca, em rất thích anh nha!

Đồng Hiểu Vân ôm chặt Nhạc Trọng, dùng đôi mắt to điềm đạm đáng yêu như cầu xin hắn.

- Đương nhiên là anh cũng rất thích em!

Dáng vẻ đáng yêu của Đồng Hiểu Vân còn khiến Nhạc Trọng hưng phấn hơn cả xuân dược kích thích nhất, hắn đem Đồng Hiểu Vân đẩy ngã trên giường lớn, tùy ý hưởng thụ thân thể xinh đẹp của nàng.

Chỗ ở của Nhạc Trọng chỉ là một ngôi nhà dân bình thường, thanh âm rên rỉ của Đồng Hiểu Vân xuyên thấu qua vách tường hơi mỏng khuếch tán ra ngoài.

Tiểu la lỵ Trương Ngọc Lan cầm khăn mặt thật xấu hổ đứng ngoài phòng Nhạc Trọng, dựa vào tường, mặt đỏ tai hồng nghe thanh âm rên rỉ vọng ra từ trong phòng. Nàng vốn chỉ dự định cầm khăn mặt tới phục vụ đại anh hùng Nhạc Trọng mà nàng sùng bái thế thôi.

Trên thực tế sự đánh giá của người ngoài đội ngũ về Nhạc Trọng không được tốt lắm. Đặc biệt là Trầm Tuyết càng thêm chán ghét hắn. Nhưng Trương Ngọc Lan lại tràn ngập cảm kích lẫn sùng bái hắn, nàng cảm thấy được Nhạc Trọng chính là đệ nhất đại anh hùng trên thế gian này.

- Em ở đây làm gì?

Ngay lúc Trương Ngọc Lan còn đang nghe lén, thanh âm của Trác Nhã Đồng vang lên bên tai nàng.

Trương Ngọc Lan cả kinh, giống như một con thỏ con hoảng sợ lạnh run nhìn Trác Nhã Đồng, cơ hồ muốn khóc lên:

- Phu nhân, thật xin lỗi em không phải cố ý muốn nghe lén. Em chỉ muốn lấy khăn mặt tới cho Nhạc đoàn trưởng mà thôi, thật xin lỗi…

- Tiểu lão công làm việc thật không biết chú ý, Hiểu Vân cũng vậy, còn kêu lớn tiếng như thế, dạy hư trẻ con!

Lúc này Trác Nhã Đồng cũng nghe được tiếng rên rỉ của Đồng Hiểu Vân vọng ra trong phòng, nhịn không được đỏ mặt, trong lòng hơi có chút ghen tỵ thầm nghĩ.

Trác Nhã Đồng nhìn Trương Ngọc Lan ôn nhu cười, tiếp nhận khăn mặt trong tay nàng nói:

- Em đi xuống đi, để tôi giúp em đem khăn mặt cho anh ấy!

- Thật xinh đẹp, thật ôn nhu, vợ của anh ấy đều thật đẹp. Nếu mình có thể biến thành xinh đẹp như vậy, anh ấy có thể sẽ nhìn thấy mình hay không?

Trương Ngọc Lan nhìn mỹ nữ thành thục như Trác Nhã Đồng, trong mắt thoáng hiện vẻ khát khao, nhu thuận nói:

- Dạ, phu nhân!

Nói xong Trương Ngọc Lan nhu thuận lui xuống.

Trác Nhã Đồng đi nhanh vào phòng, chỉ thấy Đồng Hiểu Vân để trần thân trên mềm mại, thân thể đỏ hồng, thở hổn hển ngã vào trong lòng Nhạc Trọng, có vẻ thập phần thỏa mãn dễ thương.

Nhạc Trọng nhìn mỹ nhân tuyệt sắc bước tới gần, ánh mắt sáng lên, mỉm cười nói:

- Nhã Đồng em đến rồi, lại đây, cho anh hôn một chút!

Trác Nhã Đồng đã khóa cửa phòng, nhìn Nhạc Trọng ôn nhu cười, đi tới bên cạnh hắn hôn môi hắn.

- Lão công thật là, anh cùng Hiểu Vân làm chuyện này cũng phải xem trường hợp một chút, nếu dạy hư trẻ con thật không tốt đâu!

Nhạc Trọng cười, lập tức đem Trác Nhã Đồng đặt bên dưới thân, cũng không hoàn toàn cởi quần áo của nàng, cứ như vậy trực tiếp tiến vào thân thể nàng, tùy ý chà đạp trêu chọc nàng.

Trác Nhã Đồng ôn nhu tiếp nhận Nhạc Trọng, đồng thời không ngừng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, làm người ta tràn ngập dục vọng chinh phục.

Sau một trận mây mưa, Nhạc Trọng ôm Trác Nhã Đồng cùng Đồng Hiểu Vân lẳng lặng nằm trên giường lớn, hưởng thụ làn da bóng loáng mê người của hai nàng, trong lòng tràn ngập yên lặng cùng cảm giác hạnh phúc.

Trác Nhã Đồng nằm trong lòng Nhạc Trọng, hôn nhẹ lên môi hắn, cười cười nhìn hắn đột nhiên hỏi ra vấn đề vô cùng sắc bén:

- Lão công, em với Hiểu Vân, ai có thể làm cho anh thấy càng thêm thoải mái?

Đồng Hiểu Vân ôm cánh tay Nhạc Trọng, dùng bộ ngực của mình cọ sát lên tay hắn, làm nũng nói:

- Nhạc ca, đương nhiên là Hiểu Vân giỏi hơn có phải hay không? Hiểu Vân là em gái tốt nhất nhu thuận nhất của anh đâu…

Cho dù quan hệ giữa Đồng Hiểu Vân cùng Trác Nhã Đồng rất tốt, nhưng đề cập tới vấn đề được sủng ái của Nhạc Trọng hai nàng cũng không tự giác có chút muốn cạnh tranh. Tuy rằng ngoài miệng Trác Nhã Đồng không nói nhưng tận sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy có chút ghen tỵ Đồng Hiểu Vân đạt được lòng sủng ái của Nhạc Trọng.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]