Đặc biệt là bên trong ba cỗ thế lực kia, còn có nhân sĩ có tín ngưỡng cực đoan kỳ thị chủng tộc làm thủ lĩnh. Nếu để cho hắn trở thành thủ lĩnh cỗ thế lực nọ, đối với Hoa kiều ở tận thế mà nói chính là tai nạn đáng sợ.
Một gã kỳ thị chủng tộc lên làm thủ lĩnh thế lực lớn, đối với những chủng tộc bị kỳ thị mà nói tuyệt đối là tai nạn ngập đầu. Vào thời thế chiến thứ hai, Hitler cũng đã chứng tỏ tai nạn kia kinh khủng tới bậc nào.
Nhạc Trọng cau mày, trầm tư hồi lâu ngẩng đầu nhìn vào mắt Ngô Đàm Đồng, đem một thanh đao ném tới trước người hắn, chỉ vào tên liên trưởng nói:
- Mày đi chặt đầu hắn xuống, làm bộ hạ của tao thì không cần phải chết! Nếu hắn không chết thì mày phải chết!
Xương cốt của Ngô Đàm Đồng đã mềm qua một lần, rốt cục không cách nào tiếp tục cứng rắn được lần nữa, hắn cầm Đường đao, trong mắt chợt lóe hung quang, một đao chém lên đầu tên liên trưởng, đem đầu hắn bổ xuống, sau đó cầm đầu tên liên trưởng quỳ trước mặt Nhạc Trọng nói:
- Tiểu nhân nguyện ý tận lực phục vụ cho ngài!
Nhạc Trọng khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn qua Phạm Đồng Hiên:
- Phạm Đồng Hiên, nếu anh muốn dựa vào tôi thì đem người này chém. Chỉ cần anh chém hắn, các người sẽ nhận được sự bao che của tôi!
Phạm Đồng Hiên thoáng chần chờ một chút, nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn chẳng khác gì ma quỷ của Nhạc Trọng, cầm lấy thanh Đường đao trong tay Ngô Đàm Đồng, một đao chém xuống đầu một gã tù binh, quay đầu nhìn Nhạc Trọng nguyện trung thành:
- Nhạc Trọng đại nhân, tôi nguyện tận lực vì ngài!
Nhạc Trọng nhìn thấy Ngô Đàm Đồng cùng Phạm Đồng Hiên đều thực hiện mệnh lệnh của hắn, lúc này mới nhìn qua Trần Dao hỏi:
- Trần Dao, tôi muốn đi tập kích bộ đội của Ngô Nham Hồng. Cô muốn đi cùng tôi hay ở lại chỗ này?
Trần Dao nhìn thẳng mặt Nhạc Trọng, trong mắt chớp động ánh sáng kiên định:
- Tôi muốn đi theo anh!
Nhạc Trọng đưa tay chỉ vào một gã tù binh, nhìn Trần Dao nói:
- Nếu cô muốn đi cùng tôi, vậy đem người kia giết đi!
Trần Dao được Kỷ Thanh Vũ bảo hộ nên chưa từng nếm qua đau khổ, tuy nàng nghe lệnh của Nhạc Trọng giết không ít tang thi cùng thú biến dị, nhưng nàng chưa từng giết người bao giờ. Nếu không trải qua một lần, nàng vĩnh viễn không thể lớn dần trở thành một chiến sĩ hợp cách.
Tên tù binh bị Nhạc Trọng chỉ vào vẻ mặt hoảng sợ, lớn tiếng kêu gào lên:
- Đừng, đừng! Tôi đầu hàng! Tôi nguyện ý đầu hàng các người!
Vừa rồi trong những tù binh, chỉ cần là người bị Nhạc Trọng chỉ vào đã biến thành một cỗ thi thể, điều này làm trong lòng những tù binh kia tràn ngập sợ hãi.
Sắc mặt Trần Dao trắng nhợt, nhìn vào tên tù binh kia, trong mắt lóe lên vẻ bất nhẫn. Nàng thoáng do dự một chút, cuối cùng phát động dị năng điều khiển thực vật, cây mây quái bắn ra một cây mây bén nhọn trực tiếp xỏ xuyên qua đầu tù binh kia, đem hắn đóng đinh trên mặt đất.
Trần Dao nhìn vào tình cảnh bi thảm tên tù binh bị ghim trên mặt đất, nhịn không được muốn nôn mửa, lập tức phun ra. Tuy rằng nàng từng xem qua thật nhiều người chết trước mắt nàng, nhưng muốn nàng tự tay giết người cùng là lần đầu tiên.
Còn vài tên tù binh còn sót lại bị Phạm Đồng Hiên cùng vài nam giới người sống sót giết chết, xem như chứng minh bọn hắn muốn gia nhập dưới trướng của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng trực tiếp đem trang bị vũ khí phân phát cho mấy người Phạm Đồng Hiên:
- Đây là vũ khí của các anh!
Uyển Xuân Hoa cũng được chia một khẩu súng lục cùng một cây súng trường.
Nhóm người Phạm Đồng Hiên được phân phối súng ống đều thập phần hưng phấn, không ngừng vuốt ve cây súng trong tay. Trong tận thế súng ống đạn dược đều đại biểu lực lượng lớn, có được một cây súng là giấc mộng trong lòng rất nhiều người.
Những người thường khác không được phân phối súng ống đều thập phần hâm mộ nhìn súng ống trong tay nhóm người Phạm Đồng Hiên, trong mắt tràn ngập vẻ ghen tỵ cùng hâm mộ, thầm hận vừa rồi mình không động thủ chém giết đám tù binh kia.
Phân phối xong súng ống, Nhạc Trọng mang theo Ngô Đàm Đồng, Trần Dao, Bạch Cốt đi vào trong bóng tối.
Hành quân trong đêm tối là một việc nguy hiểm nhất, nhưng đối với người có năng lực nhìn trong bóng đêm như Nhạc Trọng mà nói ban đêm cũng là sự bảo hộ tốt nhất.
Ngô Đàm Đồng chỉ vào một trấn nhỏ đại bộ phận chìm trong bóng đêm nhưng vẫn còn một ít khu vực đèn sáng, nói:
- Nơi đó chính là nơi đóng quân của quân tiên phong, bên trong có binh lực một doanh! Nhạc Trọng đại nhân, ngài thật sự muốn vào trong đó sao? Bên trong có binh lực một doanh!
Nhạc Trọng từ xa nhìn lại thấy rõ ở cửa trấn có không ít chiến sĩ tuần tra của Đại Thái đế quốc.
Nhạc Trọng đưa mắt nhìn Ngô Đàm Đồng thản nhiên nói:
- Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành xong! Ngô Đàm Đồng, hiện tại anh ở lại chỗ này, chờ tôi thắng lợi quay về. Đương nhiên anh cũng có thể lựa chọn chạy trốn, nhưng anh đã chạy thì đừng để tôi gặp lại anh, nếu không ngày tôi nhìn thấy anh sẽ là ngày chết của anh!
Nhạc Trọng cần đi tập kích nơi đóng quân của đội tiên phong Đại Thái đế quốc, tự nhiên sẽ không mang theo nhân tố không ổn định như Ngô Đàm Đồng. Nếu ép buộc sử dụng tên phản đồ mới chiêu hàng này, hắn đột nhiên quay giáo tố cáo, thật sự rất phiền toái.
Trong mắt Ngô Đàm Đồng chớp động dị quang, kính cẩn run sợ nói:
- Dạ, đại nhân, tôi sẽ không trốn!
Tuy rằng Ngô Đàm Đồng không cho rằng Nhạc Trọng đi tập kích bộ đội tiên phong của Ngô Nham Hồng sẽ thành công, nhưng hắn lại không muốn chọc giận cường giả như vậy. Dù sao mạng nhỏ của hắn mới là thứ trọng yếu nhất với hắn.
Nhạc Trọng quan sát trấn nhỏ kia hồi lâu, lúc này mới mang theo Bạch Cốt, Trần Dao hướng chỗ kia lặng lẽ đi tới.
Trấn nhỏ xem như cũng có chút kết cấu, những vị trí đứng gác công khai hay âm thầm cũng có tới hai mươi mấy người, bố trí cực kỳ bí ẩn. Hơn nữa còn là trong đêm tối, cường giả bình thường rất khó phát hiện.
Nhưng những chuyện này đối với năng lực của Nhạc Trọng mà nói đều hiện rõ trong tầm mắt của hắn, hắn dễ dàng nhìn thấy, đã không chút tiếng động cắt đầu của những tên lính gác kia.
Sau khi giải quyết xong lính gác, ba người Nhạc Trọng mới lặng lẽ đi tới gần lối vào trấn nhỏ.
Ở lối vào có bốn tên chiến sĩ đang nghiêng ngả đứng nơi đó, có hai tên khác đang chơi đánh bài.
Ở trên hai tháp cao xa xa đặt súng máy mấy tên chiến sĩ thần sắc phờ phạc nhìn chung quanh. Không ai cho rằng bọn họ sẽ bị nhân loại tập kích, bọn hắn chỉ cần phòng ngự thú biến dị kinh khủng công kích.
Nhạc Trọng chỉ về hướng mấy gã chiến sĩ đứng trên tháp cao, hai chiến sĩ kia đứng xa hắn chừng bảy trăm thước, hắn dùng kỹ năng ma viêm có thể oanh giết nhưng sẽ gây ra động tĩnh tuyệt đối không nhỏ.
Trần Dao gật gật đầu, phát động kỹ năng điều khiển thực vật không chút âm thanh thao túng cây mây quái lướt trên mặt cỏ hướng cửa trấn nhỏ phóng tới.
Trong khi tám gã chiến sĩ kia còn chưa kịp phát hiện, tám cây mây quái đã yên lặng ẩn núp tới gần bọn họ.
Trần Dao nhìn hai gã chiến sĩ trên tháp cao, tâm niệm vừa động, hai cây mây trong chớp mắt bạo lên, nhanh như mũi tên nhọn trực tiếp đâm vào đầu hai gã chiến sĩ, đem hai gã kia lập tức giết chết.