Nhạc Trọng vỗ vỗ vai của Phan Kim Dũng, không có cưỡng cầu:
- Vậy được rồi! Đứng lên đi! Tương lai chém giết địch nhân trên chiến trường.
- Người nào đó?
Thời điểm Phan Kim Dũng mang theo Nhạc Trọng đi vào trong kiến trúc của chính phủ, bốn gã nữ binh cầm súng lạnh giọt quát lớn Nhạc Trọng cùng Phan Kim Dũng.
Phan Kim Dũng tiến lên giải thích:
- Vị này chính là Nhạc Trọng Nhạc lão đại, tối hôm qua là đại ân nhân cứu tôi! Bạn trai của Trần Dao tiểu thư!
Những nữ nhân sống sót được Trần Dao ra tay giải cứu, các nàng cũng chưa từng gặp qua mặt của Nhạc Trọng.
- Đa tạ Nhạc lão đại! Cứu chúng tôi!
Bên nữ binh cầm súng nhìn qua Nhạc Trọng, nước mắt trong mắt khởi động, ngay ngắn cúi chào Nhạc Trọng. Nếu không phải có Nhạc Trọng xuất thủ cứu giúp, các nàng chỉ là những nữ tử bị đùa bỡn không có tôn nghiêm.
Nhạc Trọng khe khẽ thở dài nói:
- Đứng lên đi! Tôi chỉ làm chuyện phải làm.
Bốn nữ binh cầm súng đứng thẳng.
Nhạc Trọng dưới sự dẫn dắt của Phan Kim Dũng đi vào bên trong.
Trong bốn nữ binh, phân ra hai người đi theo Nhạc Trọng. Các nàng đang dự phòng Nhạc Trọng là đồ giả mạo gây bất lợi với Trần Dao.
- Nhạc Trọng đã trở về!
Trong văn phòng này Trần Dao đang phân phó vài nữ binh còn sống sót, nàng vừa nhìn thấy Nhạc Trọng, chợt kinh hỉ kêu lên.
Trần Dao thủ vững ở chỗ này, cũng có áp lực thật lớn. Trong trấn nhỏ này nhân khẩu Thái Lan có hai ngàn sáu trăm người.
Trần Dao làm thủ lĩnh thì phải cân nhắc nhiều chuyện trong này, thừa nhận áp lực to lớn. Nàng càng hiểu thêm về áp lực mà Nhạc Trọng thừa nhận cho tới bây giờ.
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Dao vô cùng vui mừng thì những nữ binh kia nhìn qua Nhạc Trọng thật sâu, cố nhớ kỹ tướng mạo của nam nhân này và lui ra ngoài.
Nhạc Trọng mỉm cười đi đến trước ghế sa lon của Trần Dao ngồi xuống và khích lệ:
- Trần Dao! Làm tốt lắm! Thoạt nhìn cả thị trấn nhỏ này em đã nắm giữ rồi!
Không phải là người nào cũng có thể lợi dụng được chút lực lượng của mình nắm giữ trấn nhỏ này. Trần Dao có thể khống chế cả trấn nhỏ mà không gây ra nhiễu loạn lớn thì năng lực rất xuất sắc.
Trần Dao nhìn qua Nhạc Trọng cười ngọt ngào, đi tới bên người của Nhạc Trọng và ngồi xuống. Giảng thuật nàng làm thế nào khống chế trấn nhỏ này.
Nhạc Trọng đi rồi thì Trần Dao liền nhanh chóng phái những người sống sót còn nhúc nhích được trấn thủ những con đường trọng yếu.
Đồng thời Trần Dao còn đem hai trăm nữ nhân Thái Lan tổ chức thành một đội quân, phân phát vũ khí cho các nàng. Những nữ nhân này là đồ chơi của quân Thái lúc trước, nhưng mà khi các nàng có thể ăn ít gì đó, thân thể tuy suy yếu nhưng mà miễn cưỡng còn sức chiến đấu.
Còn có hai trăm nữ nhân còn sống sót cầm vũ khí tuần tra đường phố, cả thị trấn nhỏ này không còn bạo loạn, Trần Dao lúc này trực hành chính sách giới nghiêm quân sự. Hạ lệnh đánh gục bất luận bất cứ người nào đi lại trên đường, làm tất cả người sống sót Thái Lan lưu lại trong gian phòng của mình, phòng ngừa bọn họ hoạt động cấu kết với nhau.
Sau khi sử dụng đủ loại thủ đoạn, Trần Dao mới có thể miễn cưỡng khống chế được thị trấn nhỏ. Nơi này chính là phía bắc Thái Lan. Hoạt động phòng vệ phản kích đã duy trì hơn ba mươi năm qua. Người phía bắc Thái Lan tràn ngập cừu hận người Trung Quốc. Trong khu vực này Trần Dao lại là một người Hoa, hơi không cẩn thận sẽ bị người Thái Lan đánh trả.
Trải qua một ngày nghỉ ngơi. có thịt thú biến dị cấp hai cho nên những người sống sót đã khôi phục nguyên khí thật nhiều. Đương nhiên dùng tình huống thân thể của những người sống sót, không đủ ủng hộ bọn họ chiến đấu lâu dài.
Trong mắt Trần Dao hiện ra vẻ lo âu, trong ánh mắt tràn ngập nghiêm nghị nhìn qua Nhạc Trọng.
- Nhạc Trọng! Hiện tại chúng ta phải làm gì?
Tình huống của bọn người Nhạc Trọng hiện tại kém tới cực điểm. Chẳng những thân ở tha hương, còn phải chống cự căm hận của người Thái Lan với người hoa. Rất khó chiêu mộ được người tín nhiệm. Trừ chuyện đó ra, người sống sót ở địa phương khó tin phục người xa lạ như Nhạc Trọng. Đồng thời bọn họ ở gần hang ổ của Ngô Nham Hoành quá gần. Không đến sáu mươi cây số. Chỉ cần đối phương phái ba doanh quân đội là dễ dàng nghiền nát người của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Lập tức tổ chức nhân thủ, hướng thành phố Lan Sơn lui lại.
Hiện tại cũng chỉ có thể lui một bước, dù sao trừ thành phố Lan Sơn ra, địa phương khác không phải là rừng núi có biến dị thú thì chính là thôn trấn có thi đàn chiêm giữ. Còn lại chính là phạm vi thế lực của Ngô Nham Hoành.
Dùng thực lực người của Nhạc Trọng đi khiêu khich Ngô Nham Hoành bây giờ thì không khác gì tìm đường chết.
Trần Dao khẽ chau mày nói:
- Nhạc Trọng, nơi này có hơn hai ngàn người Thái Lan. Lui về thành phố Lan Sơn không có vấn đề gì chứ? Ven đường biến dị thú có lẽ sẽ xông ra a.
Hơn hai ngàn người di chuyển, mùi này tuyệt đối không thể nào lừa gạt được biến dị thú. Lúc trước Nhạc Trọng di chuyển mây vạn người của thành phố SY trên đường cao tốc, bởi vì trước tận thế gần đường cao tốc khó mà có dã thú cũng không có biến dị thú cỡ lớn hoạt động. Đồng thời còn phái đại quân hộ vệ, cho dù như thế trong lúc người sống sót di chuyển vẫn xảy ra mấy lần biến dị thú tập kích.
Thái Lan này có nhiều rừng nhiệt đới, số lượng biến dị thú cũng cực lớn, thời điểm di chuyển hai ngàn người, phát sinh biến dị thú công kích nhân loại tỷ lệ rất cao.
Trong mắt Nhạc Trọng dị quang lóe lên, bất động thanh sắc nói:
- Không có vấn đề gì! Cứ làm như vậy!
Trần Dao nhướng mày, nhìn qua Nhạc Trọng, trong ấn tượng của nàng thì Nhạc Trọng không phải là người bỏ qua người khác. Nhưng mà nàng thông minh nên hiểu ra ý của Nhạc Trọng, những người Thái Lan sống sót địch ta khó phân, có lẽ sẽ chọc bọn họ một đao.
Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài có âm thanh nổ tung.
Đồng thời nương theo đó là tiếng mắng chửi, vang lên vô số tiếng súng.
- Nhanh đi theo anh!
Sắc mặt Nhạc Trọng đại biến, phi tốc chạy ra bên ngoài.
Trần Dao cũng theo sát sau lưng Nhạc Trọng chạy qua nhà lầu.
Nhạc Trọng cùng Trần Dao hai người vừa mới đi lên cao không bao lâu, mấy phát đạn hỏa tiễn chợt bắn lên tòa lầu này, nương theo đó là âm thanh nổ mạnh ầm ầm, tòa nhà này sụp đổ ầm ầm.
Trần Dao nhìn qua tòa nhà sụp đổ, sắc mặt tái nhợt, nếu như không có Nhạc Trọng, nàng vừa rồi chỉ sợ chết trong tòa nhà rồi.
Nhạc Trọng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn lên trời, bay lượn hai chiếc trực thăng vũ trang. Hai chiêc trực thăng vũ trang không ngùng nhả đạn vào trong nơi này, đem đại lượng công trình kiến trúc và người sống sót bắn chết.
Dưới làn đạn dày đặc của hai chiếc trực thăng vũ trang, cả thị trấn nhỏ lâm vào biển lửa. Đại lượng người Thái Lan sống sót từ trong gian nhà trốn ra ngoài, sau đó khóc la chạy trốn khắp nơi.
Những chiến sĩ của Nhạc Trọng dùng súng trường, súng máy tiến hành xạ kích. Còn có người dùng ống phóng rốc-két công kích hai chiếc trực thăng vũ trang trên cao.