Chương 167
Chúng nữ vốn còn đang xấu hỗ, nghe được lời nói này của Phượng Khương Trần, tất cả đều bật cười khúc khích.
Phượng Khương Trần này đã thay đổi tật xấu nhu nhược và thích khóc trước đây, thật sự là một diệu nhân, đương nhiên ‘diệu’ này không nhằm vào chính mình.
Phượng Khương Trần cũng khẽ mỉm cười, ánh mắt quét qua trên người chúng nữ một lượt, dáng vẻ suy nghĩ cho chúng nữ: “Nhân tiện, Khương Trần cũng nhắc nhở các vị tiểu thư, mặc dù nói chuyện nam nữ, cá nước thân mật là đạo lý hiển nhiên, nhưng vẫn phải cần thận là trên hết. Mọi người cũng đừng làm tổn thương đến thân thể, rơi vào kết cục giống như Vũ An quận chúa đây, chính là mất nhiều hơn được rồi.”
Chúng nữ nghe thấy vậy, lập tức vẻ mặt của ai nây cũng đều thay đổi. Trên mặt mấy người đã lộ rõ vẻ lo lắng, đưa ánh mắt vừa bát lực lại vừa sợ hãi nhìn Phượng Khương Trần, không tiếng động cầu khẩn.
Phượng Khương Trần thu hết những ánh mắt này vào trong đáy mắt, ngoài mặt vẫn rất ung dung thản nhiên, trong lòng lại cười lạnh một tiếng.
Những danh môn quý nữ này, ngoài mặt thì người người đều trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc, nhưng trên thực tế thì thế nào chứ?
Bản thân không trong không sạch, lại dám hắt nước bản lên trên người Phượng Khương Trần nàng.
Có điều, Phượng Khương Trần rất rõ ràng cái gì gọi là có chừng có mực, hơn nữa, nữ nhân tội gì phải gây khó dễ cho nữ nhân. Nếu không phải Vũ An quận chúa trưng ra cái vẻ vênh váo hống hách, lấy mẫu thân đã qua đời của nàng ra nói chuyện, nàng cũng sẽ không gây phiền phức cho đối phương.
“Đương nhiên, Khương Trần biết rõ các vị tiểu thư không giống như Vũ An quận chúa. Chuyện của Vũ An quận chúa là ngoài ý muốn. Ngoài ra, lại nói cho các vị tiểu thư một tiếng, Khương Trần là đại phu, có nguyên tắc của người làm y, tuyệt đối sẽ không tiết lộ thông tin của người bệnh.”
Chúng nữ thở phào nhẹ nhõm một hơi thật lớn, có mấy nữ tử đã khôi phục lại vẻ mặt như lúc ban đầu, ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần cũng hòa nhã hơn một chút.
Phượng Khương Trần có mạnh mẽ hơn nữa cũng chỉ là con hỗ giấy, nàng không dám đắc tội với mọi người. Một mình Vũ An quận chúa nàng còn có thể chịu được.
Đông Lăng dựng nước còn chưa đến một trăm năm, những quý tộc và thế gia truyền thừa mấy trăm năm kia, ngoại trừ hai nhà Vương Tạ ra, tất cả đều bị chém giết.
Ở Đông Lăng này, phần lớn đều là quý tộc mới nắm quyền. Mặc dù bọn họ luôn bày ra dáng vẻ quý tộc, nhưng trên thực tế lại không che giấu được bản tính dân gian, phương diện trị gia dạy dỗ con cái thua kém xa so với thế gia chân chính.
Có câu cửa miệng nói rằng ba đời mới có thể bồi dưỡng ra một quý tộc. Ngoại trừ hai nhà Vương Tạ ra, vương triều Đông Lăng còn không có quý tộc thật sự nào.
Năm nay nhóm con cháu của nhà giàu mới nổi tương tự, bề ngoài bày ra phong thái quân tử khuê các, nhưng sau lưng lại có đủ các loại chuyện xấu xa bắn thỉu.
Ngay khi trên mặt các vị lộ ra vẻ vui mừng, đề tài câu chuyện của Phượng Khương Trần hơi thay đổi, trong lời nói ẩn chứa sự đe dọa: “Đương nhiên, mặc dù Khương Trần là đại phu, nhưng trước hết Khương Trần cũng là một nữ tử, thích thể diện, ham hư vinh, ai coi thường quyền lợi của Khương Trần thân là nữ tử thì đừng trách Khương Trần không khách sáo.”
Đây là một lời đe dọa, đe dọa trần trụi.
Nhưng mà, những lời này của Phượng Khương Trần cũng chỉ có thể đe dọa được một số ít mấy vị quý nữ. Dù sao không phải mỗi người đều không đứng đắn giống như Vũ An quận chúa.
“Bộp…” An Yên công chúa là người đầu tiên không đếm xỉa, vỗ mạnh lên bàn một cái: “Phượng Khương Trần, ngươi thật là to gan, đây là lễ hội hoa đào, không phải chỗ cho ngươi mở miệng nói những lời ngông cuồng.”
Nàng chán ghét Phượng Khương Trần, không nhúng tay vào chuyện của Vũ An quận chúa, cũng không phải là muốn giúp Phượng Khương Trần, mà là nàng cũng muốn biết, có phải Vũ A quận chúa thật sự cấu kết với người ta hay không?