Chương 206
“Đại nhân, ta khai, ta khai, là Phượng Tú, Phượng Tú đã sai ta đi ám sát công chúa.” Khuôn mặt của Tiền Tiền ướt đẫm nước mắt, thể thảm không thể tả được.
“Tiếp tục đánh.” Đông Lăng Vũ Cửu ra lệnh.
“Vâng.” Lục Thiếu Lâm thở hồn hền, tiếp tục quất roi xuống, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dút, Phượng Khương Trần không đành lòng nhìn cảnh tượng này, ánh mắt tránh né.
“Phượng Khương Trần, ngươi quay lại bản vương xem.”
Phượng Khương Trần vội vã quay đầu, phát hiện Cửu hoàng thúc vẫn không nhìn mình nhưng không hiểu tại sao, nàng lại tuân theo mệnh lệnh đó, nhìn chằm chằm hắn.
Lại thêm mười roi nữa, trán Lục Thiếu Lâm đã đổ đầy mò hôi, Tiền Tiến vẫn như cũ, khẳng định Phượng Khương Trần là người sai hắn làm.”
Lục Thiếu Lâm không thèm để ý tới hắn ta, chuẩn bị dụng Lược hình để tra tắn hắn ta.
“Ta khai, ta khai mà, đại nhân, ta khai mà đại nhân.” Toàn thân người cao lớn của Tiền Tiến không một chỗ nào lành lặn, hắn nói những lời này e là nước mắt nước mũi đã trộn hết vào nhau.
“Được, là ai đã sai khiến ngươi ám sát công chúa?” Lục Thiếu Lâm đưa chiếc lược sắt quét qua quét lại ở trước gương mặt đang hoảng hốt của Lục Thiếu Lâm, sức uy hiếp vô cùng lớn.
Tiền Tiến khó khăn nói, da thịt lúc này của hắn ta đau rát tới mức không còn cảm giác nữa rồi.
Hắn ta run rấy, trong mắt lóe lên vài phần bi thương, nhắm mắt nói: “Phượng Tú, là Phượng Tú.”
“Tên khốn nhà ngươi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt… Được, không để ngươi nếm mùi lợi hại thì ngươi sẽ không thể biết được trời cao đất dày là gì!”
Lục Thiếu Lâm mà còn không rõ ý của Đông Lăng Vũ Cửu thì chức tổng chỉ huy Huyết Y Vệ này, hắn ta không cần làm nữa rồi.
Nhưng đúng lúc này, Cửu hoàng thúc lại lên tiếng: “Được rồi, Lục đại nhân, Huyết Y Vệ muốn mau chóng phá án nhưng cũng cần chú ý các hình thức tra tấn, cũng không thể bẻ cong thành thẳng, ép phạm nhân nhận tội thế được, nhỡ họ tự sát thì sao? Mau… Đi cắt lưỡi hắn, phòng trường hợp hắn cắn lưỡi tự sát.”
Phụt… Nửa câu đầu còn ra tiếng người, nửa câu sau thì có gì đó sai sai?
Cắt đầu lưỡi?
Phượng Khương Trần mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt, len lén đưa mắt nhìn Cửu hoàng thúc.
Nàng cũng không biết bản thân nên vui hay nên buồn nữa.
Vui vì Cửu hoàng thúc quan tâm đến chuyện của nàng, còn buồn… vì thời đại này quá hung ác, thực sự vô cùng đáng sợ.
Mạng người rốt cuộc cũng chỉ rẻ mạt đến vậy mà thôi!
“Vâng, Cửu hoàng thúc.” Lục Thiếu Lâm không có phản ứng gì khác thường, ở Huyết Y Vệ chuyện cắt lưỡi là rất bình thường.
Hai tên quan sai tiến lên, cạy mở hàm răng của Tiền Tiến, đồng thời lấy ra một chiếc kéo sắt.
Ựm… Cơn buồn nôn của Phượng Khương Trần lập tức kéo đến, nàng theo bản năng muốn nhắm mắt lại, nhưng Cửu hoàng thúc như đã đoán được từ trước, hắn mở miệng nói: “Phượng Khương Trần, mở to mắt nhìn.”
“Vâng, Cửu hoàng thúc.” Phượng Khương Trần lên tiếng, cố gắng đè nén cơn buồn nôn lại, mở to hai mắt nhìn.
Nàng biết Cửu hoàng thúc làm vậy không phải là để hành hạ nàng, Cửu hoàng thúc chỉ muốn nàng thấy được rõ những quy tắc của thế giới này, thấy rõ những thủ đoạn của giới quyền quý.
Chuyện này thực sự có lợi cho nàng.
“Ưm ưm…” Tiền Tiến bị người ta đè lên, phát ra âm thanh rên rỉ trầm thấp như một con thú bị mắc bẫy, hắn nhìn về phía An Yên công chúa, ánh mắt đầy vẻ bi thương, âm thầm cầu xin.