Chương 271
Sự dịu dàng của mẹ từ bi và sự uy nghiêm của mẹ của một quốc gia, nắm bắt vừa phải.
Hoàng thượng vỗ nhẹ vào vai hoàng hậu.
“Phượng Khương Trần, ngươi bây giờ có mấy phần nắm chắc có thể chữa khỏi Lăng vương.” Hoàng thượng trong lòng nghẹn một hơi, nhưng lại chỉ có thể áp chế.
Hôm nay ám sát, là do ông tỉ mỉ an bài muốn thăm dò Đông Lăng Vũ Cửu, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
Đột nhiên xuất hiện một nhóm nhân mã khác, phá hủy kế hoạch của ông không nói, còn hại con trai yêu thích của ông sinh tử không rõ.
Một quốc gia tôn kính, phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, điều này làm cho ông ta làm thế nào để bình thường.
Nếu Đông Lăng Tử Lãng chết, ông tuyệt đối phải để Cửu Hoàng thúc chôn cùng với Đông Lăng Vũ Cửu.
Phượng Khương Trần chỉ nói Hoàng thượng là để ý Đông Lăng Tử Lãng, hơi trầm tư liền nói: “Hoàng thượng, chặt chân phải Khương Trần nắm chắc bảy phần có thể cứu sống Lăng vương điện…”
“Không.” Lời phía sau Phượng Khương Trần còn chưa nói xong, đã bị Hoàng thượng cắt đứt.
Hoàng tử của vương triều Đông Lăng thà chết cũng không thể trở thành tàn phế.
Hoàng thất Đông Lăng không thể bỏ người này được.
Phượng Khương Trần hoảng hốt cúi đầu, che đi sự trào phúng trong mắt.
Ở hoàng gia, tình cảm của cha con còn không bằng một chút mặt mũi, nàng đã hiểu rồi.
“Phượng Khương Trần, trẫm muốn ngươi bảo giữ lại mạng Lăng vương, cũng muốn ngươi giữ lại chân của hắn.” Hoàng thượng ra lệnh, buộc nàng không thể cự tuyệt.
Phượng Khương Trần giả vờ khó xử: “Hoàng thượng, Khương Trần không làm được, thương thế của Lăng vương đã kéo dài quá lâu.”
Không dấu vết rắc muối lên vết thương của Hoàng hậu, quả nhiên Phượng Khương Trần vừa dút lời, liền nhìn thấy làn váy hoàng hậu lắc lư.
“Phượng Khương Trần, trẫm mặc kệ những thứ này, trẫm hiện tại ra lệnh cho ngươi toàn lực chữa trị cho Lăng vương, không được có sai sót.” Hoàng thượng cường ngạnh ra lệnh, ánh mắt rơi vào trên người Đông Lăng Cửu.
Ông ngược lại muốn xem, Cửu đệ của ông để ý Phượng Khương Trần cỡ nào, có thể ra mặt nói thay nàng hay không.
Thật không may, ông đã thất vọng.
Đông Lăng Vũ Cửu giống như không nhìn thấy, lặng lẽ đứng ở đó, tự tạo thành một thế giới, không nỗi bật cũng khiến người ta không thể bỏ qua.
Phượng Khương Trần cúi đầu, khí quyển cũng không dám thở hỗn hến một chút.
Nàng biết nàng không có quyền từ chối, nhưng…
Vết thương của Đông Lăng Tử Lăng, nàng thật sự không nắm chắc sẽ trị được.
Thái độ của Cửu Hoàng thúc rất rõ ràng, đó chính là sẽ không giúp nàng.
Phượng Khương Trần quỳ xuống: “Hoàng thượng, Khương Trần chỉ nắm chắc ba phần, nếu Hoàng thượng đồng ý để Khương Trần chữa trị, Khương Trần khẩn cầu Hoàng thượng cho phép, trong phòng chỉ lưu lại một mình Khương Trần.”
Ngay cả khi chỉ có một cơ hội, nàng cũng không thể bỏ cuộc.
Đông Lăng Tử Lãng là một bệnh nhân và nàng là một bác sĩ, nàng sẽ không nhằm lẫn.
Phượng Khương Trần không có lòng hại người, nhưng Hoàng hậu lại có lòng phòng người.
“Không được, Phượng Khương Trần, bản cung không đồng ý.” Tâm tình hoàng hậu nương nương đã bình phục, lần thứ hai khôi phục tư thái quốc mẫu ung dung cao quý.
Ngầm khiêu khích nhìn về phía Đông Lăng Vũ Cửu.
Bà đang chờ Đông Lăng Vũ Cửu thay Phượng Khương Trần ra mặt.