Chương 299
Hội thơ ngày kia, hắn cũng sẽ tham gia.
Hắn hi vọng ngày đó người có thể nêu cao tên tuổi không chỉ có hắn, mà còn có Phượng Khương Trần.
Hội thơ, ở vương triều Đông Lăng cũng chẳng phải cái gì hiếm có khó tìm, rất nhiều tài tử tài nữ muốn mượn thơ đánh bóng danh tiếng, một lần xưng danh thiên hạ cũng không ít.
Giống như Vương Thất và Tạ Tam vậy, chính là dựa vào hội thơ mà nổi danh.
Chỉ có điều, trước đây Phượng Khương Trần vốn không có tư cách nhận được lời mời mọc tham gia hội thơ.
Hội thơ, là đá lót đường các gia tộc có gia thế lớn, các nhà quyền quý thường dùng để trải đường cho con cái mình. Nữ tử không nơi nương tựa như Phượng Khương Trần, đừng nói bản thân nàng không có tài học hành, cho dù có thì sao? Ai sẽ cho nàng cơ hội thi triển tài năng chứ?
Lần này Tạ gia gửi thiếp mời cho Phượng Khương Trần, không phải là vì nàng chữa khỏi mắt cho Vương Cẩm Lăng, cũng không phải vì người của Tạ gia muốn Phượng Khương Trần xấu mặt, mà là…Tạ gia đã biết chuyện Phượng Khương Trần cứu được Đông Lăng Tử Lãng, đồng thời biết được sau khi Đông Lăng Tử Lãng tỉnh lại, câu đầu tiên hắn hỏi chính là: “Phượng Khương Trần đâu? Nàng ấy ở đâu?”
Chuyện này, muốn giấu người khác thì dễ, nhưng không dễ gì giấu nổi Tạ gia, dù nói thế nào thì Tạ gia vẫn còn có một quý phi trong cung.
Tạ gia chính là nhận được tin tức quý phi nương nương mấy đêm liền truyền ra, mới có thể để Tạ Tam mới sáng sớm đã đến đưa thiệp mời cho Phượng Khương Trần.
gian các kiểu Tạ gia đều đã thử, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Từ trên xuống dưới Tạ gia đều sốt ruột đến độ xoay mòng mòng.
Quý phi nương nương bây giờ đúng là được sủng ái, nhưng nữ nhân trong hậu cung không có con trai kề bên mình thì có thể được sủng tới khi nào?
Các nữ tử trẻ trung vào cung sau đó, người sau trẻ đẹp hơn người trước, người còn có thể được chia mấy phần sủng ái đây.
Tuy nói là bây giờ các hoàng tử đều đã trưởng thành rồi, nhưng cũng không chứng tỏ hoàng tử được sinh hạ vào lúc này không còn cơ hội bò lên vị trí trên cao kia.
Hiện nay hoàng thượng mới chỉ đầu tứ tuần, thân thể khỏe mạnh, nếu như không có gì bất trắc xảy ra, thì hoàng thượng tiếp tục ngồi ở ngôi vị hoàng đề này thêm mười mấy năm nữa cũng không thành vấn đề gì lớn.
Tạ quý phi nu như sinh ra hoàng tử, cũng sẽ vì tuổi còn nhỏ, không dễ gì bị hoàng thượng ngờ vực, mà mười mấy năm sau, hoàng tử lớn rồi đồng nghĩa với việc có cơ hội tranh giành vị trí kia.
Đừng thấy bây giờ hoàng thượng coi trọng Lăng vương, một khi thái tử chết đi, Lăng vương trở nên lớn mạnh, thì hoàng thượng sẽ đề phòng hắn thôi.
Nhà đề vương vô tình, hoàng thượng nâng đỡ Lăng Vương, chẳng qua là để đối phó với thái tử, thăm dò Cửu hoàng thúc mà thôi.
Đừng xem đó chỉ là một cái hội thơ nho nhỏ, bên trong đó ẩn chứa huyền cơ đây.
Phượng Khương trần nếu cứ dây dưa mãi đến hoàng thắt, thì sẽ không có cách nào tránh được.
Vương Cẩm Lăng mong muốn Phượng Khương Trần tiến vào cái vòng này, chỉ có như thế nàng mới có thể nhìn thấy rõ ràng, mới có thể càng ngày càng tiến xa hơn.
Phượng Khương Trần muốn mượn đó bước vào thế giới này, Tạ phủ muốn qua lại thân thiết với nàng, mượn y thuật của nàng để Tạ gia càng thêm phú quý.
Mỗi người đều có tính toán của riêng mình, chỉ cần trù tính cho tốt, thì đối với tắt cả mà nói ai cũng được lợi.
Thế gia, hoàng quyền, trước đây Vương Cẩm Lăng mắt mù sẽ không thèm quan tâm tới, nhưng bây giờ mắt hắn đã sáng lại rồi, không thể sống cuộc sống nhàn nhã như trước kia nữa rồi.