Chương 312
“Phượng Khương Trần, ngươi nói xem rốt cuộc là chuyện gì vậy? Bọn họ ở đây phong hoa tuyết nguyệt, chúng ta bên ngoài liều chết liều sống bảo vệ bờ cối, rồi kết quả thì sao? Chúng ta nắm đầu, chảy lệ nóng để đổi được sự yên ổn của Đông Lăng, nhưng lại chẳng chiếm được nửa phần vinh dự, thậm chí ngay cả cuộc sống cũng không được bảo đảm!” Nói đến đây, Vũ Văn Thanh đã trực tiếp bật khóc: “Phượng Khương Trần, bây giờ ta trở về là có thể được phong tước. Vốn ta cũng mong mình được phong tước, luôn nghĩ đến nó, vậy chắc chắn ta có thể giành dụm được một ít tiền tài cho các tướng sĩ của mình, báo đáp được xứng đáng những điều mà họ đã phải trả, nhưng kết quả thì sao? Hoàng thượng hắn nghi ky ta, hắn bao vây ta, hắn không cho ta lại dẫn binh đánh giặc, hắn sợ ta có công muốn làm phản, sợ ta đoạt mắt thiên hạ!”
“Ha ha ha! Phượng Khương Trần, ngươi nói xem đây là cái quái gì vậy? Bọn Hoàng thượng không hề quan tâm tàn binh bị thương trên chiến trường, chỉ một lòng sợ hãi ta sẽ phản bội hắn!”
“Này Vũ Văn Thanh, đừng nói lung tung mấy lời này!” Phượng Khương Trần sợ hãi, vội vã liếc mắt nhìn Chu Hùng, bảo hắn mau lên mà giúp đỡ, chặn cái miệng của Vũ Văn Thanh lại.
Ở đây cũng không phải nơi được nói năng tùy tiện, máy lời này đã khiến Vũ Văn Thanh đáng để chết một trăm lần…
Vũ Văn Thanh ghé vào trên vai Phượng Khương Trần, dù có bị đẩy bị kéo đi như thế nào, hắn ta cũng không chịu buông tay. May mà Phượng Khương Trần cũng không phải “kiều nữ” yếu đuối, bằng không thật sự sẽ bị hắn ta đẩy cho ngã lăn ra sàn.
“Phượng Khương Trần, ta khổ quá mà, ta thật sự rất khổ! Ba mươi vạn đại quân, vậy mà bên trên chỉ cho ta có lương thảo và binh khí của ba vạn binh lính! Lương thảo cho một năm còn chưa đủ dùng trong một tháng. Chỉ có một chút đồ như vậy, bảo ta phải làm như thế nào… mới không làm thất vọng những huynh đệ đã theo giúp ta, vào sinh ra tử? Ngươi nói đi, xem ta phải giải thích với bọn họ như thế nào?”
Vốn Vũ Văn Thanh là người có vẻ bề ngoài vô cùng kiên cường, lúc này hắn ta đã gỡ bỏ tất cả lá chắn phòng vệ bên ngoài, lập tức chỉ giống như một người bình thường vậy. Hắn ôm lầy Phượng Khương Trần mà khóc to, giải tỏa toàn bộ áp lực và bắt lực ở trong lòng.
Quân đội chênh lệch gấp mười lần. Đừng nói gì gia cảnh vốn nghèo khó của nhà Vũ Văn, dù cho nhà Vũ Văn có giàu có hơn, họ cũng chỉ có thể bổ khuyết nhát thời, chứ không lắp tạm được cả đời!
Một chiêu này thật độc ác!
Không có tiền, thủ hạ của Vũ Văn Thanh cũng không còn gì nữa, có thể nghe lời hắn ta được sao?
“Phượng Khương Trần, ngươi nói đi, ta phải làm sao bây giờ? Cái ăn của hai mươi bảy vạn con người đang đặt ở trên người ta, ta nhắm mắt lại cũng nhìn thấy hình ảnh bọn họ vì đói mà chết thẳng ở đó, ta thì mở to mắt mà nhìn ánh mắt vô cùng tin tưởng của bọn họ. Phượng Khương Trần, ngươi giúp, giúp ta với, ngươi thông minh như vậy, giúp, giúp ta được không?”
Vũ Văn Thanh trở nên cầu xin đầy bắt lực…
Bức một người vốn mạnh mẽ, đầy uy danh trở thành như thế này, Hoàng thượng kia cũng có tài thật!
Phượng Khương Trần mở mắt ra, nhìn lên ánh trăng trên bầu trời.
Giúp? Bảo nàng phải giúp thế nào đây?
Phượng Khương Trần thở một hơi thật dài. Cùng với Chu Hằng, hai người nửa đỡ nửa kéo, đưa được Vũ Văn Thanh về lại phòng khách của nhà họ Phượng. Sau khi sắp xếp xong cho con ma men, hai người mệt đến mức người đỗ đầy mồ hôi.
“Tỷ tỷ, tỷ sẽ giúp hắn ta sao?” Vừa đi ra, Chu Hằng đã hỏi ngay vấn đề này.
Tú tài tạo phản, ba năm há có thể. Nhưng võ quan có binh quyền trong tay thì không giúp như vậy. Trong lòng Hoàng thượng, võ quan nắm giữ binh quyền tuyệt đối là cái gai trong mắt.
Mấy năm nay, Hoàng thượng vẫn không động thủ với nhà Vũ Văn bọn họ, là vì Hoàng thượng vẫn còn cần nhà Vũ Văn, nhưng bây giờ…
Cân bằng của Tứ quốc hiện tại chỉ còn tính bằng giây, mà Cửu thành cũng kiềm chế lẫn nhau. Sự tồn tại của nhà Vũ Văn vốn đã không còn giá trị gì nữa.
“Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt tất bỏ.”
Hoàng thượng sẽ không nương tay với nhà Vũ Văn bọn họ, cũng không để một phần ba binh quyền cả nước tiếp tục ở trong tay nhà Vũ Văn Thanh.
Giúp? Chẳng ai có thể giúp được bọn VTT, đó không chỉ còn là vấn đề tiền bạc.
Phượng Khương Trần bật cười nhìn Chu Hằng: “Chu Hằng, từ đâu mà đệ cho là ta sẽ giúp hắn?”
Nàng chỉ là thầy thuốc, chẳng phải chuyện gia quân sự, càng không phải thương nhân, hay là một chính khách gì đó.