Tiểu Dương không chịu nể mặt mũi: “Vị khách hàng cũ kia có thân phận như thế nào?”
Người trung gian cười nhạt: “Đó không phải người mà các ngươi có thể đắc tội nổi đâu.”
“Bớt nói nhảm đi!”
Kiếm sắc ở phía sau nên hắn không dám giấu giếm, chỉ đành buồn bực nói: “Người trong cung, là một vị công công. Cụ thể là người của cung nào thì ta không rõ lắm. Nhưng có lẽ phía sau còn có người trong hoàng gia giật dây, nếu không có ai có lá gan bắt cóc vương phi.”
Tiểu Dương cầm giấy bút từ trên bàn lên: “Bộ dạng của hắn ta như thế nào, ngươi nói đi để ta vẽ”
Không ngờ dựa theo sự miêu tả của hắn, Tiểu Dương lại thực sự kí hoạ ra dáng vẻ đúng đến bảy tám phần. Người này thực sự cũng không nói ra được nhiều hơn nữa.
Trước khi đi, Dịch Chân cảnh cáo rằng: “Ngươi phải biết giữ kín chuyện hôm nay, nếu không cho dù bọn ta có gặp điều không may trước thì kẻ làm người trung gian như người mà bản đứng cổ chủ cũng cẩn thận khó giữ được cái mạng nhỏ này”
Trở lại vương phủ, Tiểu Dương đưa bức họa cho Triệu
Khương Lan. “Chỉ biết là một công công, họ tên thân phận đều không rõ ràng lắm, cô gái kia chính là do hắn giới thiệu đến.”
Triệu Khương Lan xem hồi lâu, cảm thấy không ấn tượng lắm.
Nhưng thời gian nàng lấy Mộ Dung Bắc Uyên không lâu, vốn dĩ không quá quen thuộc đối với hoàng cung Thịnh Khang.
Mộ Dung Bắc Uyên không ở phủ nhưng lại có một người khác có thể biết.
Nàng bèn vội vàng đứng lên, đi tìm Mộ Dung Bắc Hải. Sáng nay Mộ Dung Bắc Hải tỉnh lại thì nghe được tin tức Triệu Khương Lan trở về, trong lòng hắn vui vẻ, vốn định tới thăm nhưng nàng đã ra ngoài từ rất sớm.
Lúc này rốt cuộc cũng đợi được đến khi người ta đến, rõ ràng chỉ có hai ba ngày chưa gặp nhưng liếc nhìn nàng lại có loại ảo giác như thể đã trải qua cả đời vậy. “Khinh Đan.” Mắt hắn nóng bỏng, còn mơ hồ có chút ẩm ướt.
Triệu Khương Lan quay lưng lại với ánh sáng, không chú ý đến vẻ mặt hắn nhưng nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải, âm thanh của nàng cũng bất giác nhẹ nhàng hơn mấy phần. “Tam ca.” Nàng ngồi xổm xuống trước người hắn: “Muội đã trở về rồi.”
Hắn đưa tay trái ra xoa xoa đầu nàng, ngón tay hơi cong ẩn chứa tâm tình. “Trở về là tốt rồi, nhưng có bị thương, có chịu thiệt thòi không?”
“Không a.” Nàng ngửa đầu cười: “Muội chính là người tốt được trời giúp, không bị tổn hại một cọng tóc nào đâu.”
Triệu Khương Lan kể tất cả những điều đã trải qua cho Mộ Dung Bắc Hải, thậm chí nàng không hề giấu giếm thân phận sơn tặc của đám Tiểu Dương.
Chẳng biết tại sao, khi đối đãi với Mộ Dung Bắc Hải, nàng còn có thêm một chút tin tưởng khó có thể hình dung so với Mộ Dung Bắc Uyên. “Huynh sẽ trách muội lỗ mãng ư?” Nàng bất an hỏi.
Mộ Dung Bắc Hải cưng chiều nhìn nàng: “Nếu quả thật như lời muội nói thì bọn họ đáng để kết giao, cũng chưa chắc là không được. Muội muốn làm cái gì thì cứ làm là được rồi.”
“Muội đã lừa Mộ Dung Bắc Uyên, chỉ nói bọn họ là thương nhân bình thường”
Hắn hơi động lòng: “Vì sao lại lừa y nhưng lại cho ta biết tình hình thực tế?”
Triệu Khương Lan ngượng ngùng cười: “Bởi vì huynh giống như anh cả của muội, luôn đứng về phía muội. Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên thì có đôi khi rất dữ dằn, còn không nói đạo lý, lỡ mà y biết được thì nhất định sẽ để bung.”
Anh cả…
Mộ Dung Bắc Hải chớp mắt một cái, trong lòng hơi được an ủi lại có chút cay đẳng “Đúng rồi tam ca, muội còn có một người muốn hỏi huynh xem có biết hay không?”