Nhưng mấy người Tiểu Tửu còn đang ở trong tay Mộ Dung Bắc Uyên, nàng không đành lòng, thực sự không muốn bọn họ bị xử lí như vậy.
"Trước đó che giấu thân phận của bọn họ, đúng là ta có lỗi, nhưng mà ta là vương phi, sao có thể có tình cảm với sơn phỉ được.
Chỉ là những người kia có tuyệt kỹ, không phải hạng người hời hợt, ta liền nghĩ nếu có thể dẫn lên trên đường ngay, chưa chắc không phải một chuyện tốt.”
Hắn cười lạnh một tiếng, cũng không hài lòng với lí do thoái thác này lắm.
Triệu Khương Lan ẩn nhãn nhìn xuống dưới người: 'Mọi chuyện mà vương gia làm với thần thiếp hôm nay, nếu là bất kì một người phụ nữ đều sẽ cảm thấy cực kì nhục nhã.
Nhưng bởi vì ta đã từng mất trước...”
Nàng nói đến đây liền ngừng lại, vốn nên nói tiếp một câu "nên khôgn so đó với huynh”
, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói nên lời.
Không so đo sao, nhưng hắn thật sự làm cho nàng rất đau.
Hơn nữa còn khiến nàng nổi nóng.
Mộ Dung Bắc Uyên nhăn mày lại, hắn lại không nhịn được nhìn về phía một đống lộn xộn dưới người nàng, trong lòng thoáng qua sự đắng chát và hối hận.
Hắn cởi áo khoác ngoài của mình xuống, đi đến bên giường khoác lên trên người Triệu Khương Lan, muốn ôm lấy nàng.
Triệu Khương Lan không tự chủ được lui về sau một bước, cực kì cảnh giác nhìn hắn.
"Ta không làm gì cả, chỉ ôm nàng đi tắm rửa thôi.
Nàng...
bây giờ nàng cần tắm một chút”
Dường như nàng rất bài xích việc Mộ Dung Bắc Uyên đụng vào, nhưng hắn cũng không cho nàng nhiều thời gian để thích ứng.
Trực tiếp ôm người vào trong lòng, cứ bay ra đằng sau như vậy, cũng dặn dò nha hoàn còn quỳ gối ở bên ngoài: "Chuẩn bị nước nóng”
Nghe được câu này, Hồng Mai và Sở Sở liền biết chắc chắn vừa rồi bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Hai người đều đỏ mặt cúi đầu, ngẫu nhiên lo âu nhìn về phía Triệu Khương Lan một chút.
Nàng cứ yên tĩnh nằm trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên như vậy, vành mắt hồng hồng, thấy thế nào cũng có chút sưng, đúng là vừa mới khóc.
Cho nên vương phi không muốn, là vương gia cưỡng bách sao? Nước nóng đã chuẩn bị xong, Sở Sở cẩn thận từng li từng tí tiến lên phía trước nói: "Vương gia, tiếp theo để nô tỳ làm đi”
Hắn do dự một chút, cũng không lập tức buông người ra.
Có lẽ là thấy hắn trầm mặc, Triệu Khương Lan ngẩng đầu, lúc đối mặt với ánh mắt thâm trầm của hắn, nàng lại dời ánh mắt đi, có vẻ giống hờn dỗi.
Mộ Dung Bắc Uyên hít một hơi, giao người cho Sở Sở, sau đó quay người rời đi.
Phía dưới áo khoác ngoài, quần áo của nàng đã bị tra tấn đến mức không tưởng nổi.
Làn da tuyết trắng, cũng có nhiều vết đỏ.
Trước đó có bao nhiêu kịch liệt, nhìn một cái là biết ngay.
Sống mũi Sở Sở chua chua, suýt nữa rơi nước mắt.
"Không có chuyện gì.' Triệu Khương Lan chậm rãi thở ra một hơi: "Giúp ta tắm một cái đi”
Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên trở lại thư phòng, vấn ngồi yên trên ghế, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Hắn tắt ánh nến trong phòng, nửa mở cửa sổ, chỉ có ánh trăng rơi vào.
Vừa nhắm mắt, dáng vẻ Triệu Khương Lan nằm ở dưới người hắn liền nhảy vào trong đầu, không xua đi được.
Vì sao lại vào lúc đó, cứ làm như vậy...
Mộ Dung Bắc Uyên day trán, phát hiện ra mình rất để ý.
Biết rất rõ ràng bị người bắt đi không phải là ý của nàng, thậm chí lúc ấy không tìm thấy người, hắn đã chuẩn bị xong tình huống xấu nhất.
Cho dù nàng thật sự bị người ta làm thế nào, chỉ cần nàng còn sống trở về, hắn cũng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng hắn không thể chịu đựng được việc Triệu Khương Lan dẫn người về, còn giúp những người kia lừa gạt mình.
Chẳng lẽ ở trong lòng Triệu Khương Lan, hắn còn không quan trọng bằng người bắt cóc nàng sao? Bên ngoài thư phòng, Đông Diêu thấp thỏm gõ cửa.
Lúc Mộ Dung Bắc Uyên đi vào sắc mặt rất khó coi, thậm chí có chút mất hồn mất vía.
Hơn nữa đã rất lâu rồi hắn không ra ngoài, vẫn luôn tự giam mình ở bên trong, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đông Diêu không yên lòng, vẫn muốn đi vào nhìn xem.
"Vào đi”
"Vương gia.
Những người mà vương phi dẫn về bị giam trong sân, ngài định xử lý như thế nào."