***
Không dám, không dám.Tại hạ chẳng qua là nói bừa, thật khiến nhị vị chê cười.
Hàn Nghệ chắp tay nói.
Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Nếu như vậy cũng xem như là nói bừa, nhưng ngược lại ta đây lại hi vọng ngươi có thể để cho ta chê cười mấy phen."
Hàn Nghệ chỉ cười không nói gì thêm.
Đây đương nhiên đây không phải là nói bừa, hắn ở hậu thế cũng là thường xuyên làm việc thiện. Mặc dù lúc nhỏ hắn đã quen nhìn sự ấm áp của thế gian, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn tin tưởng bản tính lương thiện của con người là sự thật. Những thứ này đều là lời tuyên bố cho những gì đã trải qua.
Trịnh Thiện Hành thấy tuổi của Hàn Nghệ không lớn lắm, lại có thể giác ngộ được, thật sự không thể tin nổi, đột nhiên hỏi: - Hàn tiểu ca xuất thân của ngươi thật sự là nhà nông sao?
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Chính xác, ta chính là nhân sĩ ở Mai thôn Dương Châu."
"Mai thôn?"
Trịnh Thiện Hành dường như chưa từng nghe qua, lại hỏi: "Vậy không biết Hàn tiểu ca bái danh sư ở đâu vậy?"
Y vẫn không thể tin được một nông dân lại có tư tưởng và giác ngộ ở mức này, cho rằng Hàn Nghệ chắc chắn đã bái được danh sư.
Nếu ta có được vận tốt như các ngươi, vậy thì tốt quá rồi. Hàn Nghệ nói: "Thật ra có một vị danh sư từ nhỏ đã dạy bảo ta rất chu đáo."
Trịnh Thiện Hành vội hỏi: "Có thể cho tại hạ biết hay không, ta tột cùng muốn biết là vị danh sư nào có thể dạy ra một cao đồ như Hàn tiểu ca huynh đây."
Vương Huyền Đạo cũng hơi tò mò nhìn Hàn Nghệ
Hàn Nghệ cười nói: "Các ngươi chắc hẳn cũng biết, vị danh sư này cũng đã từng dạy các ngươi rất nhiều thứ."
Trịnh Thiện Hành ngẩn người nói: "Sao có thể chứ, sư phụ của ta, ta đương nhiên phải biết là ai rồi, lại chưa từng nghe nói sư phụ thu nhận đồ đệ là ngươi, hơn nữa ta và Huyền Đạo lại không cùng sư môn, Hàn tiểu ca, huynh chớ thừa nước đục thả câu."
Hàn Nghệ nói: "Chính là cuộc sống."
"Cuộc sống?"
Trịnh Thiện Hành hai mắt trợn trừng.
Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười nói: "Đây thật sự là một danh sư đấy!"
Trịnh Thiện Hành cũng phản ứng lại, không nhịn được cười ha hả nói: "Hay, nói rất đúng, nói như thế, chúng ta cũng xem như là đệ tử đồng môn. Tiếc là chúng ta không bằng Hàn tiểu ca huynh."
"Trịnh công tử quá khiêm tốn rồi." Hàn Nghệ nói: "Mỗi người đều chạm trán với những thứ không giống nhau, ta chẳng qua là xa nhà mua bán, quen biết nhiều người rồi, gặp qua rất nhiều thứ. Vì vậy mới có sự giác ngộ này, so với Trịnh công tử và Huyền Đạo vẫn còn kém xa."
"Ta thấy ngươi quá khiêm tốn rồi, vừa nãy những lời ngươi nói còn hơn danh sư nói."
Trịnh Thiện Hành khoác tay. Đột nhiên nói: "Hàn tiểu ca, ngươi có thật là một môn khách của phủ Quan Quốc Công."
Y không phải là muốn chiêu dụ ta đó chứ. Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Môn khách vẫn chưa dám nghĩ tới, ta đường sá xa xôi đến đây, Quan Quốc Công có lòng tốt để ta ở tạm trong phủ không."
Trịnh Thiện Hành nói: "Nếu như Hàn tiểu ca nguyện ý, có thể qua giúp ta."
Hàn Nghệ áy náy mỉm cười, nói: "Đa tạ Trịnh công tử có hảo ý, nhưng ta có việc cần phải làm."
Trịnh Thiện Hành nghe thấy, vẻ mặt thất vọng.
Hàn Nghệ lại nói: "Tuy nhiên chuyện hành thiện, nếu Trịnh công tử cần tại hạ, tại hạ nhất định không từ chối."
Trịnh Thiện Hành nghe được lại không kìm nổi sự vui mừng, tất nhiên là y muốn Hàn Nghệ giúp làm sự nghiệp hành thiện này, vội vàng nói: "Đây là ngươi nói đó, ta chắc sẽ làm thật."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đương nhiên, đương nhiên."
Vương Huyền Đạo bất thình lình nói: "Trịnh huynh, ta có một câu muốn tặng huynh."
Trịnh Thiện Hành sửng sờ nói: "Mời nói."
Vương Huyền Đạo nói: "Đường dài đằng đẵng xuôi ngược mà tìm kiếm."
Trịnh Thiện Hành nghe được có chút trầm ngâm, lập tức cười nói: "Ngươi nói rất đúng, ta từng cho rằng hành thiện là như vậy, nhưng hôm nay xem ra, bên trong cũng là rất có học vấn."
Chợt nghe được có người hô: "Huyền Đạo ca ca, huynh đến lúc nào vậy?"
Ba người qua đầu nhìn lại. Chỉ thấy Vương Uẩn Đồ hưng phấn chạy tới.
Vương Huyền Đạo mỉm cười gật đầu nói: "Đến đây được một lát rồi, thấy ngươi đang vẽ tranh, nên không quấy rầy ngươi."
Vương Uẩn Đồ chắp tay nói: "Uẩn Đồ lúc nãy mới vừa vẽ xong một bức tranh, nếu có thể được nhị vị chỉ điểm một phen, Uẩn Đồ vô cùng cảm kích."
Vương Huyền Đạo cười: "Không cần đâu, vừa nãy đã có người đáng giá một phen rồi, chúng ta không có khả năng đáng giá tốt hơn nữa đâu."
ĐM! Ngươi lại thế rồi. Hàn Nghệ bực dọc nói: "Vương công tử, ngươi cứ như thế này, có phải không hay lắm không?"
Vương Huyền Đạo khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
Làm cho người khác có cảm giác, chính là ta thích ta vui vẻ, ngươi cắn ta à.
Vương Uẩn Đồ vốn còn tưởng rằng Hàn Nghệ chỉ là một tên tùy tùng, nhưng nhìn cách hắn nói chuyện, dường như không phải, chắp tay với Hàn Nghệ nói: "Tại hạ Vương Uẩn Đồ, không biết các hạ là..."
"Tại hạ Hàn Nghệ." Hàn Nghệ vội đáp lễ.
Vương Huyền Đạo lúc này mới nói: "Hàn tiểu ca là bằng hữu mới của ta."
Vương Uẩn Đồ hơi sủng sờ, vẻ mặt của y với Trịnh Thiện Hành lúc nãy giống nhau như đúc, lập tức lại chắp tay về phía Hàn Nghệ nói: "Kính xin Hàn huynh vui lòng chỉ giáo."
Hàn Nghệ sắc mặt khó coi nói: "Không dám, không dám, ta chẳng qua là tùy tiện nói một chút, là Vương công tử cố ý chê cười kẻ hèn này rồi."
Mọi người đều là con cháu của Vương Hi Chi, hắn nào dám dạy hư học sinh.
Trịnh Thiện Hàn cũng hiểu được nỗi khó xử của Hàn Nghệ, nói với Vương Huyền Đạo: "Huyền Đạo, vậy thì ngươi nói đi. Ta cũng rất muốn nghe lời Hàn tiểu ca nói."
Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Được rồi, nói gì đi nữa, có người lại trách ta, nói không chừng ngay cả bằng hữu cũng không làm nữa."
Người này nhìn thì đạo mạo nhưng kỳ thực rất âm hiểm. Hàn Nghệ nói: "Ta bây giờ đã có ý nghĩ này rồi."
Dứt lời, ba người lại cười ha hả, chỉ có bức họa của Vương Uẩn Đồ vẫn còn ở ngoài cuộc.
Nhưng sau đó, Vương Huyền Đạo vẫn đem những lời nói của Hàn Nghệ cho Vương Uẩn Đồ nghe. Bởi vì y cảm thấy những lời nói này quả là có thể giúp Vương Uẩn Đồ phá tan bình cảnh, truyện đăng duy nhất tại b achngocsach, hướng về một độ cao mà ai cũng không thể dự liệu chính xác được, nếu quả thật chỉ là tùy tiện nói, thì Vương Huyền Đạo cũng sẽ không phí võ mồm.
Vương Uẩn Đồ nghe được thì trầm ngâm nửa ngày trời, đột nhiên hai mắt sáng lên, dường như hết thẩy mọi sự mong đợi đều đến cả rồi, hai tay ôm chầm lấy Hàn Nghệ nói: "Từng chữ của Hàn huynh như châu như ngọc, Uẩn Đồ thụ giáo, xin nhận của ta một lạy."
"Một kẻ như ta không dám, không dám."
Hàn Nghệ hiểu rất rõ tình cảnh của hắn, một lạy này hắn bây giờ chưa có tư cách nhận. Đang chuẩn bị đáp lễ, Trịnh Thiện Hành vội ngăn hắn lại: "Thánh nhân có viết, ba người đi, ắt có sư phụ ta, những lời này của Hàn huynh đúng là kiến giải rất độc đáo. Sau này nếu Uẩn Đồ có triển vọng, không thể bỏ qua công lao của Hàn huynh. Tôn sư trọng đạo, làm sao có thể phân cao thấp được, một lạy này không thể thiếu được."
Hàn Nghệ thấy y đã nói như vậy, cảm thấy bản thân nếu lại nói thêm cái gì nữa thì chính là già mồm cãi láo.
Trịnh Thiện Hành đột nhiên ngoảnh đầu lại nhìn thấy cũng không còn nhiều thức ăn và đồ dùng hằng ngày nữa, bèn nói: - Nơi này không phải nơi để nói chuyện, nếu không thì thế này, tùy Huyền Đạo làm chủ, chúng ta tìm một nơi, thỏa thích trò chuyện một bữa.
Vương Huyền Đạo cau mày nói: "Tại sao lại là ta làm chủ?"
Trịnh Thiện Hành thản nhiên nói: "Ngươi giàu nhất, đương nhiên do ngươi làm chủ, nếu ta mời các ngươi một bữa toàn rau dưa, ngươi lại trách ta keo kiệt."
Vương Huyền Đạo lắc đầu, không nói gì nữa.
Vương Uẩn Đồ ha hả cười trộm hai tiếng.
Hàn Nghệ bất thình lình nói: "Thực là có lỗi, e rằng ta không thể đi."
Trịnh Thiện Hành nói: "Hàn tiểu ca, Huyền Đạo không dễ dàng gì làm chủ được một lần, ngươi cũng không thể không hãnh diện."
Vương Huyền Đạo cau có nói: "Ta không dễ dàng gì làm chủ được một lần ư? Hàm ý của y là Trịnh Thiện Hành ngươi lúc nào làm chủ được mấy lần vậy."
Trịnh Thiện Hành nói: "Ngươi ít khi đi ra ngoài, có thể làm chủ được mấy lần chứ."
Vương Huyền Đạo lại không nói.
Hàn Nghệ tạ lỗi nói: "Đa tạ ý tốt của Trịnh công tử, ta hiện tại chỉ là ở tạm trong phủ Quan Quốc công, nếu không trở về kịp, e rằng người trong phủ sẽ có lời trách móc, thật sự không tiện, lần sau ta làm chủ, lúc đó sẽ bồi tội với ba vị, thế nào?"
Trịnh Thiện Hành cũng hiểu được Hàn Nghệ khó xử, sống nhờ sống gửi không tránh khỏi nhiều thứ bất tiện, liền nói: "Được, đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa. Nhưng lần tới bất luận thế nào cũng không được làm mất hứng nữa."
"Nhất định, nhất định."
Hàn Nghệ gật gật đầu, đưa mắt nhìn chung quanh rồi nói: "Không sớm nữa, Hàn Nghệ xin cáo từ trước."
Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: "Ta cũng cáo từ."
Định chuồn à.
Trịnh Thiện Hành làm sao để cho y chuồn đi được, một tay bắt y lại, cười ha hả nói: "Ngươi đừng nghĩ sẽ đi nữa, ta và Uẩn Đồ không phải vẫn ở đây ư? Lần này là ngươi làm chủ, lần sau thì ta làm chủ, thoải mái mời Hàn tiểu ca một bữa cơm, cũng xem như tận tình địa chủ."
Hàn Nghệ lập tức nói: "Nhất định rồi."
Vương Huyền Đạo liếc nhìn Hàn Nghệ, ngươi thằng nhãi này rõ ràng là đang hả hê trên nỗi đau của người khác đây.
"Vậy ta cáo từ trước." Hàn Nghệ vội vã đi.
Trịnh Thiện nhìn bóng lưng của Hàn Nghệ dần dần xa, bất thình lình nói với Huyền Đạo: "Ngươi làm sao mà quen được hắn vậy?"
Ánh mắt của Vương Huyền Đạo dần trở nên sâu sắc hơn, thản nhiên đứng dậy nói: "Ý trời."
- -----------
Kỳ thực Hàn Nghệ cũng muốn ăn chực một bữa nhưng mà thực sự không tiện, bọn họ chẳng qua ở tạm trong nhà Dương Tư Huấn, nhất định phải về sơm một chút. Đây là lễ phép căn bản. Nhưng lại làm hắn rất khó chịu, hắn không thích bị gò bó, trên đường trở về, hắn lại suy nghĩ tiếp, nên sớm một chút chuyển ra ngoài hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn đã vào tới cửa bắc, bỗng nhiên hắn ngừng lại, nhìn theo hướng Yên Hoa tam hẻm, lẩm bẩm: "Phượng Phi Lâu."
Về đến phủ Quan Quốc công, lúc Hàn Nghệ đi ngang qua tiền viện, chợt nhìn thấy hai người đang ngồi trong tiền sảnh. Đích thị là vợ chồng Dương Tư Huấn, hắn bèn tiến vào tiền sảnh, hai tay chắp lại hành lễ trước hai người họ. Trong lòng lại nói, chuyển ra ngoài, nhất định phải chuyển ra ngoài. Nếu không cứ tiếp tục thế này, hắn thật sự sẽ phát điên mất.
Nguyên thị cười nói: "Hàn Nghệ, nghe Tiểu Mông nói, chiều nay nó muốn dẫn ngươi đi thăm học viện của nó, các ngươi có cùng nhau đi không?"
Hàn Nghệ quá hiểu loại người khôn khéo này rồi, đưa tầm mắt nhìn qua, càng biết là bà ta đang dò xét mình. Nhưng lại cực kỳ coi trọng nghĩa khí của người này. Mặc dù đối phương có thể đã biết rồi, nhưng nếu hắn nói ra vậy là bán rẻ Dương Mông Hạo. Việc này hắn làm không được, mạc dù Dương Mông Hạo đích thị là một tên khốn kiếp, bèn nói: - Hồi bẩm phu nhân, ta vừa mới từ học viện ở bên kia về.
Nguyên thị cười hỏi: "Vậy không biết các ngươi chơi có vui không?"
Hàn Nghệ nói: "Nhờ sự chiếu cố của thiếu công tử, tiểu tử ở học viện chơi rất vui vẻ."
Dương Tư Huấn đột nhiên nói: "Tiểu Mông sao lại không cùng về với ngươi?"
Hàn Nghệ sắc mặt vẫn không đổi nói: "Là như vầy, tháng sau học viện của thiếu công tử sẽ tổ chức cuộc thi đánh cầu, cậu ấy và bằng hữu phải ra ngoại ô luyện tập, tiểu tử trở về trước."
"Thì ra là thế."
Dương tư Huấn gật đầu nói: "Ngươi đi chơi cả buổi, chắc cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng, tiểu tử cáo từ."
Hàn Nghệ vừa dứt lời thì rời khỏi tiền sảnh.
Cầu donate...