Ngày Lôi Vũ đã đến, đầu tiên là sắc trời âm u, mưa phùn dai dẳng. Sau đó không lâu, mây đen từ phương xa ùn ùn kéo tới, khắp nơi đen nghìn nghịt, mưa càng ngày càng lớn, trên mặt đất hình thành nên những con sông nhỏ.
Sắc trời đột nhiên tối sầm lại, phảng phất chỉ trong nháy mắt đã chìm vào màn đêm, đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón, mà hiện tại phải là đang ở ban ngày mới đúng.
Cả trời đất tối tăm, mưa to ầm ầm trút xuống. Những đám mây lớn va chạm vào nhau lập tức tạo nên những âm thanh sấm rền, tia chớp như kim xà bay nhảy trong mưa, nối liền trời đất.
"Ầm ầm!"
Bầu trời rung động, kim xà tán loạn chiếu sáng cả vòm trời trời đen ngòm, hào quang buông xuống, mưa to như thác đổ, cả thế giới ngập tràn chỉ là nước.
Đây là mùa mưa, dông bão xuất hiện cũng chẳng ngạc nhiên gì, thế nhưng lại kèm theo những tia điện thật đáng sợ, tất cả các hung cầm mãnh thú trong Đại Hoang nhanh chóng ẩn nấp, sợ gặp phải tai họa.
Bởi vì những thứ có linh tính nếu như quá nghịch thiên thì có thể hấp dẫn Lôi Điện và bị tiêu diệt nhanh gọn, tỷ như sét đánh vào cây cối hoặc những lão yêu sống nhiều năm, những ví dụ như thế chẳng thiếu. Nguồn tại http://Truyện FULL
Ở bên ngoài mấy chục dặm của Bổ Thiên Các, hai bóng người một lớn một nhỏ đứng trong màn mưa, mặc cho mưa to trút xuống người, bọn họ vẫn ngửa đầu quan sát, đây chính là Lôi Tổ Mộ Viêm và Nhóc Tỳ. Bọn họ đang chờ cơ hội, thân thể con người mà dám bước tới những tia chớp mạnh như thế thì nhất định sẽ hóa thành tro tàn, không đạt được gì cả, nhất định phải chờ lúc nó giảm xuống thì mới là thời cơ tốt.
Hơn nữa, khi mưa dông rút đi và tia điện mỏng dần thì Lôi Kiếp Dịch mới được sinh ra.
Đây mới thật là Lôi Điện Cửu Thiên chân chính, đại biểu cho thần uy của thiên địa, rất khó có thể chống lại, so với những tia điện khi triển khai với sinh linh thì cũng không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Rốt cuộc, cơn mưa dần dần nhỏ lại, những tia chớp mãnh liệt kia cũng bớt hung mãnh đi, đây chính là cơ hội để tìm Lôi Kiếp Dịch.
"Chính vào lúc này!" Lôi Tổ Mộ Viêm nói.
Ông ta giẫm trên một bảo cụ kéo Nhóc Tỳ bay vụt lên trời cao, nhắm thẳng về đám mây đen đang quay cuồng kia, lão ta muốn thăm dò sâu trong Lôi Điện, tìm kiếm Thần dịch.
Bầu trời đen tối, những tia điện xẹt xẹt trong đám mây đen, mặc dù không mãnh liệt như hồi nãy thế nhưng vẫn rất đáng sợ, đặc biệt là khi đến gần thì càng kinh khủng hơn.
Ánh chớp lóe lên khiến cho người ta không thể nào mở mắt ra được, quan sát ở cự ly gần như thế khiến người ta tê dại cả da đầu, lông tóc toàn thân dựng đứng.
Nhóc Tỳ lúc này vô cùng thê thảm, nói: "Tự dưng đi tới tận nơi để cho sét đánh, sao ta lại thảm thế không biết!"
"Đừng rên rỉ nữa, tập trung cao độ mà cảm ứng tia sinh cơ được thai ngén trong hủy diệt kia đi!" Lôi Tổ trách mắng.
Nhóc Tỳ thật tội nghiệp, hai mắt trừng trừng nhìn Lôi Điện đầy đáng sợ kia, trái tim của nó không ngừng nhảy loạn, thật sự rất hồi hộp, sơ sẩy tí thôi thì cả hình thần đều diệt.
Cơn mưa xối xả qua đi, nơi đám mây đen quả thật có một luồng khí tức không tên, đó là sức mạnh sự sống, được thai nghén ở trong sấm sét. Một khi chạm phải ắt sẽ dẫn phát sức mạnh hủy diệt.
"Cẩn thận cảm ứng, đừng để xảy ra sai lầm." Mộ Viêm nói.
Từ trong hủy diệt mà tân sinh, từ trong lôi bạo mà dựng dục, một tia sinh mệnh đang lưu chuyển, Nhóc Tỳ trợn tròn hai mắt, rốt cuộc cũng cảm ứng được, nó không có đạt đến cảnh giới có thể ngộ ra loại áo nghĩa quy tắc này, thế nhưng lại có thể nắm bắt, cảm ứng được một chút.
"Ở nơi đó!" Nó dùng ngón tay chỉ về trước.
"Bùm" một tiếng, một tia điện vô cùng thô to đánh xuống, nhấn chìm cả hai người.
"A..." Nhóc Tỳ hét thảm.
Ngay cả Lôi Tổ cũng chấn động cả người, khóe miệng chảy máu tươi, ông ta chịu đựng nhận lấy phần lớn lượng sấm chớp, che ở trước người Nhóc Tỳ nên đã bị thương.
"Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi." Mộ Viêm nói.
Mặc dù bị thương thế nhưng hiện tại đều diễn ra rất suôn sẻ, cuối cùng cũng cảm nhận được một tia sinh cơ, tốt hơn lúc Lôi Tổ liều mạng mà đi tìm tòi nhiều lắm.
Năm xưa, ông ta tốn vô số thời gian và tinh lực mới đạt được một giọt Lôi Kiếp Dịch mà thôi, thứ đánh đổi này không thể nào tưởng tượng nổi.
Nếu như so sánh hai thứ này thì hôm nay quả thật quá thuận lợi.
Lão bỏ Nhóc Tỳ để cho nó rơi tự do, sau đó ông ta xoay người phóng về hướng đến đám mây kia, nghênh tiếp công kích của Lôi Điện.
"Tiền bối hãy cẩn thận!" Nhóc Tỳ rơi xuống, Long Giao Tiễn vàng kim nâng bản thân lên tránh xa một đoạn rồi lớn giọng nhắc nhở.
"Cháu lui ra đi!" Mộ Viêm quát to, râu tóc đã dựng đứng, rồi lão vọt vào trong luồng sấm sét, lập tức gặp phải thương nặng, điện quang giật giật khắp người.
"Thật là khinh khủng!"
Nhóc Tỳ hãi hùng khiếp vía, một bộ chiến y mà Lôi Tổ đã cẩn thận chuẩn bị hiện giờ đã chia năm xẻ bảy, sau đó hóa thành tro tàn, uy lực của thiên địa quả nhiên đáng sợ.
Cả người Lôi Tổ phát sáng, ông ta bước vào trong ánh chớp, cả người run bần bật hiển nhiên đã bị một đòn khá nghiêm trọng. Thế nhưng, nhờ quanh năm tu luyện Lôi Pháp nên việc cảm ngộ rất là thâm hậu, cũng không phải nghênh ngang lấy cứng chọi cứng mà triển khai Lôi Thuật đẩy nhưng tia điện sang một bên.
Nhưng mà, sấm sét cửu thiên này có linh tính, mạnh mẽ vồ giết tới, chỉ trong nháy mắt như biến thành cơn sóng lớn ào ào ập tới, toàn thân lão ta không ngừng run rẩy.
Mộ Viêm biến sắc, một lần nữa lại trải qua loại thử thách sinh tử này, tiến vào trong Lôi Điện tương đương với việc bước chân vào vực sâu địa ngục, đây không phải là cuộc quyết đấu của tu sĩ nữa mà là thiên uy chân chính!
"Ầm!"
Một chùm tia điện lóe sáng, đánh lão đến nỗi miệng phun đầy máu tươi, cả người cháy khét, mặc dù thường ngày vẫn điều động Lôi Điện, tinh thông loại bảo thuật này thế nhưng khi đứng trước mặt thiên uy thì không thể nào chịu được.
Sấm chớp như thác nước, từ trên cao buông xuống, nhấn chìm cả Mộ Viêm, thân thể lão run run, miệng mũi chảy đầy máu, bảo y ở trên người đã hóa thành tro tàn từ lâu, không thể chịu nổi sự công kích mãnh liệt.
"Tiền bối!"
Nhóc Tỳ hoảng sợ, việc này quá gian nan, sơ hở một tí sẽ là kết cục tan xương nát thịt.
Mộ Viêm vẫn kiên trì, điều khiển bảo cụ hướng đến phía trước, trong miệng gào thét, phù văn đan dệt, ông ta muốn luyện hóa lôi hải, nắm bắt một tia sinh cơ để chiết ra Lôi Kiếp Dịch.
"Bùm!"
Lôi Tổ lại bị đánh bay, thân thể rách nát, cả người cháy đen, không ngừng ho ra máu, thất khiếu đều xuất hiện ánh chớp.
Nhóc Tỳ không đành lòng chứng kiến, dưới tầng mây kia, bên trong sấm sét, Mộ Viêm từng bước từng bước một xông về phía trước, bất luận nhân vật mạnh mẽ cỡ nào, khi đối mặt với thiên uy thì đều có vẻ đơn bạc và vô lực.
Thế nhưng ông ta vẫn mạnh mẽ chống đỡ, hết té rồi lại ngã, điều khiển bảo cụ cứ thế mà tiến lên, tất cả chỉ một mục đích là luyện hóa một tia sinh cơ ở nơi đây.
"Đó là... Sinh cơ thật là mạnh!"
Lôi Tổ cả người nứt nẻ, trên dưới cháy đen, thế nhưng ánh mắt lại sáng ngời, ông ta nhìn thấy một cái ao, bên trong lưu động những làn sương mù.
"Sinh cơ tràn trề.. Hóa thành ao thần, có thể sinh ra Lôi Kiếp Dịch!"
Lão chấn động trong lòng, từ trước tới nay ông ta chưa từng thấy cái ao nào như vậy, chỉ có đọc được trong những quyển sách cổ mà thôi. Lần trước ông ta đạt được một giọt thần dịch chính là rèn luyện rất nhiều năm mới có được.
"A..." Mộ Viêm rống to, bả vai bị xuyên thủng, xương trắng lộ ra ngoài, máu tươi đầm đìa, ngay sau đó liền cháy đen.
Đây chính là một hồi hành hạ, giống như luyện ngục nơi nhân gian, mỗi một bước tiến đều phải trả một cái giá nặng nề, làm cho người khác lo lắng, không đành lòng chứng kiến.
"Bùm!"
Sấm vang chớp giật, cái ao do mây mù hóa thành hoàn toàn mờ mịt, bên trong lấp lánh ánh hào quang, từng tia từng tia sinh khí lượn lờ. Đây chính là chỗ nguy hiểm nhất trong sấm sét.
Mộ Viêm bị thương nặng, nhận lấy không biết bao đau khổ, thân thể đều rách nát, rất khó để tiếp cận được, ông ta gần như chết đi.
Nhóc Tỳ ngơ ngác, nắm chặt nắm đấm, sấm sét ở nơi sâu nhất quả nhiên đáng sợ, mà đây không còn là thời điểm cuồng bạo nhất, chọn thời cơ tốt mới tiến vào thế mà vẫn mạnh mẽ như thế.
Làm người khác sợ hãi chính là, sấm sét đang ngưng kết lại, tia chớp không ngừng đan xen, uy lực ngày càng mạnh lên.
Thời khắc này, người ta cảm thấy như sống một ngày cứ như trôi qua một năm vậy, cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, liên quan đến sinh tử của một người, rốt cuộc Mộ Viêm cũng đã đến được phụ vận, chiếm lấy một tia sinh cơ.
Cơ thể ông ta cũng bắt đầu rạn nứt và rơi xuống. Vết máu loang lổ, gặp phải một thương tổn khó tưởng tượng được.
Nhóc Tỳ nhanh chóng lao tới đỡ lấy ông ta rồi từ từ hạ xuống mặt đất, ở phía sau có một tia điện bổ tới, thân thể nó đau nhức, cả người toàn là tia điện, thiếu chút nữa đã vỡ nát.
Phải biết, đây chỉ là một tia chớp suy yếu còn sót lại mà thôi.
"Nhanh, giúp ta, luyện hóa Lôi Kiếp Dịch!" Mộ Viêm hét lớn.
Phù văn trong cơ thể ông ta mờ dần, tinh khí thần hầu như đã tiêu hao sạch sẽ, dựa vào một hơi để cố gắng chống đỡ, một đoàn khói tím lượn lờ trong lòng bàn tay, lúc nào cũng có thể tản đi mất.
Nhóc Tỳ vội vàng ra tay, lấy ra bảo kính Toan Nghê phóng ra ánh chớp để ổn định lại đoàn khí tím kia rồi sau đó toàn lực luyện hóa.
Đồng thời, nó lấy ra hai cây linh dược đưa cho Mộ Viêm ăn nhằm khôi phục nguyên khí.
Cuối cùng, vù một tiếng, Mộ Viêm nén nhịn cơn đau nhức, khôi phục lại một chút tinh khí thần, ông ta bắt đầu tế luyện thật chăm chú, khí tím co rút lại, ánh chớp cuồn cuộn rồi hóa thành một giọt chất lỏng.
"Hoàn thành!" Ông ta vô cùng mừng rỡ, lấy ra một chiếc bình ngọc đựng lấy đoàn khí màu tím này.
Có thể nhận ra rằng, nơi đó có một luồng sinh cơ mạnh mẽ đang chấn động, mặc dù chỉ là một giọt chất lỏng nho nhỏ mà thôi, thế nhưng lại là sức mạnh và khí tức tân sinh vô cùng kinh người.
Bọn họ vừa rơi trên mặt đất, Mộ Viêm liền ngã nhào, hiện giờ đã không còn một chút khí tức nào nữa, vết thương trên người quá nặng, nhiều nơi xương còn lộ ra ngoài có màu sắc cháy đen.
"Tiền bối, không sao chứ?" Nhóc Tỳ lo lắng.
"Không sao, ngươi hãy giữ thật cẩn thận lọ thần dịch này, mặc dù chỉ là một giọt thế nhưng giá trị không sao tính được, nó có thể giúp ngươi hiểu rõ hơn với Lôi Điện, đối với tu hành có lợi ích to lớn." Mộ Viêm nói.
Trên thực tế, ngoại trừ sinh cơ ra, Lôi Kiếp Dịch còn có linh tính không gì sánh được, thích hợp nhất là khi dùng để ngộ đạo và xông quan, là bảo vật vô giá chân chính.
Có mấy người có thể đạt được? Bất kể là ai cũng không muốn mạo hiểm đi tìm kiếm trong sấm sét.
"Tiền bối, người bị thương quá nặng, mau mau nuốt Lôi Kiếp Dịch đi, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Nhóc Tỳ đưa lọ thần dịch lại.
"Không sao, ta chết không được, ăn hai cây bảo dược nên cũng không có gì đáng lo đâu, ta hi vọng Lôi Kiếp Dịch có thể xây dựng căn cơ Lôi Đạo cho ngươi, không được phép lãng phí."
Khuyên bảo như thế nào thì Mộ Viêm cũng không dùng, đưa bình ngọc nhét vào tay Nhóc Tỳ, hối thúc luyện hóa, cảm ngộ sự huyền bí của Lôi Thuật.
Nhóc Tỳ không còn cách nào khác đành phải nhận lấy. Nó lấy ra Hầu Nhi Tửu mời Mộ Viêm uống, đây chính là do mấy chục loại linh được ủ lại với nhau, có thần hiệu có thể điều trị thương thế vô cùng hiệu quả.
Lôi Tổ cười to, có thứ này thự nhiên ông ta có thể khôi phục, đây là chí bảo chữa thương.
Nhóc Tỳ ngồi xếp bằng rồi uống giọt thần dịch này, trong nháy mắt bị một luồng sinh cơ kinh người bao phủ lấy, thế nhưng lại có pháp tắc Lôi Đạo xuất hiện, phù văn lấp lánh.
"Gào oo..."
Rít lên một tiếng, một con Toan Nghê vàng kim đứng lên ở sau lưng, vô cùng cường tráng. Một tầng khí tím mông lung bao phủ lấy con hung thú này, những chiếc vảy trên người nó phát ra những tiếng leng keng, vậy mà lột xác rồi.
Cuối cùng, Toan Nghê hoàng kim được phủ bởi một tầng phù văn màu tím đọng trên thân thể.
Khí tức của Nhóc Tỳ cường thịnh lên rất nhiều, Lôi Pháp đan dệt, một cái phù hiệu cổ xưa hình thành, diễn biến thành sức mạnh Lôi Điện mạnh mẽ và đáng sợ nhất.
Nó ngồi xếp bằng nơi đó, tốn thời gian một ngày một đêm thì mới mở mắt, lập tức có những ánh chớp xèn xẹt phóng ra ngoài.
Ở phía sau lưng, một con Toan Nghê hoàng kim cả người lốm đốm màu tím ngửa đầu lên trời thét dài, nó to lớn vô cùng, không biết uy mãnh hơn trước đây bao nhiêu lần, há miệng rống to ầm ầm vang vọng, một tia chớp phóng ra, thông thiên động địa!
"Pháp tắc Lôi Đạo, ta chỉ có thể truyền cho ngươi như thế này thôi, sau này còn cần phải dựa vào việc tu hành của chính mình." Mộ Viêm than thở.
Việc tu hành của Nhóc Tỳ kết thúc, bảo thuật Toan Nghê đã lột xác và mạnh hơn trước đây nhiều, đã trở thành một đòn sát thủ, sức công phạt chí cương chí cường, nắm giữ khí tức mang tính hủy diệt.
Ở trước người, một miệng núi lửa xuất hiện, hút Toan Nghê vào bên trong, hung thú hóa thành một tấm phù văn, chìm nổi trong "dung nham", được tẩm bổ ở bên trong đó.