Chương 266: Nổi giận

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Thạch Lạp sắc mặt tái nhợt, co quắp ngồi trên mặt đất, hai mắt vô thần, luồng thần âm vừa rồi chấn động khiến cho hồn phách của hắn suýt chút nữa bay ra ngoài, cực kỳ sợ hãi, thân thể run bần bật.

"Lão Thập Ngũ, ý ngươi là gì đây?" Bên cạnh, Thạch Uyên khá là trầm tĩnh, lớn tiếng quát hỏi.

Tu vi của hắn cực sâu, dùng "ÂM Ba công" tương tự như "Chân Hống khiếu" đánh thức Thạch Lạp, sợ hắn thần trí không tĩnh táo mà "nói bậy".

Thạch Lạp hồi phục lại tinh thần, trên mặt không còn chút màu máu, phát hiện mình đang ngồi dưới đất, lòng bàn tay đầy mồ hôi hột, ngay cả chiếc ghế Kim Ti Hoàng cũng bị chia năm xẻ bảy, nát thành một đống vụn, hắn lạnh cả người, trong lòng vô cùng sợ hãi.

"Lão... Thập Ngũ, thái độ của ngươi ... là sao?" Hắn vừa mới mở miệng liền phát hiện thanh âm của mình hơi run run.

Trong cung điện, tất cả mọi người cảm thấy hàn khí xuất hiện, thời gian nhiều năm trôi qua, Thập Ngũ gia vẫn đáng sợ như thế, chỉ một tiếng hét mà khiến cho tâm mọi người bất ổn, suýt chút nữa tan vỡ, đây quả nhiên quá đáng sợ.

"Còn hỏi ta làm cái gì? Trả lời ta, Hạo nhi của ta đâu?" Thập Ngũ gia là người phương nào, thực lực mạnh mẽ, được xưng là Đại Ma Thần, vừa nãy chỉ trong chớp mắt ông ta liền phát hiện có điều không đúng.

Rất nhiều toát mồ hôi lạnh, quá mạnh mẽ, linh giác quá nhạy cảm, chuyện này khiến cho bọn họ sợ hãi, chuyện năm đó muốn bại lộ rồi sao?

Vốn là bọn họ đã cùng thương lượng trước rồi, trước tiên ổn định Thập Ngũ gia, tận lực kéo dài thời gian chờ Võ Vương xuất quan, chờ viện binh mạnh mẽ xuất hiện.

Bây giờ nhìn lại,Thập Ngũ gia nhanh trí vô cùng, vừa mới phát hiện lỗ hỗng, trong nháy mắt liền hiểu rõ vấn đề, trực giác quả nhiên kinh người.

"Hạo nhi không có ở trong phủ, một thời gian ngắn nữa sẽ trở về." Một vị trưởng bối lên tiếng.

Thạch Uyên rất trầm ổn, nói: "Vợ chồng Tử Lăng đi tới Tây Cương, Hạo nhi đương nhiên phải đi theo, ta nghĩ chắc nửa tháng nữa sẽ trở về. Trung Thiên, chúng ta đều hiểu rõ, ngươi rời đi nhiều năm nên rất nhớ con cháu, nhưng không nên gấp gấp, thể nào cũng sẽ gặp thôi."

"Lão Thập Ngũ, lời nói của ngươi rất kỳ cục, dù gì ta cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi hét một tiếng suýt chút nữa đánh tan thần hồn của ta rồi." Thạch Lạp ổn định lại tâm thần, từ từ ngồi dậy khỏi mặt đất.

"Là các ngươi già, ta vẫn còn trẻ?" Thập Ngũ gia vẻ mặt bình tĩnh, thế nhưng uy thế trong giọng nói dọa khiếp người.

Đây giống như là một tòa núi lửa đang hoạt động, tuy không có dâng trào thế nhưng lại vô cùng nóng rực, khí tức này mang tính chất hủy diệt đang khuếch tán, lúc nào cũng có thể nổ tung.

"Ngươi... đang nói cái gì, ta không hiểu." Sau khi đứng dậy, Thạch Lạp lui lại phía sau, bắp chân của hắn bỗng nhiên run lên, bước đi đều run rẩy.

Rõ ràng là vãn bối của hắn thế nhưng Thạch Lạp cảm thấy ngược lại chính mình mới là hậu bối, nơm nớp lo sợ trước mặt Đại Ma Thần, có cảm giác gần như nghẹt thở.

Trong cung điện hoàn toàn yên tĩnh, mọi người thấy Thạch Lạp run rẩy lùi lại, không biết nên đồng tình hay là cảm thấy xấu hổ thay cho hắn, lại bị dọa cho trở thành bộ dáng này.

"Nói đi, Tử Lăng của ta thế nào rồi, còn có Hạo nhi của ta ở nơi nào?" Thập Ngũ gia không có làm khó dễ, thanh âm bình tĩnh hơn trước, nhìn tất cả mọi người.

Thời khắc này, ông đã vững tin chắc chắc đã xảy ra vấn đề, hơn nữa còn là việc lớn!

Nếu không thì những người này cần gì phải như vậy, từ khi ông xuất hiện thì linh giác mạnh mẽ của mình đã cảm thấy được, trong tâm của những người này rất hồi hộp, rất sợ sệt với mình.

Hơn nữa, mấy lão huynh đệ hợp tính với ông cũng chưa từng xuất hiện, ngoài ra những trưởng bối có quan hệ thân thiết với ông cũng chưa thấy một ai, chuyện này không bình thường.

Thập Ngũ gia không chỉ có thực lực mạnh mẽ, thần tiễn cái thế, hơn nữa tâm tư cũng rất linh hoạt, nếu không cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay, và cũng không thể dưới móng vuốt của Tỳ Hưu trưởng thành đào mạng trốn thoát.

Trong cung điện yên tĩnh không chút tiếng động nào, tất cả mọi người trong lòng căng thẳng, Võ Vương xuất quan rồi sao? Đại Ma Thần phát hiện manh mối, hiện tại không thể nào gạt được nữa.

"Những tiểu bối liền lui xuống." Một vị trưởng bối mở miệng.

Sau một khắc, những đứa nhỏ kia nhanh chóng đứng dậy, được những lão bộ dẫn đi, không dám dừng lại.

Hiện tại muốn nói dối cũng không còn ý nghĩa gì nữa, trong mắt Đại Ma Thần đã hiểu rõ từ lâu, bọn họ che giấu cũng chẳng còn tác dụng gì.

Bây giờ việc có thể làm đó chính là kéo dài thời gian, chờ đợi cường viện tới!

"Lão Thập Ngũ, năm đó xảy ra một chút chuyện, hiểu lầm rất lớn dẫn đến việc Tử Lăng bất mãn, rời khỏi Võ Vương phủ." Thạch Uyên lên tiếng.

"Hiểu lầm có lớn bao nhiêu, Tử Lăng của ta bị chết sao, cháu nhỏ của ta còn sống trên đời ư?" Thập Ngũ gia hỏi, con mắt chợt lạnh lẽo, đe dọa nhìn phía mọi người.

Mọi người rút lui, cảm giác uy thế này giống như là một con hung thú Thái Cổ đang nhìn chằm chằm bọn họ, khí tức khốc liệt che ngợp cả trời, bao phủ nơi đây lại.

"Tử Lăng không có chết, nhưng hắn đã dẫn theo Hạo nhi rời đi." Một vị trưởng bối lên tiếng.

"Không có chết vậy bọn họ ở nơi nào, những năm vừa rồi có xuất hiện không?" Thanh âm Thập Ngũ gia rất cao, biểu hiện sự phẫn nộ trong lòng muốn bùng phát, rất không bình tĩnh.

"Hẳn là... đều sống cả." Một vị trưởng lão tính cách ngay thẳng mở miệng.

Mọi người biết không xong rồi, ngữ khí này đáp trả nhất định xảy ra vấn đề lớn, bão tố muốn xuất hiện rồi.

Quả nhiên, Thập Ngũ gia nổi giận, hậu nhân của mình sống chết khó đoán, không biết còn sống trên thế gian không nữa, nhiều năm qua ông bị nhốt trong tuyệt địa, dùng thứ gì để tiếp tục kiên trì, chính là nghĩ tới Tử Lăng, Hạo nhi, đó chính là hi vọng để ông chống đỡ và sống sót, hiện tại nghe được tin tức này, có thể bình tĩnh ư?

"Nói, đến cùng là sống hay là chết?" Đại Ma Thần rít lên một tiếng, đại điện ầm ầm, chia năm xẻ bảy.

Nhưng cũng chính vì như thế những trận văn dày dặt trong điện bị kích hoạt, hào quang sáng chói, Thập Ngũ gia bị nhốt lại bên trong, nơi đó có Giao Long, Bệ Ngạn lượn lờ.

"Tốt, quả nhiên là các ngươi lừa ta tới cung điện này, không chỉ muốn chế trụ ta mà còn bố trí sát cục, muốn giết chết cả ta?!" Thập Ngũ gia tức giận, ánh mắt bắn mạnh, từng sợi phù văn xuất hiện dày đặc trong hư không, những thanh âm nổ vang xuất hiện.

Những người trong điện rút lui, trước tiên rời khỏi nơi đây, mặc dù nhốt Thập Ngũ gia lại thế nhưng bọn họ lại vô cùng sợ hãi, bởi vì đây chính là Đại Ma Thần, một khi nổi giận thì sẽ phá tan tất cả.

"Lão Thập Ngũ, trước tiên đường nổi giận, yên tĩnh một chút, nghe chúng ta từ từ giải thích." Thạch Uyên nói.

"Dùng tam đại sát trận trong tộc vây nhốt ta, bày ra cục diện phải giết, lúc này ngươi nói ta phải bình tĩnh, ngươi đang nói chơi hay sao thế?" Thập Ngũ gia hỏi, âm thanh nhẹ nhàng thế nhưng uy áp lại mênh mông, cứ như là chiếc búa lớn bình thường từ trong trận lộ ra ngoài nện thẳng vào trái tim của mỗi người.

Tất cả mọi người đều rút lui, trong lòng sợ hãi.

"Chúng ta chỉ sợ ngươi không được bình tĩnh, nhưng bây giờ ta ngươi và tất cả mọi người có thể từ từ bình tĩnh nói một chút." Thạch Uyên mở miệng.

"Trung Thiên, không được làm bậy, có một số việc không giống như tưởng tượng của ngươi đâu, không cần làm loạn." Thạch Lạp lên tiếng, rốt cuộc hắn cũng đã bình tĩnh lại, hơi hơi an lòng.

"Không được làm bậy? Ngươi đang uy hiếp ta sao, phu thê Tử Lăng, còn có Hạo nhi không rõ sống chết, ngươi muốn nói với ta như thế?" Thập Ngũ gia quát hỏi.

"Cũng bởi vì trong lòng ngươi tức giận, dễ gây chuyện cho người khác, cho nên chúng ta mới ra hạ sách này, vì lẽ đó nên ngươi chớ lộn xộn." Thạch Lạp lên tiếng.

Lần này khiến hắn an lòng nhất là đã chuẩn bị đầu đủ mọi việc, bày xong ba bộ sát trận do tộc tổ truyền xuống, trấn áp nơi đây, vừa vặn tên Đại Ma Thần này lọt vào trong sát trận.

Đây không phải là trận pháp bình thường, cũng không phải là trận văn mà năm đó Thạch Tử Lăng đã phá giải, mà chính là tinh hoa của trong tổ trận.

"Tử Lăng không rõ sống chết, Hạo nhi không rõ tung tích, các ngươi lại hời hợt như vậy, ngược lại còn nhắc nhở ta, ta là ai, có thể bị lừa hả?!" Thập Ngũ gia hét lớn.

Một tiếng ầm ầm vang lên, toàn bộ Võ Vương phủ đều lay động, Đại Ma Thân một tay phát sáng, đè giữa hư không, tỏa ra điềm lành, một con Kim Sí Đại Bằng bay ra bùng phát ra khí tức của hung cầm Hồng Hoang.

Sau đó, kim quang chói mắt bao phủ nơi đây, mọi người hoảng hốt, phát sinh chuyện gì thế này? Con mắt của Đại Ma Thần thật đáng sợ, chùm sáng bắn ra là phù văn vậy mà làm tan rã sát trận.

Hơn nữa, con Kim Sí Đại Bằng xoay xung quanh, cắn nát toàn bộ những chùm sáng công kích về phía ông, tiêu diệt toàn bộ.

Con mắt của ông, phù văn từng sợi, còn đáng sợ hơn cả bảo cụ, thật sự khi đại trận tan rã con mắt trở nên rực rỡ, lại còn có nhật nguyệt tinh thần bay ra, nói chính xác thì phù văn tạo thành những tinh thể này, nghiền ép đại trận.

"Ầm!"

Một tiếng vang lớn, trời long đất lỡ, cả khu cung điện nổ tung, tất cả mọi người rút lui, nhanh chóng tránh né.

"Bùm" một tiếng, như là một vị thiên thần giáng thế, Thập Ngũ gia từng bước một đi ra khỏi sát trận, nhật nguyệt tinh thần trong con ngươi biến mất, quét nhìn tất cả mọi người.

Mấy người thấy tình thế không không ổn thì nhanh chân bỏ chạy, còn một số người chấn động, đây chính là tam đại sát trận trong tộc đấy, lại không giữ nổi hắn.

"Dừng lại hết cho ta!"

Thập Ngũ gia hét to một tiếng, cả dãy cung điện rung động, một luồng sóng khuếch tán, đám người thấy tình thế không ổn đang bỏ chạy thì như bị sét đánh, tất cả bay ngược trở lại, sau đó máu phun phù phù, rơi lên trên những kiến trức phía trước.

"Ngươi..." Thạch Lạp sợ hãi, hắn ta vai vế còn trên cả Thập Ngũ gia, thế nhưng hiện lại vô cùng sợ sệt.

"Những trận văn này, không phải là ta không biết mà ngược lại còn nghiên cứu thấu đáo hơn cả các ngươi, ai nói cho các ngươi là không thể phá giải? Tất cả đều có thể phá!" Thập Ngũ gia lạnh lùng nói.

Ông vẫy tay, cứ như là chụp lấy một con gà, cách không kéo tên Thạch Lạp tới, chuẩn bị tóm vào trong lòng bàn tay.

"Không!" Thạch Lạp kêu to, hoảng sợ tránh né.

"Ầm!"

Cuối cùng hắn cũng không thể nào thoát khỏi khống chế, rơi vào lòng bàn tay của Thập Ngũ gia, bị xách lên cao.

"Lão Thập Ngũ, ngươi đây là đang phạm thượng đó, không thể làm như thế với ta được!" Hắn kêu to.

"Nói, năm đó đã xảy ra chuyện gì?" Thập Ngũ gia quát hỏi.

Nhìn vẻ mặt của ông rất ngang ngược, tuy rằng mất một tay thế nhưng dáng người vẫn rất hùng dũng, Thạch Lạp run cầm cập, loại sợ hãi, rung động này bắt nguồn tận linh hồn, mà không phải loại yếu đuối thường ngày.

"Nói!" Tiếng hét này, chỉ có một chữ, thế nhưng khiến cho Thạch Lạp chấn động ho ra đầy máu, cuối cùng hắn cắn răng, dĩ nhiên chọn tự bạo, hóa thành một màn mưa ánh sáng biến mất.

"Thế Tử phù, lại có vật nghịch thiên như thế, trong phủ cũng không có mấy tấm, muốn luyện hóa cần có tài vật vô cùng lớn, lại bị ngươi lãng phí một tấm." Thập Ngũ gia lạnh lùng nói.

Ông biết sự tình rất nghiêm trọng, đối phương không tiếc hết thảy lựa chọn việc cực đoan như thế này để rời đi, cũng không muốn chết trong tay mình, hiển nhiên năm đó đã tạo một nghiệt lớn không thể nào tha, nghĩ tới đây, trong lòng Thập Ngũ gia chùn xuống, lo lắng cho Tử Lăng và Thạch Hạo.

Sau một khắc, Thạch Uyên hóa thành một vệt ánh sáng chạy trốn, không dám dừng lại.

"Ngày hôm nay, một người cũng đừng mong rời đi!" Thập Ngũ gia hét lớn, chấn động màn mưa ánh sáng khiến cho nó bất ổn, vương xuống rất nhiều vết máu.

Cũng trong lúc đó, tay cụt của ông ném ra chín cây cờ lớn, ầm ầm vang vọng, dĩ nhiên là niêm phong bốn phía của Võ Vương phủ lại, nhốt lại phủ đệ.

Những người khác kinh hãi, Đại Ma Thần định làm gì đây, niêm phong cả tòa phủ đệ, chuyện này... Hắn quá đáng sợ.

Thạch Lạp, Thạch Uyên kinh ngạc đến ngây người, tuy rằng đã thoát khỏi hiện trường thế nhưng vẫn ở trong phủ đệ, cảm thấy hoảng sợ, bọn họ đang run rẩy, hi vọng cao thủ mau chóng tới cứu viện.

"Cút ngay!" Thập Ngũ gia quát lớn, không có lập tức đại khai sát giới, thế nhưng âm thanh như sấm, chấn cho mọi người bay ngang sang bên, máu phun phù phù.

Ông nhanh chân đi tới, mi tâm phát sáng tạo nên một mảnh thần diễm, rọi sáng cả hư không, giống như có một vị thần linh ngồi xếp bằng ở trước cái trán, lấp lánh cực kỳ.

Thân thức của ông tản ra, bao phủ toàn bộ phủ đệ, không sót một chỗ nào, cho dù địa phương bị bố trí cấm chế cũng bị bại lộ.

"Các ngươi giỏi lắm, dám giam cầm tộc nhân!" Thập Ngũ gia quát lên, ông không chỉ phát hiện ra Thạch Lạp, Thạch Uyên, mà còn phát hiện ra lão huynh đệ hợp tính với mình, cùng với một vài trưởng lão tuổi tác đã cao.

"Mở cho ta!" Thập Ngũ gia quát to một tiếng, vẫn chưa có ra tay, mấy tòa cung điện dưới lòng đất toàn bộ sụp đổ, những cửa đã và cấm chế đều nổ tung thành bột mịn.

Ông thật sự giống như là Ma Thần, khó có thứ gì có thể ngăn cản được, chỉ là một luồng thần âm mà đã như thế rồi.

"Lão Thập Ngũ... là ngươi sao?!" Những lão huynh đệ xuất hiện bên trong cung điện dưới lòng đất, chấn động đến đờ cả người, lệ nóng không nhịn được mà lăn dài.

"Ngươi... thật sự còn sống?" Thập Ngũ gia xuất hiện, đây là một bất ngờ lớn đối với bọn họ, đây đều là huynh đệ tốt năm đó, vừa khóc vừa cười, thật sự là một niềm vui bất ngờ.

"Ta biết, cũng chỉ có lão Thập Ngũ trở về thì mới như vậy, khiến cho tên Thạch Lạp vô liêm sỉ kia rồi tung lên, che lấp tùy tiện." Cũng có người cười ha hả, kích động đến nổi thân thể run cả lên.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]