Chương 305: Còn không gọi thúc! ()

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
- Ta thua? Còn quá sớm đi!

Nhìn thấy được trường thương trước mắt, Lục Tầm chỉ cảm thấy sỉ nhục mãnh liệt xông thẳng trong đầu. Hắn rít gào một tiếng, cắn chặt răng, vọt mạnh tới phía trước.

- Sao?

Không nghĩ tới hắn lao vọt về phía mũi thương của mình, Trịnh Dương trong sự sững sốt, không nhịn được thu cánh tay lại.

Vừa thu lại, hắn liền mất đi tiên cơ. Bàn chân Lục Tầm giẫm trên mặt đất, bắn mạnh lên. Huyễn Ảnh Cửu Cung Bộ thi triển ra, giống như biến thành ảo ảnh, trong thời gian nháy mắt đi tới trước mặt Trịnh Dương, đụng vào người.

Hiện tại hắn bị Viên Đào liều chết ôm lấy, hai tay đều bị khóa lại, chỉ có thể dựa vào chiêu này.

Ầm!

Phụt!

Không nghĩ tới thương đã rơi vào trên cổ đối phương, hắn còn không biết xấu hổ phản kháng, Trịnh Dương hoàn toàn không có chút đề phòng, thoáng cái bị đánh vào trên ngực, sắc mặt nhất thời đỏ lên, máu tươi điên cuồng phun ra, đồng thời toàn thân bay ngược ra.

- Quá vô sỉ...

- Đường đường là lão sư sao kim của học viện, sao có thể làm như vậy được?

- Đáng giận...

Thấy Lục Tầm không nhận thua, xung quanh cũng ồ lên một hồi.

- Không thể tha thứ được!

Thấy hắn đã thua, còn muốn phản kháng, thậm chí đánh cho Trịnh Dương bị thương, Triệu Nhã tức giận, mặt thoáng ửng đỏ. Bóng người nàng thoáng lắc một cái, đã đi tới trước mặt. Tay ngọc lật một cái. Một thanh trường kiếm đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay nàng.

Nàng từ nhỏ đi học kiếm pháp, am hiểu sử dụng kiếm. Bởi vì mấy người bao vây tấn công, nàng vẫn chưa lấy ra. Lúc này thấy vị Lục lão sư mình đã từng sùng bái, làm ra chuyện vô sỉ như vậy, nàng không thể tiếp tục kìm chế được.

Oong!

Trường kiếm lao vút lên trời cao, lúc ẩn lúc hiện giống như bức tranh vẽ.

Võ kỹ Lạc Nhật kiếm pháp giống như sông lớn cuồn cuộn không ngừng, như mặt trời chiều bốc cháy!

- Hừ!

Hai tay bị khóa chặt, Lục Tầm hừ lạnh. Thân thể chợt nhảy lên, một cước đá về phía thân kiếm.

Lần ứng biến này, bất kể từ một điểm nào, cũng có thể nói là đạt đến đỉnh phong. Đáng tiếc, hắn vẫn xem thường Viên Đào đang ôm hắn từ phía sau.

Trịnh Dương bị thương, cũng kích phát huyết tính của hắn. Hắn rít gào một tiếng.

- Xuống đây cho ta!

Thân thể to béo, giống như là biến thành tảng đá nặng nề. Lục Tầm vừa nhảy lên, lại không ngừng rơi xuống.

Lần này rơi xuống, một cước này của hắn không những đá không trúng trường kiếm, còn có thể bởi vì mất đi cân bằng, làm không tốt sẽ bị một kiếm đâm thủng ngực.

- A!

Biến cố đột ngột xuất hiện, Lục Tầm hiển nhiên cũng không phán đoán đến điểm ấy. Đồng tử hắn co lại, lại muốn tránh né, nhưng không tránh nổi nữa.

Vù!

Mắt thấy lại sắp xảy ra tai nạn chết người, không chết cũng bị thương, một bóng người đột ngột xuất hiện ở giữa hai người, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.

Oong!

Một tiếng động vang lên. Trường kiếm trong tay Triệu Nhã lại cầm không được nữa, bay thẳng ra ngoài, cắm nghiêng trên mặt đất cách đó không xa.

- Lão sư!

Bị bắn rơi trường kiếm, Triệu Nhã đang muốn tức giận. Khi nhìn thấy rõ bộ dáng của đối phương, nàng lập tức ôm quyền.

Người tới chính là Trương Huyền.

Hắn nhìn ra, hai bên đã đánh tới nổi trận lôi đình, không kịp ngăn cản nữa. Làm không tốt, ngày hôm nay khẳng định xảy ra chuyện lớn.

Đá rơi trường kiếm của Triệu Nhã, hắn đi tới trước mặt Trịnh Dương, rót một luồng chân khí vào trong đó. Hắn phát hiện thương thế không nặng, chỉ cần phối hợp đan dược, tu luyện, trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Viên Đào:

- Ngươi cũng xuống đi!

- Vâng!

Lúc này Viên Đào mới buông hai tay đang nắm chặt, đặt mông ngồi dưới đất.

Tuy rằng hắn chỉ ôm lấy đối phương một hồi, vẫn không nhúc nhích, nhưng thật ra trong năm người hắn mệt nhất, cực khổ nhất, bị thương cũng nặng nhất.

Nếu không phải vì kích hoạt huyết mạch Long Tê, phòng ngự vô địch, chỉ sợ hắn đã sớm không chịu nổi công kích hung bạo, hôn mê.

- Lão sư...

Điều chỉnh một lát, năm người khôi phục lại, kéo thân thể mệt mỏi, đi tới trước mặt.

Tuy rằng đã không còn khí lực, lại trong mắt mỗi người lộ ra vẻ hưng phấn.

Trước khi chiến đấu, bọn họ cũng không cảm thấy mình có thể chiến thắng. Kết quả lại bất ngờ làm được. Đường đường là lão sư sao kim, tự nhiên bị bọn họ đánh cho thảm như vậy. Bất kể nói thế nào, trong lòng bọn họ vẫn rất tự hào.

Vốn tưởng rằng chỉ giúp lão sư trút giận, lại phát hiện ra những gì học được trong hơn nửa tháng, có thể được vài câu khích lệ, lại thấy Trương lão sư trước mắt, sắc mặt thâm trầm đáng sợ. Một ngọn lửa giận không ngừng xoay quanh ở trong mắt hắn.

- Lão sư...

Thấy bộ dạng này của hắn, đám người Trịnh Dương đầy nghi ngờ.

- Có phải cảm thấy ta chắc hẳn phải khích lệ các ngươi hay không?

Trương Huyền nhìn qua, giống như gió bão tập trung lại.

- Chúng ta...

Năm người vò đầu.

- Vốn tưởng rằng cố ý gạt ta, luyện trận pháp hợp kích gì lợi hại. Tới đây, tất cả qua nói cho ta biết, đây là thứ gì?

Trương Huyền rít gào, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

- Trận pháp này không tốt sao?

- Đây tính là trận pháp hợp kích cao cấp nhất trong Thiên Huyền vương quốc sao?

Nghe được lý do hắn tức giận, tất cả mọi người đờ ra.

Trận pháp hợp kích này, cho dù ở trong Thiên Huyền vương quốc đều sắp hạng sát đầu. Dù sao, mượn trận pháp này, một võ giả ngũ trọng, bốn nhị trọng, đánh bại một vị cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, chiến tích tuyệt đối nghịch thiên.

Như vậy lại còn không hài lòng?

Nói là “thứ gì đây”?
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]