Không nghe giải thích còn tốt, nghe xong hắn chẳng những không hiểu rõ, càng thêm khó hiểu. Lưu Huân đều có cảm giác muốn phát điên.
Danh sư địa vị cao tới mức nào, bản thân hắn là học sinh, hắn biết rất rõ ràng.
Cho dù là loại đẳng cấp quốc vương bệ hạ của Thiên Huyền vương quốc này, đứng ở trước mặt cũng không dám làm càn.
Một lời có thể tàn sát hàng loạt dân trong thành, một lời có thể diệt quốc.
Đây là danh sư!
Đại sư huynh của... người như thế?
Có nhầm hay không?
Từ khi nào Thiên Huyền vương quốc xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy?
Trong nháy mắt, trong tiềm thức hắn cho rằng, khẳng định người này và Trương Huyền hắn biết không phải là cùng một người.
Đó là một phế vật, đây là đại sư huynh của danh sư. Làm sao có thể so sánh được?
Trong lòng hắn miên man suy nghĩ, tiếp tục đi theo phía sau tiến vào Hồng Thiên học viện.
Đập vào tầm mắt hắn, trong học viện không biết tập trung bao nhiêu người. Mỗi người đều cầm giấy bút, hào hứng đi về phía đài so tài.
- Đây là... Bạch Tùng, Thương Tùng kiếm khách, một mình hành hiệp nổi danh ở Vương quốc? Chu Hoằng Nghị đao khách dám cười thiên hạ? Một đao chấn động càn khôn Triệu lão gia tử? Một tay chấn động tám phương Diệp Thiên Hùng? Nàng xác định... những người này đều tới nghe giảng sao?
Nhận ra không ít người trong đó, trong lòng Lưu Huân co rút, còn thiếu chút nữa ngất đi.
Những người này cũng đều là nhân vật siêu cấp nổi danh ở trong Thiên Huyền vương quốc không biết bao lâu. Ngay cả phụ thân hắn, tộc trưởng Lưu gia cũng phải nghiêm trang đối đãi, không dám khinh thường. Thậm chí quốc vương bệ hạ muốn mời, cũng rất khó mời đi qua. Lúc này bọn họ lại đều cầm bút lông và vở, cao hứng không ngừng...
Đây rốt cuộc là một buổi giảng bài cấp bậc gì?
- Đúng vậy!
Ngọc nhi gật đầu, vẻ mặt hưng phấn:
- Ngày hôm qua Trương lão sư nói, sẽ giảng bài về kiến thức tu luyện cơ sở. Tin tức này truyền ra rất rộng. Những người này lại đều tới!
- Nàng chờ một chút. Nàng nói... sẽ giảng bài về kiến thức tu luyện cơ sở sao?
Thoáng lảo đảo, Lưu Huân thiếu chút nữa thì ngừng thở.
Giảng bài về kiến thức tu luyện cơ sở, bình thường đều nói tu luyện như thế nào, tập trung linh khí như thế nào, sử dụng linh khí rèn luyện thân thể thế nào... Cơ bản chỉ có tác dụng đối với người dưới võ giả nhị trọng. Những trưởng lão, tộc trưởng, cao thủ Thông Huyền cảnh đại này chạy tới đây làm cái quỷ gì?
Nàng xác định, bọn họ đều là tới nghe giảng bài về kiến thức cơ sở, chứ không phải đến đây giết người phóng hỏa chứ?
- Đúng vậy. Lúc đó ta đứng ở chỗ rất gần đài so đấu, nghe rõ ràng!
Ngọc nhi gật đầu. Nàng nhớ tới tư thế cao lớn oai hùng của Trương lão sư hôm trước, vẫn không tự chủ được tâm trí say mê.
Giảng bài về kiến thức tu luyện cơ sở, vô số đại cao thủ Thông Huyền cảnh lại chạy tới nghe giảng bài?
Dù thế nào Lưu Huân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi?
- Quả nhiên tới muộn...
Thời điểm hắn đang khiếp sợ tới dục tiên dục tử, trong đầu không thể tin được, liền nghe được tiếng biểu muội kinh ngạc kêu lên. Hắn không nhịn được, ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử lại co lại.
Chỉ thấy trên đài so tài của Hồng Thiên học viện vốn vô cùng rộng rãi có thể chứ hơn vạn người, đã chật kín người. Cũng có không thiếu người ôm chăn đệm nằm dưới đất. Xem ra ngày hôm qua bọn họ đã tới đây giữ chỗ, vẫn không có rời đi.
- Chen chúc ở phía trước chính là... lão sư của Học viện?
Đám người ngồi phía đầu, chính là lão sư của học viện. Tuy rằng bọn họ không ngả ra đất nằm nghỉ các loại, nhưng trên người đầy sương nặng. Vừa nhìn đã biết bọn họ cũng ở chỗ này chờ một đêm.
Trước đó hắn còn cảm thấy đám người biểu muội quá sốt ruột. Trời vừa mới sáng lại xông lại nghe khóa giảng bài buổi trưa. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, đám người lão sư của học viện vì nghe giảng bài, còn chờ suốt cả đêm.
- Chỗ ngồi không còn, chúng ta cũng chỉ có thể đứng...
Vẻ mặt Ngọc nhi buồn bã giống như đưa đám.
Trước mặt đã là núi người biển người. Ngoại trừ bản thân lão sư, học sinh của Hồng Thiên học viện ra, còn có người của các thế lực lớn trong Thiên Huyền vương thành tới. Nếu không phải biết có người muốn giảng bài, thật sự nghi ngờ có phải phát sinh bạo động, muốn lật đổ chính quyền của vương quốc hay không.
- Ngọc nhi, lão nhân gia Trương Huyền tiền bối này, rốt cuộc là ai vậy?
Cố nén chấn động trong lòng, Lưu Huân lại nhìn về phía biểu muội.
Ánh mắt hắn đã từ mờ mịt trở nên nóng như lửa.
- Tiền bối? Lão nhân gia?
- Đúng vậy!
Lưu Huân gật đầu.
Hắn thấy, có thể khiến cho nhiều người qua nghe giảng bài cơ sở như vậy, cho dù là lão sư của hắn cũng làm không được.
Vị Trương lão sư này là sư huynh của danh sư, cho dù không phải là danh sư, tuổi tác khẳng định cũng không nhỏ. Gọi là tiền bối, lão nhân gia, không có sai.
- Khụ khụ, Trương Huyền lão sư chưa đủ hai mươi tuổi, còn không có lớn bằng biểu ca...
Thấy bộ dáng hắn nghiêm túc, khuôn mặt Ngọc nhi đỏ lên.
- Chưa đủ hai mươi tuổi?
Người Lưu Huân cứng đờ.
Chưa đủ hai mươi... Sư huynh của danh sư... Khiến cho nhiều người cam tâm tình nguyện chờ một đêm như vậy, chỉ vì nghe một buổi giảng bài công khai?