Thảo nào hắn có thể trở thành đệ tử thân truyền của Dương sư. Phần thiên phú này thực sự quá kinh thế hãi tục.
Mấy người chấn động. Mọi người dưới đài như mê như say. Không biết qua bao lâu, Trương Huyền ngừng lại.
- Cảm ơn Trương lão sư giảng bài!
Mọi người từ trong ý cảnh đặc biệt tỉnh táo lại, đều biết mình được ích lợi không nhỏ, đồng loạt quỳ xuống đất.
Từ hôm nay trở đi, vị Trương lão sư trước mắt này đối với bọn họ đã có nghĩa nửa lão sư. Đây là một loại tình nghĩa, cả đời cũng không thể quên được.
Bằng không, sẽ bị đạo đức không dung thứ, tất cả mọi người phỉ nhổ.
Trương Huyền cũng không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy. So với trước đó giảng bài cho đám người Trịnh Dương, Triệu Nhã, hoàn toàn không giống. Hắn thoả mãn gật đầu. Mới vừa đi xuống đài so đấu, hắn đã bị đám người Lưu Lăng vây quanh.
- Sư huynh, có thể để cho ta... điều tra mức độ tâm cảnh của ngươi một chút hay không?
Lưu Lăng kích động, thân thể run rẩy.
- Mức độ tâm cảnh?
Không nghĩ tới đối phương vừa mở miệng chính là chuyện này, vẻ mặt Trương Huyền lúng túng, xấu hổ vô cùng.
- Thôi đi, mức độ của ta... quá thấp. Vẫn đừng bêu xấu...
Mức độ của hắn là 0.1. Nếu thật sự để cho mấy người trước mắt này biết, nhất định sẽ cười đến rụng răng.
Vẫn đừng bêu xấu.
- Quá thấp?
Thân thể đám người Lưu Lăng lắc lư. Vượt quá mức độ 3 còn thấp?
Hơn nữa, mặt ngươi xấu hổ là có ý gì?
Là cảm thấy đạt được mức độ 3, không đáng để nhắc tới sao?
Trời ạ, các danh sư học đồ khác chỉ cần nắm giữ mức độ ngoài 3, sẽ lập tức cao hứng lâng lâng, tự nhận là thiên tài trăm năm mới gặp một người, hận không thể để cho người trong thiên hạ đều biết tới. Ngươi thì hay rồi, tự nhiên không có mặt mũi nào... xấu hổ!
Đại sư huynh, yêu cầu của đại sư huynh cũng quá cao đi!
- Có thể nói ra sư ngôn thiên bẩm, nói rõ mức độ tâm cảnh tất nhiên đã vượt qua 3. Ta muốn xem thử một chút... mức độ của sư huynh rốt cuộc là bao nhiêu!
Cố nén kích động muốn nôn ra máu, Lưu Lăng không nhịn được nói.
- Sư ngôn thiên bẩm là cái gì?
Trương Huyền chớp mắt.
Thân thể thoáng lảo đảo một cái, nước mắt đám người Lưu Lăng chảy ào ào.
Người với người thật sự là không thể so dánh được.
Những danh sư bọn họ cả đời cố gắng, cẩn trọng, cũng nói không ra một lần. Người này thì hay rồi, nói ra chính mình cũng không biết...
Cố nén buồn bực trong lòng, Trang Hiền giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ một lần. Lúc này hắn mới nhìn thấy người thanh niên đối diện mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không thể tin được.
- Ngươi nói... mức độ tâm cảnh của ta chí ít đạt tới ngoài 3 sao?
Trương Huyền bối rối.
Ngày hôm qua hắn vừa thử xong, chỉ có 0.1. Thế nào đột nhiên lại có ngoài 3?
- Đúng vậy, sư huynh, lẽ nào sư huynh đột phá tâm phẳng lặng như mặt nước, lại không kiểm tra đo lường một chút sao?
Đối với vị sư huynh trước mắt cái gì cũng đều không hiểu này, đám người Lưu Lăng cũng choáng váng.
Người khác đột phá, đều hận không thể gióng trống khua chiêng, khiến cho tất cả mọi người biết tới. Người này thì hay rồi, vẻ mặt ngây thơ, ngay cả mình cũng không biết được rõ ràng.
Cũng quá khiêm tón!
- Lẽ nào... là trang sách màu vàng?
Không để ý tới vẻ mặt bội phục của bọn họ, trong lòng Trương Huyền thoáng động, nhớ tới một việc.
Ngày hôm qua trang sách màu vàng biến mất, lại không phát hiện ra bất kỳ tác dụng nào. Chẳng lẽ... khiến cho mức độ tâm cảnh của hắn tăng thêm?
Thật ra là rất có thể.
Đây chính là sách thiên đạo. Ngay cả Đồ Thư Quán nhiều kiến thức như vậy cũng có thể biến thành mình. Nâng cao một mức độ tâm cảnh, có thể không phải là chuyện gì khó.
Nghĩ vậy, lại nhìn thấy được sắc mặt chờ đợi của mọi người, Trương Huyền lật cổ tay một cái, lấy Văn Lý Thạch ra ngoài.
Hắn vận chuyển tinh thần.
Oong!
Trên ngọc thạch xuất hiện một hàng chữ.
Còn chưa kịp nhìn, lại thấy đám người Lưu Lăng ở xung quanh giống như loạn trí, nhìn hắn giống như là nhìn một con quái vật.
- Sư huynh, sư huynh... mức độ tâm cảnh này của sư huynh...
Toàn thân ba người Lưu Lăng, Trang Hiền, Trịnh Phi run rẩy, giống như động kinh.