Chương 169: Bị động cực độ

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Tửu quán Bạch Vũ Hàm Dương. Đây cũng là một tửu quán của Nam Hoa Hội mở, do một chấp sự họ Tôn ở đây quản lý, là thuộc hạ của Viên Tư Tổ, chủ yếu là thu thập truyền lại tình báo. Do Hội chủ đến, Tôn chấp sự đóng cửa hiệu, cho toàn bộ tiểu nhị về nhà.

Bên trong tửu quán Bạch Vũ vô cùng yên tĩnh. Một phụ nữ to khỏe, thân hình cao lớn vạm vỡ đang đứng trước căn phòng ở hậu viện, vẻ mặt vô cùng dữ tợn. Tên gọi là Kiều Nha Nhi, là nghĩa nữ mà Vương Mặc nuôi dưỡng, là người câm điếc. Tuy dáng mạo xấu xí, nhưng năm nay chỉ có mười chín tuổi, võ nghệ tuy không cao cường, nhưng rất khỏe mạnh, hơn nữa có sở trường dùng độc. Nữu Nữu ngất xỉu, chính là do khói độc của cô ta.

Từ đầu đến cuối, đều là cô phụ trách trông giữ Nữu Nữu, cô vô cùng cảnh giác, ngoại trừ nghĩa phụ của cô ra, cô không nghe bất cứ lời của người nào.

Trần Dận đi qua sân nhỏ, bước nhanh đi tới căn phòng. Ông vừa đặt bước chân xuống sân nhỏ, thì Vương Mặc đã xuất hiện rồi, cười hà hà hỏi:

- Chủ hội muốn thẩm vấn Xuất Trần phải không?

 ihfw

Trong mắt Trần Dận xuất hiện một tia cáu giận, chỉ cần ông hơi tới gần Trương Xuất Trần một chút, Vương Mặc lại xuất hiện, không cho ông chút cơ hội. Ông ta cảm thấy suy nghĩ của mình đã bọ Vương Mặc khai phá, ông ta cười một tiếng:

- Không có gì, ta chỉ muốn hỏi cô ta một chút.

Ông chỉ tay vào cửa phòng:

- Có thể vào trong không?

Vương Mặc lắc đầu:

- Võ công của cô ta cao cường, không thể sơ suất, nên nói chuyện thông qua cánh cửa.

Trần Dận tới gần cánh cửa cười nói:

- Xuất Trần, tạm thời oan ức cho cô mấy ngày, đợi sau khi về Giang Nam ta sẽ thăng cho cô làm tổng quản Hàng Châu.

- Ta không cần ông thăng chức cho ta, ông làm cho ta cảm thấy ghê tởm, đi đi!

Sắc mặt Trần Dận có chút tức giận:

- Đừng quên, ngươi đã thề độc!

- Ta chỉ thề độc là khôi phục triều Trần, chứ không phải thề trung thành với ông. Nếu ông quả thật là anh chủ, ta sẽ vì ông và quên mình. Nhưng ông không phải, ông là một kẻ bình thường, ta chỉ tiếc những huynh đệ tỷ muội có lòng khôi phục cố quốc, cuối cùng lại phải chết trong tay ông.

Trần Dận bị Nữu Nữu mắng cho một trận từ mặt đỏ chuyển sang trắng bệch. Cuối cùng ông ta dậm chân một cái, phẩy tay áo bỏ đi.

Vương Mặc nhìn ông ta đi xa dần, trong mắt lộ ra ý cười đầy thâm ý. Y cũng đi tới cửa, chắp tay sau lưng cười cười rồi nói:

- Xuất Trần cô nương, ông ta dù sao cũng là Hội chủ, cô không được nói với ông ta như vậy.

Trong phòng, Nữu Nữu đang ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt vô cùng bình tĩnh. Giống như Vạn Xuân trà trang, trong này cũng là nhà tù của Nam Hoa Hội. Lúc này trên người cô không có gì trói buộc, trong cơ thể cũng không có dị trạng của độc dược, võ công của cô vẫn di trì ở mức bình thường

Nữu Nữu là cô nương rất thông minh, cô biết Vương Mặc muốn khống chế cô. Kỳ thực có rất nhiều cách, như cột cô lại, thừa dịp cô hôn mê cho cô uống thuốc độc, có thể làm cho cả người cô không còn sức lực. Nhưng Vương Mặc không làm như vậy, mà trước sau vẫn giữ nguyên võ công và thể lực của cô, còn phái một cô gái câm theo cô không rời.

Cô đã biết nguyên nhân Vương Mặc làm như vậy, chính là vì phòng bị Trần Dận làm hại cô. Nửa đường, Trần Dận lại nói với cô như vậy, chỉ cần cô đồng ý phục tùng theo ông ta, làm chính phi của ông ta, ông ta sẽ bỏ qua cho Dương Nguyên Khánh, cái này làm cho Nữu Nữu nhìn thấu bộ mặt dối trá của vị Hoàng thái tử này.

Và Vương Mặc vẫn luôn lặng lẽ xuất hiện gần cô, rất rõ cũng vì phòng bị Trần Dận làm tổn hại cô. Mặc dù người này cũng rất đê tiện bỉ ổi, nhưng trong lòng Nữu Nữu vẫn cảm kích tấm lòng này của Vương Mặc. Cô cảm nhận được, Vương Mặc rất cẩn thận bảo vệ sự trong sạch cho cô.

Nữu Nữu trầm mặc một lát rồi nói:

- Vương Mặc, tuy ông gian trá xảo quyệt, nhưng ta vẫn rất cảm tạ ông đã bảo vệ ta.

Vương Mặc hơi mỉm cười:

- Xuất Trần cô nương, đây chỉ là vì chủ nhân của mình mà thôi. Kỳ thực ta cũng thích Dương Nguyên Khánh, đương nhiên ta sẽ không để muội muội của hắn gặp chuyện gì không may, ta cũng không muốn có một kẻ thù như vậy. Xuất Trần cô nương, lúc cô gặp Dương Nguyên Khánh hy vọng cô có thể cho hắn biết, tuy có người có tâm xấu với cô, nhưng ta luôn bảo vệ cô, ta hy vọng sau chuyện này, ta có thể làm bạn với hắn.

Nữu Nữu hơi sửng sốt, cô ấy vốn cho rằng Vương Mặc là vì cô tổ mẫu mới bảo vệ mình. Không ngờ rằng cuối cùng là vì Nguyên Khánh, điều này làm cô cảm thấy trong lời nói của Vương Mặc dường như có một thâm ý khác:

- Vương Mặc, ta thật không hiểu ý của ông, rốt cuộc ông muốn giúp ai?

Vương Mặc thản nhiên cười, xoay người chấp tay sau lưng đi. Bỗng nhiên chợt nghĩ ra điều gì, quay đầu lại đưa tay ra hiệu với Kiều Nha nhi, ý là không để bất cứ ai vào.

… …

Tiền đường, Tống Bản Sơ chạy vội tới, trong lòng ông khẩn trương vạn phần, kể cho Trần Dận nghe chuyện xảy ra ở kinh thành.

Trần Dận sắc mặt tái xanh, ông hoàn toàn không ngờ Dương Nguyên Khánh lại dẫn quân tới san bằng Vạn Xuân trà trang, bắt đi tất cả mọi người, hoàn toàn không lo cho sống chết của Xuất Trần.

Ông oán hận mà đập mạnh vào cái bàn:

- Hắn thật không lo cho sự sống chết của người con gái của hắn sao?

Lúc này, Vương Mặc đi vào, ngạc nhiên nghi ngờ hỏi:

- Xảy ra chuyện gì rồi?

- Tiên sinh, Dương Nguyên Khánh không hề mắc mưu, mà ngược lại còn dẫn quân đến san bằng Vạn Xuân trà trang, bắt Viên Tư Tổ và các huynh đệ khác đi rồi, phải làm thế nào đây?

Giọng của Trần Dận có chút bất mãn, vì chủ ý này là Vương Mặc đề ra. Lấy Trương Xuất Trần làm mồi nhử, dụ Dương Nguyên Khánh đến mắc bẫy. Bây giờ Dương Nguyên Khánh không có mắc bẫy, mà ngược lại làm bọn họ bị động.

Tống Bản Sơ ở bên cạnh không hé răng, vốn hôm qua ông đã cảm thấy cái chủ ý này có sơ hở. Chính là Trương Xuất Trần không phải là người con gái bình thường, cô là cháu gái của cung mẫu. Cho dù Dương Nguyên Khánh không chịu hiệp nghị, bọn họ cũng không dám làm gì cô ấy, còn Dương Nguyên Khánh cũng hoàn toàn có thể không có đố kỵ thu dọn bọn họ. Lúc Vương Mặc đề xuất ra phương án này, ông ta muốn phản đối, nhưng Hội chủ lại khen ngợi đồng ý. Ông ta không có nói ra, nhưng bây giờ xem ra, lo lắng của ông ta không hề dư thừa.

Vương Mặc thở dài nói:

- Là trách nhiệm của ta, ta quá xem thường hắn. Cho rằng hắn sẽ vì nữ nhân mà nhất định sẽ liều lĩnh đến Hàm Dương, chuyện này ta bằng lòng gánh hết trách nhiệm.

Tự trách của Vương Mặc khiến Trần Dận khó có thể m trách tội y, dù sao phương án này lúc mọi người thảo luận ông ta cũng đồng ý rồi. Cái này chỉ có thể nói ai cũng không ngờ, Dương Nguyên Khánh lại mặc kệ sống chết của người con gái mà hắn yêu thương nhất.

- Nếu đã xảy ra rồi, không cần trách lẫn nhau nữa, chúng ta nghĩ xem nên đối phó chuyện này thế nào.

Vương Mặc trầm tư một lát rồi nói:

- Chuyện này ta cảm thấy hơi có chút kỳ lạ, làm sao Dương Nguyên Khánh dẫn quân tới nhanh như thế. Ta cảm thấy hình như chuyện này đã có chuẩn bị.

- Nếu là có chuẩn bị trước, tối hôm qua hắn sẽ không để Hội chủ rời khỏi Đô Hội Thị.

Tống Bản Sơ cuối cùng không kìm nổi ngắt lời.

- Nếu chính là hắn muốn đợi Hội chủ rời khỏi, để san bằng cứ điểm của chúng ta thì sao? Hơn nữa buổi tối gây chuyện cũng dễ bị quân đội phát hiện.

Địa vị của Tống Bản Sơ kém xa Vương Mặc, ý kiến của ông ta không được xem trọng, Trần Dận có chút nghe theo ý của Vương Mặc:

- Tống tiên sinh, giữa chúng ta có người ngầm báo cho Dương Nguyên Khánh.

Vương Mặc gật đầu:

- Đây là trực giác của ta, ta cũng không biết có phải là vậy không. Ta luôn cảm thấy có người giống như Dương Nguyên Khánh, không hy vọng chúng ta dùng Xuất Trần làm mồi nhử, muốn phá hỏng kế hoạch của chúng ta.

Trong đầu Trần Dận bỗng hiện ra một trận rối bời, chẳng lẽ là y?

Lúc này, ngoài cửa truyền vào một âm thanh chói tai, âm thanh lập tức truyền đến làm cho người canh gác ngoài cửa hoảng sợ:

-Mọi người nhanh ra đây!

Mấy người trong phòng giật mình kinh hãi. Bọn họ lập tức ra khỏi cửa, thấy dừng ngoài cửa là một chiếc xe ngựa, cửa xe ngựa đã mỠra, lộ ra Viên Tư Tổ cả người đầy máu, mọi người cuống quít đưa y vào tửu quán.

Tống Bản Sơ thấy trong xe ngựa còn có hai cái bao tải to đang căng phồng, ông tiện tay kéo xuống một túi, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh, có máu loãng từ trong bao tải chảy ra. Trong lòng ông kinh hãi, mở cái bao tải ra liếc nhìn, sợ đến mức ông kinh hãi la lên một tiếng, giống như bị rắn độc cắn quăng bao tải xuống, đặt mông ngồi xuống đất.

Tiếng kêu kinh hãi của ông ta làm cho mọi người quay đầu lại, lại phát hiện trong bao tải hiện ra một đầu người. Mọi người đều nhìn thấy thứ trong bao tải, giống như bị sét đánh trúng mà ngây dại.

… …

Trong phòng, mấy người đều trầm lặng không nói. Hai bao tải đầu người chất ở góc tường, phả ra một mùi máu tanh. Trần Dận có chút hồn bay phách lạc. Ba mươi mấy nòng cốt Nam Hoa Hội toàn bộ đều bị giết chết, làm cho trong lòng ông vô cùng lo sợ. Ông đột nhiên cảm thấy trêu chọc Dương Nguyên Khánh tuyệt đối không phải là chuyện sáng suốt, cái tên đó quả là lòng lang dạ sói.

- Ông ta tỉnh rồi!

Tống Bản Sơ thấp giọng hô một tiếng, mọi người cùng vây lại, chỉ thấy Viên Tư Tổ nằm ở trên giường từ từ mở mắt ra, y giãy giũa muốn ngồi dậy. Trần Dận vội nâng y dậy, vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Hắn… quá độc ác!

Viên Tư Tổ run rẩy thất thanh, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi:

- Không ngờ hắn ngay trước mặt tôi, tự tay chém đầu hai mươi mấy huynh đệ.

Câu nói này của y làm cho mấy người trong phòng rùng mình. Trần Dận không tự chủ được sờ vào cổ của mình.

Viên Tư Tổ kéo tay của Trần Dận, vội vàng nói:

- Hội chủ, trong tay hắn có tờ danh sách của ngài, chính là cái tờ danh sách quan trọng đó.

Trần Dận cả kinh biến sắc, ông từ trong ngực lấy ra một tờ danh sách, để ở trước mặt y:

- Ngươi nói là tờ danh sách này sao?

Viên Tư Tổ gật đầu:

- Chính là nó, hắn cho tôi xem, hắn nói nội trong hai canh giờ ông không giao Xuất Trần cho hắn, hắn sẽ đem tờ danh sách này giao cho Hoàng đế, còn muốn đích thân dẫn binh giết hết Nam Hoa Hội.

- Hai canh giờ!

Trần Dận kinh hãi kêu lên một tiếng, nhảy dựng lên, hô to:

- Nhanh, nhanh đi chuẩn bị xe ngựa.

Ông ta đã bị sự hung ác của Dương Nguyên Khánh dọa đến mức khiếp sợ, ông ta hoàn toàn tin Dương Nguyên Khánh có thể nói được là làm được. Giết hết Nam Hoa Hội của bọn họ, ba mươi lăm tên tâm phúc trên danh sách, là tâm huyết nhiều năm của ông ta, làm sao ông ta có thể để Dương Nguyên Khánh giao cho Tùy đế.

Trong phòng ông ta ai cũng không động đậy, sốt ruột dậm chân:

- Mau đưa cô ta trở về đi, bằng không sẽ không kịp nữa.

- Hội chủ, xin ngài bĩnh tĩnh một chút!

Vương Mặc cũng sốt ruột nói:

- Bây giờ sốt ruột cũng vô dụng, trước tiên chúng ta phải suy nghĩ rõ ràng.

- Suy nghĩ gì?

Hoảng sợ cộng thêm sốt ruột, làm Trần Dận có chút hồ đồ.

- Đây là tờ danh sách!

Vương Mặc chỉ tay vào danh sách trong tay ông ta:

- Dương Nguyên Khánh làm sao có được?

Một câu nói nhắc nhở Trần Dận, ông ta chậm rãi ngồi xuống, ngờ vực liếc nhìn Viên Tư Tổ. Y cũng biết một ít người trong danh sách này, Viên Tư Tổ vội vàng nói:

- Hội chủ, tôi tuyệt không có tiết lộ, giết chết tôi, tôi cũng không tiết lộ ra một chữ.

- Chẳng lẽ hắn tìm được gì từ mật thất.

Vương Mặc do dự mà tự lẩm bẩm.

- Không thể!

Trần Dận liền phủ nhận:

- Lúc sắp đi, ta đã mang theo tất cả văn thư và kim đĩnh trong mật thất, trong đó chỉ còn lại mấy đồng tiền lẻ và sổ kế toán.

- Vậy thì kỳ lạ thật, cái danh sách này chỉ có mấy người chúng ta biết, nếu chúng ta không nói, Dương Nguyên Khánh làm sao biết?

Vương Mặc chau mày lại.

Lúc này, trong đầu Trần Dận không tự chủ được mà trở nên rối bời, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói:

-Ta nghĩ, ta biết là ai rồi!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]