Chương 193: Cuộc chiến đấu quyết tử ở đài đốt lửa

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Tiết Diên Đà là bộ tộc hùng mạnh nhất trong các bộ tộc của người Thiết Lặc, do hai bộ tộc Tiết và Diên Đà tạo thành. Phía dưới lại chia làm hơn trăm bộ tộc to nhỏ, tổng cộng lực lượng chiến binh có thể đạt hơn một trăm nghìn người. Họ sống theo kiểu du mục giữa Kim Sơn và núi Đô Cân. Đại tù trưởng của Tiết Diên Đà là Ất Thất Bát sau khi Khả Hãn Đạt Đầu của Tây Đột Quyết chết, được các bộ tộc Thiết Lặc khác đề cử làm Khả Hãn Dã Hí. Dã tâm của ông ta hừng hực, bắt đầu muốn lấy quyền lực ở Tây Đột Quyết.

Có lẽ là dã tâm của Ất Thất Bát làm ông trời tức giận, tháng chín, thình lình xuất hiện một luồng không khí lạnh tập kích Kim Sơn, bão tuyết tàn sát mấy ngày mấy đêm, khiến dê bò của người Tiết Diên Đà lạnh cóng mà chết mất mấy triệu con, tổn thất nghiêm trọng. Quan trọng hơn là, bọn họ chưa thu cỏ vụ thu, không thể qua nổi mùa đông. Bộ tộc Tiết Diên Đà bị rơi vào thế bất đắc dĩ, phải di chuyển về phía nam để tránh mùa đông.

Phần lớn các bộ tộc di chuyển tới mảnh đất hẹp dài giữa Âm Sơn và Hà Sáo, đã tới gần biên giới triều Tùy, lúc này người Tiết Diên Đà hành động dị thường, vương triều Tùy còn chưa biết.

Ất Thất Bát có ba người con trai. Con cả Di Nam là người thừa kế vị vị trí Khả Hãn, đi theo bên cạnh phụ thân. Con thứ là Tiết Khất La bị Dương Nguyên Khánh giết chết trong trận chiến ở hồ Cáp Lợi. Con trai thứ ba là Thứ Đạc tự lập ra một bộ tộc, bộ tộc rất nhỏ, chỉ có hơn ba nghìn người, Thứ Đạc tự xưng là tù trưởng.

Bộ tộc Thứ Đạc đi về phía nam đến Lang Sơn, cách đồng bằng Hà Sáo chỉ có hơn hai trăm dặm. Cũng giống với các bộ tộc khác, bộ tộc Thứ Đạc cũng gặp nạn tuyết rơi một trận nặng nề, tổn thất nghiêm trọng. Nhưng Thứ Đạc không giống với các bộ tộc Tiết Diên Đà khác là thu thập bò dê tự cứu mình, để bù lại tổn thất, tầm mắt của gã liền nhắm đến đất Phong Châu của triều Tùy.

Từ sau năm Khai Hoàng thứ mười chín, quân Tùy đại bại Tây Đột Quyết, vương triều Tùy liền bắt đầu có kế hoạch di dân về phía Phong Châu, khai thác, phát triển đồng bằng Hà Sáo, để cung cấp lương thực cho quân đóng ở Hà Sáo. Năm sáu năm qua, đã có hơn mười nghìn hộ người Hán di chuyển từ các châu bên trong đến.

Những người Hán này chủ yếu tập trungsinh sống ở huyện Ngũ Nguyên và vùng Ô Lương Tố Hải. Mặt khác còn có một bộ phận nhỏ di chuyển đến huyện Vĩnh Phong ở phía tây và huyện Đại Lợi ở phía bắc Hà Sáo.

Huyện Vĩnh Phong ước chừng có đến hơn một nghìn hộ người Hán, dựa theo gia tộc mà hình thành mười mấy thôn xóm lớn nhỏ, phân bố ở xung quanh huyện Vĩnh Phong cùng với vùng cửa sông ở phía nam.

Ánh mắt của Thứ Đạc liền theo dõi người Hán ở huyện Vĩnh Phong và thương nhân Túc Đặc lui tới giữa Cư Diên Hải và Hà Sáo. Lúc này đúng lúc là mùa đông, không có đoàn thương nhân Túc Đặc, Thứ Đạc liền xé lẻ hơn một nghìn chiến sĩ của bộ tộc gã ra, dùng phương thức đội kỵ binh nhỏ tiến vào đất Tùy đánh cướp thôn xóm của người Hán. Một mùa thu, bọn chúng đã cướp đoạt hơn trăm hộ dân, giết chết mấy chục người lớn tuổi và đàn ông, còn lại phụ nữ và trẻ em đều bị cướp đi làm nô lệ.

Nhưng bọn chúng không dám quấy rối với quy mô lớn, mà chỉ ngắt quãng. Kiểu quấy phá quy mô nhỏ chỉ hơn trăm người này bình thường cũng không thể báo lên triều đình, đều là tướng ngoài biên ải tự mình giải quyết. Sau khi Ngư Câu La nêu cảnh cáo với Ất Thất Bát, Ất Thất Bát lập tức phái người đi trách cứ Thứ Đạc, Thứ Đạc tuân theo, phái người thả dân vùng biên giới bị bắt đi, cam đoan không xâm phạm đất Tùy.

Sau nửa tháng ngủ đông, mấy ngày nay, Thứ Đạc lại không kìm nén nổi ngứa ngáy trong lòng, lại tự mình dẫn mấy trăm người, chia làm bốn đội thừa dịp bóng đêm lẻn vào địa giới Phong Châu. Bọn chúng cẩn thận như sói, cố hết sức tránh quân đốt lửa của triều Tùy, tìm kiếm mục tiêu ở phía nam huyện Vĩnh Phong, nhưng suốt hai ngày, bọn chúng không thu hoạch được gì. Người Hán đều bị dọa đến chết khiếp đều đã chuyển đến huyện Vĩnh Phong, tìm kiếm sự bảo vệ của quân Tùy ở bên đó.

Ngay lúc Thứ Đạc vô cùng chán nản, một tên thuộc hạ của gã phát hiện đội thương nhân Túc Đặc gồm hơn sáu trăm con lạc đà ở gần pháo đài thành Liễu. Lạc đà chở một lượng hàng hóa lớn, chỉ có hơn mười binh sĩ Tùy hộ tống.

Tin này khiến Thứ Đạc có được niềm vui bất ngờ như phát điên, gã lập tức hạ lệnh bốn đội kỵ binh nhỏ tụ họp lại, giống như sói hoang nhào đến phía đoàn thương nhân Túc Đặc, chỉ cần làm một chuyến này là bọn chúng có thể nghỉ tay.

.....

Đài đốt lửa Hoành Hà đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, Dương Nguyên Khánh dẫn theo mười tám binh sĩ quân Tùy xiết chặt thành Dương Mã. Khang Ba Tư dẫn theo gia đình và mấy vị quan viên theo thang dây leo lên đài đốt lửa ở trên vách núi. Ba mươi gã phu lạc đà thì đứng gác ở cửa chính. Cửa chính của thành Dương Mã làm bằng gỗ, không được chắc chắn, khó chịu được quân địch dùng cây gỗ lớn húc đổ, nhóm phu lạc đà lại đưa đến mấy khối đá lớn chặn ở cửa chính.

Thành Dương Mã đúng là được xây dựng không có quy tắc, tường thành cao thấp không đồng nhất, mặt phía nam chỗ cao nhất là hai trượng, mà phía mặt bắc vùng cửa chính chỉ cao một trượng, vùng cửa chính chính là tất cả nhược điểm phòng ngự.

Lúc này, bên trong thành Dương Mã chất đầy hàng hóa, ngoại trừ lá trà của Dương Nguyên Khánh, Khang Ba Tư lại mua không ít tơ lụa, ngoài ra còn có mấy chục con lạc đà và ngựa của quân Tùy. Lạc đà nằm dựa vào núi đá, im lặng, dường như cuộc chiến sắp đến không hề liên quan đến chúng.

Dương Nguyên Khánh tay cầm cung tên hết sức chăm chú nhìn vào rừng cây cách đó không xa ở bờ bên kia của sông Hoành Hà. Trong rừng cây buộc đầ lạc đà, lúc này Dương Nguyên Khánh đã nhận thấy người Tiết Diên Đà đã vào rừng cây, đang thu gom chiến lợi phẩm thứ nhất của bọn chúng, là hơn năm trăm con lạc đà.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên đài đốt lửa trên đỉnh núi, đài đốt lửa đã châm hai cột khói, chứng tỏ có đội quân địch nhỏ đột kích. Như vậy, cách nơi này gần nhất là huyện Vĩnh Phong tất nhiên sẽ tăng cường canh phòng, cũng phái thám báo đến tuần tra.

Lúc này, một bàn tay nhỏ bé mềm mại cầm lấy tay hắn, tay lạnh như băng. Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn thoáng qua nàng, tấm màn trên mũ vành dài trên đầu đã được bỏ ra, phía sau lưng đeo một hộp tên, tay cầm một cây cung. Dương Nguyên Khánh có thể cảm nhận được nỗi căng thẳng trong lòng nàng.

- Muội sợ sao?

Hắn khẽ cười nói.

- Không!

Nữu Nữu nhẹ nhàng mím đôi môi đã bị gió thổi khô:

- Chỉ hơi căng thẳng.

- Vậy muội còn không chịu đi lên sao?

Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn thoáng qua vách núi đen nhánh, thang dây đã bị kéo lên, nhưng phía nam vách núi được phủ đầy dây cây nho.

- Với thân thủ của muội thì hẳn là đi lên được, muội lên đi!

Nữu Nữu lắc đầu, nàng nháy mắt tinh nghịch với Nguyên Khánh,

- Nếu Dương tướng quân nói tiểu nữ thân thủ rất cao, vậy vì sao không giữ lại sử dụng cho tốt?

- Ta sợ sử dụng quá mức... làm hỏng mất.

Dương Nguyên Khánh cười khổ một chút, hắn biết khuyên cũng vô ích.

- Huynh biết là tốt rồi, không cần khuyên muội nữa, ít nhất võ nghệ của muội chỉ kém mỗi huynh, muội sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của huynh, mà không phải là gánh nặng.

Đôi mắt to sâu thẳm của Nữu Nữu sáng ngời như đá quý, trong ánh mắt hàm chứa ý nghĩa sâu xa.

- Huynh biết!

Dương Nguyên Khánh cười gật đầu với nàng.

- Tướng quân, chúng đến rồi!

Vài tên binh sĩ phát hiện từ rừng cây vừa xuất hiện một đám những bóng đen. Dương Nguyên Khánh cũng đã thấy, trong bóng đêm, cách hơn ba trăm bước, khoảng hơn hai trăm người đã xuống sông, chia làm hai đội. Trong đó có hơn mười người ôm ba thân cây đại thụ đã bị chém đứt, động tác rất chậm, tựa như một con trùng có trăm cái chân.

Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên phát hiện những người Tiết Diên Đà này đều có khiên, phòng vệ rất kín kẽ. Trong lòng hắn chùng xuống, quân địch có khiên, mà mình lại không có nỏ, trận này không dễ đánh rồi.

- Nguyên Khánh, để ta lao ra ngoài chém giết một trận đi!

Dương Nguy mang theo hai cây chuỳ lớn, lòng nóng như lửa đốt.

- Không được nóng! Bình tĩnh.

Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua bức tường cao hai trượng ở mặt phía nam, liền nói với mấy tên binh sĩ canh giữ ở trên tường nam:

- Không cần lo đến mặt phía nam, tất cả mọi người tập trung đến hai bên cửa chính.

Mười tám tên binh sĩ đều tập trung tới một đoạn tường phía bắc, phân chia sang hai bên cửa chính, dùng bao trà để làm bệ, giương cung lắp tên, chuẩn bị chờ hành động.

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa như sấm dồn dập chạy tới từ phía tây, trong bóng đêm ngựa chiến lao rất nhanh, bóng người nhoang nhoáng, trong nháy mắt liền vọt tới trong vòng một trăm bước. Dương Nguyên Khánh bắn ra hai mũi tên, hai gã kỵ binh cầm đầu lập tức ngã quỵ. Những thuộc hạ quân Tùy đều lần lượt bắn tên, hai mươi mũi tên gào thét vọt tới, hơn mười tên địch bị bắn trúng, kêu thảm thiết ngã xuống ngựa.

Nhưng lúc này kỵ binh của Tiết Diên Đà không chạy trốn, hơn hai trăm kỵ binh tăng tốc, chạy tới hướng tường thành phía bắc, nháy mắt liền vọt tới trong vòng ba mươi bước. Dương Nguyên Khánh hô to một tiếng:

- Tất cả ngồi xuống!

Hắn có kinh nghiệm phong phú, ý thức được sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn hai trăm gã kỵ binh Tiết Diên Đà nhanh như chớp giật xông đến tường thành phía bắc, tên bắn như mưa, bục bục bồm bộp, lao vào tường đá bắn ra tia lửa văng khắp nơi.

Được kỵ binh yểm hộ, binh sĩ Tiết Diên Đà vọt tới như thủy triều, ở giữa xen lẫn ba thân cây đại thụ còn tươi tốt. Cách đánh rất có trình tự, nắm trúng nhược điểm ít người của quân Tùy. Kỵ binh Tiết Diên Đà bắn tên như mưa, ngăn chặn gắt gao quân Tùy.

Dương Nguyên Khánh giận dữ, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ căn bản không có cơ hội, hắn lập tức quát:

- Hai người một tổ, một người dùng khiên yểm hộ!

Quân Tùy thay đổi trận pháp, một người dùng khiên yểm hộ, một người bắn tên, bắt đầu bắn tên phản kích. Sau ba lượt bắn tên, lại có hai mươi mấy gã kỵ binh ngã ngựa. Kỵ binh Tiết Diên Đà lui về phía sau vài chục bước, hơi hoãn lại áp lực với quân Tùy.

"A!" một tiếng hét thảm, một gã binh sĩ quân Tùy bị bắn trúng vào trán, rơi nhào xuống tường.

Dương Nguyên Khánh đứng ở phía bắc, lắp tên kéo dây, động tác nhanh nhẹn vô cùng, không có mũi tên nào bắn trượt, chỉ trong nháy mắt, ba mươi gã kỵ binh Tiết Diên Đà bị hắn bắn ngã, một hộp tên đã hết sạch. Kỵ binh Tiết Diên Đà cũng phát hiện thấy sự lợi hại của hắn, mấy chục mũi tên đồng thời phóng tới phía hắn. Đúng lúc này, một tấm khiên chắn ngay trước mặt Dương Nguyên Khánh, mấy mũi tên bắn sạt qua mặt Nữu Nữu.

Hơn một trăm năm mươi binh sĩ Tiết Diên Đà dưới sự yểm hộ của kỵ binh vọt tới tường phía bắc. Bọn chúng chặt sáu gốc đại thụ, để nguyên cả chạc cây mà dồn sát vào hai bên đầu tường của cửa chính. Hơn một trăm người liền leo lên dọc theo thân cây, ngừng bắn cung tên, hai bên bắt đầu tiến vào cuộc chiến một bên tấn công một bên phòng thủ.

Mười mấy tên binh sĩ Tiết Diên Đà giống hệt như sói đói, trợn trừng đôi mắt vằn đỏ như máu, kêu gào vung đao chặt chém. Dương Nguyên Khánh rút hoành đao ra, lao lên nghênh chiến. Hoành đao vừa bổ xuống, ba đầu người bị trảm kêu răng rắc. Hắn dũng cảm như mãnh hổ, ánh đao lóe lên, ở trước mặt hắn tràn ngập xương máu, chỉ trong một lát mười mấy người chết thảm dưới đao hắn. Dưới sự dẫn dắt của hắn, bảy tám gã quân Tùy bên cạnh hắn cũng anh dũng giết địch, giết cho quân địch chết đau đớn. Nhưng quân Tùy cũng có thương vong, một tiếng hét thảm, một gã quân Tùy trúng mâu mà rơi khỏi tường, một binh sĩ quân Tùy khác bị chém đứt cánh tay, đau đến ngất xỉu, Nữu Nữu cứu gã đưa xuống chân tường...

Lúc này, một gã binh sĩ Tiết Diên Đà lặng lẽ đi ra từ nhánh cây, tay cầm một cây trường mâu, im hơi lặng tiếng nhằm vào bắp chân của Dương Nguyên Khánh. Ngay lúc trường mâu sắp đâm trúng bắp chân Dương Nguyên Khánh, một bóng dáng thon thả hiện lên, một cước đá bay cây trường mâu, đánh trả lại một kiếm, đâm xuyên qua cổ họng gã đánh lén.

Ở phía bên kia cửa chính, Dương Nguy dẫn theo mười binh sĩ quân Tùy quyết chiến với mấy chục tên địch. Anh ta vung cây chuỳ lớn, khí thế như hổ điên, đánh cho quân địch bám ở tường vỡ đầu. Máu và xác chết lẫn lộn, anh ta đã quên sự sống cái chết, cánh tay bị trúng một mũi tên cũng không hề hay biết.

Dương Nguyên Khánh không khỏi thầm khen một tiếng, người này đúng là tên tam lang béo liều mạng.

Đúng lúc này, Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên phát hiện hơn mười binh sĩ Tiết Diên Đà lại quay về phía cửa gỗ, dùng trường mâu đâm mạnh vào phu lạc đà ở phía dưới cửa. Phu lạc đà kêu thảm thiết liên tục, bốn năm người đã bị đâm chết.

Không đợi Nguyên Khánh quát to, Nữu Nữu bay vút lên, nhảy lên cửa gỗ nhanh như sóc, dáng người nhanh nhẹn mạnh mẽ, né tránh quân địch tấn công, trường kiếm nhanh như điện, chỉ một thoáng, bảy tám gã binh sĩ Tiết Diên Đà bị nàng đâm thủng cổ, xoay mình rồi ngã xuống cửa gỗ. Nàng quát một tiếng dịu dàng, cổ tay rung lên, kiếm múa lóe sáng chói mắt như mấy đóa hoa, đâm vào cổ họng mấy tên còn lại.

Dương Nguyên Khánh cười giơ ngón tay cái về phía nàng, nhưng hắn chỉ chớp mắt, phát hiện một mũi tên bắn lén nhanh vô cùng bắn về phía Nữu Nữu đang ở trên cửa gỗ. Hắn muốn cứu nhưng đã không kịp, Dương Nguyên Khánh hoảng hốt, lòng can đảm đều mất hết.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]