Lúc này Dương Nguyên Khánh cũng không phải chỉ là tướng trấn thủ thành Đại Lợi, đồng thời cũng kiêm nhiệm thêm chức tướng trấn thủ thành Cửu Nguyên. Thành Cửu Nguyên cũng đồng thời được trùng tu cùng với thành Đại Lợi, nằm ở bên bờ biển Ô Lương Tố, nhưng quy mô nhỏ hơn thành Đại Lợi nhiều.
Nhiều lắm.
Trong thành đã nhận được tin chủ tướng quay về thành rồi, hơn một trăm kỵ binh liền ra nghênh đón từ xa, đi đầu là đại tướng Dương Tư Ân, theo sau còn có Bàn Ngư, Lưu Giản và Mã Thiệu.
- Tướng quân!
Từ xa bốn người đã quay người xuống ngựa, quỳ xuống trước mặt, Dương Nguyên Khánh vô cùng mừng rỡ. Hắn xuống ngựa, nhanh chóng bước đến trước mặt bốn người, đỡ bọn họ dậy. Thấy cả bốn người họ đều mập mạp hơn lúc hắn đi, đặc biệt làn da ngăm đen của Mã Thiệu, không ngờ lại trắng hơn một chút. Dương Nguyên Khánh vừa bực mình vừa buồn cười, cho họ mỗi người một quyền, rồi cười,
- Bốn người các ngươi, lúc ta không ở đây, đã làm những gì?
Bốn người đều hiểu ý mỉm cười, Lưu Giản gãi đầu,
- Thật ra cũng không có gì, Dương đầu lĩnh cưới vợ rồi, chúng tôi cũng có chỗ ăn cơm.
- Ồ! Chúc mừng ngươi!
Dương Nguyên Khánh cười chắp tay nói với Dương Tư Ân,
- Phu nhân là người ở đâu?
Dương Tư Ân cười cười nói:
- Là người ở một hộ lớn ở Duyên Châu, gia tộc chuyển đến huyện Ngũ Nguyên, là Ngư tướng quân làm mối cho tôi. Tướng quân, lúc nào đến nhà tôi ăn bữa cơm?
- Không thành vấn đề!
Dương Nguyên Khánh lại giới thiệu Dương Nguy và Nữu Nữu cho bốn người, khi giới thiệu đến Nữu Nữu, nàng liền ngả mũ thi lễ với bốn người. Mắt bốn người nhất thời sáng lên, cô gái xinh đẹp như vậy từ trước đến nay bọn họ chưa từng được gặp. Nhưng trong lòng họ cũng biết rõ, cô gái này là người của Dương Nguyên Khánh, bốn người liền cuống quít đáp lễ.
- Mọi người vào thành đi, nghỉ ngơi một chút!
Dương Nguyên Khánh phất tay, trong lòng mỗi người đều nóng lên, tăng tốc độ, nhanh chóng đi vào thành Đại Lợi. Bàn Ngư và Dương Nguy rất hợp ý nhau, nhanh chóng liền kết thân với nhau, Lưu Giản trước đó nói chuyện không nhiều lắm với Khang Ba Tư, nhưng hôm nay lại phá lệ thân thiết với Khang Ba Tư, ánh mắt cũng không ngừng nhìn qua con gái của Khang Ba Tư.
Ánh mắt Dương Tư Ân rất nhạy bén, y phát hiện trong đoàn có nhiều thêm mấy trăm con ngựa, không ít binh lính trên người còn có vết máu, liền ghé sát vào Dương Nguyên Khánh, nói:
- Tướng quân, mọi người đã gặp người Tiết Diên Đà sao?
- Sao ngươi biết?
Dương Nguyên Khánh liếc mắt nhìn y.
- Tôi đoán được, chuyện của Tiết Diên Đà đã huyên náo ở Phong Châu, không ít tướng sĩ vì chuyện này mà bất mãn với Ngư soái. Dù sao người Tiết Diên Đà đã đến Phong Châu giết người cướp của, mọi người đều cho rằng không thể dùng một lời xin lỗi mà xong việc, đặc biệt rất nhiều thân quyến của binh sĩ đều đến Phong Châu rồi, sự việc liên quan tới lợi ích trực tiếp của họ.
- Đúng là trên đường ta đã gặp người Tiết Diên Đà, có lẽ ta đã giết con út của Ất Thất Bát rồi.
Dương Nguyên Khánh đưa kim bài cho Dương Tư Ân.
- Thứ Đạc!
Dương Tư Ân lật kim bài, không khỏi kinh hô.
- Người này ngươi biết sao?
Dương Tư Ân gật gật đầu,
- Người này là đứa con trai bảo bối của Ất Thất Bát, chính là người y vẫn dẫn đến Phong Châu. Cũng chính vì nguyên nhân này, Ất Thất Bát chỉ đồng ý xin lỗi, mà không chịu trường phạt hung thủ. Nghe nói tên Thứ Đạc này cùng với huynh trưởng Di Nam của gã tranh đoạt vị trí người kế vị Khả Hãn của Tiết Diên Đà, quan hệ huynh đệ rất căng thẳng. Lần này tướng quân giết gã, có lẽ Ất Thất Bát sẽ không bỏ qua.
Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng,
- Ta biết, lần trước ở hồ Cáp Lợi ta còn giết con thứ của y là Tiết Khất La, có lẽ sẽ tính luôn nợ cũ nợ mới, ta cũng đang định tính sổ với y đây!
Dương Tư Ân ngạc nhiên,
- Tướng quân muốn tính sổ gì với y?
- Ở hồ Cáp Lợi, suýt chút nữa ta đã chết trong tay con thứ y Tiết Khất La, lần này là trong sân nhà ta, ta còn suýt chút nữa chết trong tay con trai Thứ Đạc của y, món nợ này ta cứ bỏ qua như vậy thôi sao?
- Nhưng Tiết Diên Đà có hơn một trăm ngàn quân, rất lớn mạnh, món nợ này có lẽ không dễ tính.
- Ta biết.
Dương Nguyên Khánh cười cười, không nhắc chuyện này nữa, chuyển đề tài,
- Phía thành Cửu Nguyên, sau này giao cho ngươi.
Đây là chuyện Dương Nguyên Khánh vẫn luôn suy nghĩ, khoảng cách giữa hai thành là sáu mươi dặm, hắn không thể đồng thời cai quản hai thành, luôn muốn giao nó cho các vị phó tướng. Vốn dĩ theo thông lệ thường, tuy hắn là tướng trấn thủ hai thành, nhưng phó tướng trấn thủ cụ thể cũng do tổng quản Ngư Câu La ở Phong Châu bổ nhiệm. Dương Nguyên Khánh không muốn giao thành Cửu Nguyên cho một người hắn không quen, giao cho Dương Tư Ân thì hắn yên tâm nhất.
Dương Tư Ân mừng rỡ, y cũng muốn đi thành Cửu Nguyên, nhưng không biết phải mở miệng như thế nào, lại sợ Dương Nguyên Khánh đã chọn được người, y đề xuất sẽ gặp phải trở ngại, không ngờ Dương Nguyên Khánh thật sự để y đi.
Y ôm quyền nói:
- Ty chức sẽ không khiến tướng quân thất vọng!
- Đưa Lưu Giản theo, chú ý quản thúc kỹ nửa thân dưới của anh ta.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, rồi nhanh chóng thúc ngựa chạy vào trong thành.
Thành Đại Lợi vốn dĩ có một ngàn người, sau khi mở rộng thành huyện, số lượng binh lính ở đây đã dần bằng huyện Vĩnh Phong, tăng lên đến hai ngàn. Ngoài ra, thành Cửu Nguyên còn có một ngàn quân.
Ngoài ra triều Tùy vì giải quyết vấn đề lương thực của quân đội ở biên cương, đồng thời củng cố phòng ngự ở biên cương, từ năm Khai Hoàng thứ mười chín, đã chuyển mười ngàn hộ người Hán từ các châu Diên, Khánh, Nguyên, Trữ, Ngân, Hạ đến Phong Châu, gia tăng dân số ở đó. Đồng thời cổ vũ các binh lính ở biên cương đem gia đình đến biên cương an gia, trở thành hộ gia đình quân đội.
Trải qua sáu năm di dời nhân khẩu, nhân khẩu ở Phong Châu đã lên đến mười lăm ngàn hộ. Ngoài ra còn có hơn năm ngàn hộ người Đột Quyết, khiến dân số Phong Châu tăng lên hai mươi ngàn hộ. Một triệu dân, mười ngàn quân binh, theo tiêu chuẩn của triều Tùy năm đến sáu hộ nuôi một binh lính, trách nhiệm của các hộ dân ở Phong Châu cũng khá nặng nề. Vương triều Tùy theo đó mà cũng miễn giảm thuế, thêm vào đó mỗi hộ dân ở Phong Châu đều có hàng trăm mẫu ruộng, thêm các chính sách ruộng mới được canh tác sẽ thuộc về người dân, miễn thuế ba năm..v..v… Dân chúng Phong Châu an cư lạc nghiệp, trước đây hoang vắng tiêu điều, bây giờ bắt đầu bừng bừng sức sống.
Sau khi thành Đại Lợi được nâng thành huyện Đại Lợi, địa hạt được mở rộng rất nhiều, bao gồm hai thành Đại Lợi và Cửu Nguyên và mấy trăm dặm ở biển Ô Lương Tố. Dân số hơn hai ngàn bốn trăm hộ, ngoài ra còn gần hai ngàn hộ người Đột Quyết. Ngoài hơn một ngàn hộ trong thành, rất nhiều người Hán di dân đều theo hình thức thôn xóm mà phân bố ở những nơi có đất đai phì nhiêu.
- Tư Ân, thành trì hình như còn chưa sửa xong?
Sau khi vào thành, Dương Nguyên Khánh mới phát hiện thành trì chưa sửa xong, bên ngoài tường thành đã rất đẹp, nhưng bên trong lại loang lổ, đá, cát và gỗ được chất thành đống, tường thành bên trong mới chỉ sửa được một nửa.
Hơn nữa hắn phát hiện không hề có người đang làm việc, trong ngoài thành đều lạnh tanh. Dương Nguyên Khánh không khỏi chau mày, hỏi:
- Bởi vì mùa đông sao?
Dương Tư Ân gật gật đầu,
- Người phụ trách trùng tu tên là Tống Kiết Nhiên, là một Công tào thủ hạ của Ngư soái. Mười ngày trước y tính xong tiền công cho thợ thủ công rồi quay về huyện Ngũ Nguyên rồi. Các thợ thủ công cũng ai về nhà nấy, có lẽ phải đầu xuân mới quay lại xây dựng.
Trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút không hài lòng, bây giờ mới là tháng mười một, đến đầu xuân, còn phải đến hai tháng nữa. Cứ để một nửa công trình như vậy, ít nhất cũng bốn tháng nữa mới hoàn thành. Trong thành hỗn độn không nói, mà còn làm giảm khả năng phòng ngự của thành trì.
Dương Tư Ân cũng không có cách nào khác, việc tu sửa thành không phải việc y quản. Những việc giằng co cãi cọ đó y vẫn chưa nói cho Dương Nguyên Khánh biết.
- Tướng quân, tôi dẫn tướng quân đi xem huyện nha! Ở đó đã sửa xong rồi.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, quay đầu lại dặn dò Bàn Ngư bố trí ổn thỏa hàng hóa của mình, còn hắn thì theo Dương Tư Ân vào trong thành.
Thành Đại Lợi vốn dĩ chỉ có một tường thành, vì thành Đại Lợi là một huyện nằm xa nhất về phía Bắc của Kinh thành vương triều Tùy, vì vậy lần mở rộng tường thành này đã suy nghĩ hết sức đến khả năng phòng ngự. Tu sửa hai tường thành, tường thành bên ngoài và tường thành bên trong cách nhau sáu mươi trượng, chính giữa có một cầu treo hẹp dài nối nhau. Thông đạo trên thành chỉ có ở tường thành bên trong, muốn ra tường thành bên ngoài nhất định phải vào bên trong thành, sau đó qua cầu treo mà ra ngoài.
Trong sự sắp xếp về chức năng của thành, khoảng trống lớn giữa tường thành bên trong là khu buôn bán, đến lúc đó tất cả các cửa hàng đều tập trung ở đây, quân doanh cũng ở đây. Ở hai đầu, đều có một tòa quân doanh.
Còn nội thành chủ yếu là khu dân cư, quan nha, kho hàng..v..v.. đều ở nội thành. Cho dù ngoại thành bị công phá thì nội thành vẫn có chức năng phòng thủ rất mạnh.
Nội thành cũng mở rộng gấp hai lần so với trước đây, vốn dĩ chỉ có hai con đường lớn, bây giờ đã có năm, hai ngang ba dọc. Hai con đường ngang gọi là phố Trường An và phố Lạc Dương, ba con đường dọc gọi là phố Duyên Châu, phố Nguyên Châu và phố Khánh Châu. Đây là ba châu có nhiều dân cư nhất.
Huyện nha nằm giữa điểm giao của hai đầu phố Trường An và Khánh Châu, là một tổ hợp kiến trúc khoảng hơn mười mẫu, không chỉ có huyện nha, đồng thời còn có nha môn Phong Châu Giao Thị Giám.
Cũng giống như tất cả các quan nha khác, phía sau chủ yếu là nhà của quan chủ quản. Nữu Nữu khó có thể thích ứng với cái lạnh của Phong Châu, nên hơi cảm, Dương Nguyên Khánh liền sai người dẫn nàng và vợ con của Khang Ba Tư ra phía sau nghỉ ngơi.
Bản thân hắn lại dẫn theo mấy người nữa đi về phía huyện nha, trong huyện nha tràn ngập mùi hương của dầu bóng và gỗ cây tùng, có thể nhận thấy ở đây vừa mới được hoàn thành không lâu. Đại đường, nhị đường, tam đường, cùng với sáu Tào phòng, phòng nha dịch, phòng huyện thừa, phòng chủ bộ..v..v… Được sắp xếp theo một dãy, nhưng khác với huyện nha trong nội địa, sau khi vào cửa có thêm hai viện phía đông, đó chính là phòng làm việc của Giao Thị Giám.
Giao Thị Giám vốn dĩ ở Linh Châu, sau khi Phong Châu được mở rộng, triều đình liền di chuyển Giao Thị Giám về phía Bắc, lại tiến hành chọn lựa giữa huyện Ngũ Nguyên và huyện Đại Lợi, cuối cùng Dương Quảng quyết định đặt Giao Thị Giám ở huyện Đại Lợi. Như vậy, giao dịch buôn bán giữa quan thương Đại Tùy và thảo nguyên được chuyển đến huyện Đại Lợi.
Giao Thị Giám có ba chức năng, một là thu thuế thương nghiệp, hai là giải quyết việc giao dịch thương nghiệp, ba là kiểm tra những hàng cấm. Giữa vương triều Đại Tùy và Đột Quyết không được tự do mậu dịch, có rất nhiều thương phẩm bị nghiêm cấm vận chuyển đến thảo nguyên, như gang, vũ khí, lương thực, vàng bạc..v..v… Gần như đều là những vật tư chiến lược, biên cương nghiêm cấm buôn lậu và lén vận chuyển hàng cấm, một khi bắt được, phải chịu tội chết.
Sở dĩ đặt Giao Thị Giám ở thành Đại Lợi là có một nguyên nhân, chính là huyện nha Đại Lợi cũng đồng thời phê duyệt người xuất nhập cảnh.
Huyện nha biên cương khác với nội địa, không chỉ cai quản những việc như cáo trạng kêu oan, việc giữ gìn trị an..v..v… ngoài ra còn phải kiểm soát người xuất nhập cảnh. Không phải người triều Tùy nhập cảnh, và người nước ngoài nhập cảnh vào triều Tùy đều phải xin quan phủ ở biên cương. Phải tiến hành thẩm tra nghiêm khắc, thậm chí phải đảm bảo, giống như Huyền Trang đi Tây Thiên thỉnh kinh, và việc Giám Chân đi Nhật Bản, thật ra đều nhập cảnh theo kiểu trái phép.
- Tướng quân, huyện nha này sao chỉ có hai người chúng ta thôi!
Đỗ Như Hối đi dạo một vòng, huyện nha lạnh tanh khiến y cười khổ. Chỉ có Huyện lệnh và Huyện thừa, huyện nha này sao có thể hoạt động được. Quản hạt hai ngàn hộ dân trở lên, cũng được tính là huyện trung, ít nhất cũng có 95 chức quan, bây giờ hay rồi, chỉ có hai người.
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ bả vai y, cười nói:
- Đừng nóng vội, từ từ, Huyện úy họ Vương, sẽ sc điều đến từ Duyên Châu, còn những chức quan lại bộ khác thì mặc kệ, ngày mai chúng ta tuyên bố công khai kỳ thi chiêu mộ, lấy tên là kỳ thi Đại Lợi!