Ngọn lửa cháy cực kỳ mạnh, ba cô nương nhà họ Bùi đang ở trước cửa Dương Lệ Hoa thưởng đèn bây giờ cũng bị tách ra trong đám đông hỗn loạn. Bùi Mẫn Thu đang đứng một mình ngắm nhìn một tòa hoa đăng thọ tinh cực kỳ lớn, lúc ngọn lửa lớn nhanh chóng lan tới đây, nàng bị đám đông hoảng loạn cuốn đi vài bước, có vài người giẫm cả lên mắt cá chân nàng khiến nàng té ngã xuống đất.
Nàng cuống quít đứng dậy nhưng mắt cá chân lại vô cùng đau nhức khiến nàng lại té ngã xuống đất. Lần này, nàng chưa kịp đứng lên thì chiếc đèn hoa đăng thọ tinh cao ba trượng đang bị lửa thiêu cháy hừng hực ầm ầm đổ xuống thẳng phía nàng. Mắt thấy chiếc đèn hoa đăng sắp sập trúng mình rồi nhưng nàng cũng không có cách nào né tránh. Nàng cứ thế trơ mắt nhìn ngọn lửa lớn sắp đổ xuống người mình, trong nỗi hoảng sợ cực độ nàng kêu gào thảm thiết.
Chính trong thời khắc ngàn chân treo sợi tóc này, một cánh tay vô cùng mạnh mẽ ôm lấy nàng từ dưới đất lên, ra sức nhảy về phía trước. Hai người từ trong không trung bay ra, ngọn đèn hoa đăng thọ tinh to lớn ở phía sau bọn họ “Rầm” một tiếng đổ xuống. Ngọn lửa phun ra tứ phía khiến cho chân của Bùi Mẫn Thu cũng cảm thấy như bị thiêu đốt vậy.
Bùi Mẫn Thu thoát chết trong tích tắc nên vẫn chưa hoàn hồn. Bây giờ nàng mới phát hiện người cứu nàng chính là Dương Nguyên Khánh. Không đợi nàng phản ứng lại thì Dương Nguyên Khánh lại ôm lấy nàng chạy tiếp về phía trước, chạy liền một mạch khoảng hai mươi bước mới thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Trong thời khắc đại hỏa đang lan tràn dữ dội, Dương Nguyên Khánh đi tìm ba cô nương nhà họ Bùi. Hắn tìm thấy Bùi U, Bùi Hỉ Nhi và Lục Trà trước, bọn họ đã chạy tới một nơi an toàn rồi, chỉ có Bùi Mẫn Thu là không thấy đâu cả. Trong lòng hắn vô cùng sốt ruột, tìm một vòng thì bỗng nhiên phát hiện Bùi Mẫn Thu bị té ngã xuống đất cách chỗ hắn đứng chỉ khoảng mười mấy trượng. Một ngọn đèn hoa đăng thọ tinh cực lớn bị ngọn lửa thiêu rụi đang chuẩn bị sập xuống chỗ nàng. Dương Nguyên Khánh dùng hết sức bình sinh, với tốc độ nhanh nhất có thể đã cứu được Bùi Mẫn Thu trong giờ khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy.
- Dương tướng quân, mau thả tôi xuống.
Bùi Mẫn Thu thấy Bùi U v Bùi Hỉ Nhi đang ở cách đó không xa chạy tới, mà nàng thì vẫn đang bị Dương Nguyên Khánh ôm vào lòng, nàng cảm thấy vừa cảm kích vừa xấu hổ. Nàng vội vội vàng vàng đấm nhẹ vào bả vai hắn bảo Dương Nguyên Khánh thả mình xuống.
Dương Nguyên Khánh lúc này mới sực tỉnh liền vội vàng thả nàng xuống. Hắn nhìn thấy Bùi Mẫn Thu khi đặt chân trái xuống đất nàng bỗng nhiên nhíu mày lại thì hắn biết ngay nàng đang bị đau.
- Chân nàng bị thương sao?
Bùi Mẫn Thu xoay người xoa nhẹ mắt cá chân, cười khổi nói:
- Xem ra ông trời không tha cho tôi rồi, lần này thì đúng là bị chật mắt cá chân thật.
- Mẫn Thu!
Bùi U và Bùi Hỉ Nhi chạy tới, cẩn thận nhìn cô một lượt rồi chau mày hỏi:
- Muội không sao chứ! Dọa chết chúng ta rồi.
- Vẫn may là không sao. Nếu không có Dương tướng quân cứu muội kịp thời thì hôm nay chắc muội không thoát được chết rồi.
Bùi Mẫn Thu vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, ánh mắt cảm kích nhìn Dương Nguyên Khánh.
Bùi U bước lên hành lễ với Dương Nguyên Khánh, trong lòng cảm kích, thốt lên:
- Đa tạ Dương tướng quân đã cứu muội muội của tôi.
Dương Nguyên Khánh xua tay cười cười:
- Sao ta có thể thấy chết mà không cứu được, không cần cảm tạ đâu.
Lúc này, thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh đã bắt được ba gã phóng hỏa chạy tới bẩm báo:
- Tướng quân, đã bắt được cả ba người.
Dương Nguyên Khánh thấy ở đây không được an toàn, ngay cả hoa đăng ở trước cửa Dương Đạt phủ cũng bị thiêu rụi hết cả rồi, hắn liền nói:
- Mọi người đi theo ta.
Hắn dẫn mọi người đi ra cách xa cửa lớn phủ công chúa khoảng mười mấy bước. Trước cửa phủ cũng tập trung đầy gia đinh, người nào người nấy đều sợ hãi nhìn trận đại hỏa đột nhiên tới này.
Dương Nguyên Khánh bước tới trước mặt một gã quản gia chắp tay nói:
- Xin bẩm báo với công chúa rằng Dương Nguyên Khánh cầu kiến.
……
Việc Tề vương Dương Giản phái người đi phá hoại Vu lan bảo bồn của Hoàng cô Dương Lệ Hoa thực ra chỉ là một chuyện nhỏ. Tùy đế Dương Quảng khi ban thưởng cho Dương Lệ Hoa cây trọng bảo san hô dài một trượng thì cũng ban thưởng cho Tề vương Dương Giản một cây san hô dài tám thước. Dương Giản đã dùng cây san hô này để làm Vu lan bảo bồn của mình.
Có bảo vật vô giá rồi, y lại nảy sinh ý định muốn tranh hùng. Năm ngoái là san hô bảo bồn của Hoàng cô đoạt giải quán quân, vậy năm nay thì sao? Dương Giản rất kỳ vọng năm nay mình được nổi trội, nhưng bên Hoàng cô Dương Lệ Hoa cũng có một cây san hô dài môt trượng, hoàn toàn áp đảo thế thượng phong của y.
Dương Giản là một kẻ tuyệt đối không cam lòng chịu đứng sau người khác. Ngay từ nhỏ thì tính hiếu thắng của y đã vô cùng mãnh mẽ rồi. Tính hiếu thắng không phải là cái gì xấu nhưng vì muốn chiến thắng mà không từ thủ đoạn thì người này quả thật là cực kỳ nguy hiểm.
Rõ ràng Dương Phác chính là loại người như vậy. Hắn thờ phụng chủ nghĩa vô độc bất trượng phu (không độc ác thì không phải trượng phu), hắn làm việc không từ thủ đoạn. Vì muốn đoạt được giải nhất Vu lan phật quang mà cuối cùng hắn đã quyết định dùng một thủ đoạn đen tối là đi phá hỏng bảo bồn của Hoàng cô Dương Lệ Hoa.
Trong con mắt y thì đây chỉ là một chuyện nhỏ. Hơn nữa, y còn cho rằng hắn nắm chắc được chín phần trở lên không để cho Hoàng cô biết được gì cả. Đặc biệt là vào buổi tối, trà trộn trong đám đông mà ra tay phóng hỏa thì dễ như trở bàn tay. Sau khi y tỉ mỉ cân nhắc được mất, cuối cùng y đã quyết định phái thuộc hạ đắc lực của mình là Lương Sư Đô đi làm chuyện này.
Lương Sư Đô vì tăng cường sự bí mật nên không phái thuộc hạ của mình đi làm mà mượn tay mấy tên vô lại ở kinh thành đi làm. Y vốn cho rằng đám người này có thể làm chuyện này ổn thỏa mà thần không biết quỷ không hay, thật không ngờ rằng chuyện này làm xong rồi nhưng người lại bị bắt đi mất.
Chuyện này khiến cho Dương Giản vô cùng đau đầu. Ngay cả một chuyện cỏn con thế này mà Lương Sư Đô cũng làm không xong thì y còn có ích gì nữa?
- Ngươi nói đi! Ngươi giải thích với ta thế nào đây?
Dương Giản tức giận đập mạnh bàn một cái, ánh mắt hung tợn chằm chằm nhìn Lương Sư Đô.
Hai năm nay, Lương Sư Đô làm chuyện gì cũng đều tươm tất, gã đã thay Dương Giản lo không ít chuyện lớn. Từ chỗ chưa thất thủ bao giờ, chuyện này tên vô tại kia cũng đã vỗ ngực bảo đảm rằng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Lương Sư Đô cũng cảm thấy vấn đề cũng không có gì là lớn. Trong biển người vây quanh thái đài, ngoài tám tên thị vệ ở trên thái đài ra thì bên dưới đài không hề có người tuần tra, nhẽ ra là không thể thất thủ được. Thật không ngờ, đến cuối cùng khi mọi chuyện làm ổn thỏa rồi thì mấy tên kia lại bị bắt. Chuyện này gã nghĩ mãi mà cũng không thể nghĩ ra được tại sao.
Gã lau lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói:
- Việc này ty chức cũng cảm thấy có chút kì quái, nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra.
- Kì quái chỗ nào?
- Điện hạ! Ty chức cảm thấy bắt được hai tên phóng hỏa thì còn có khả năng, nhưng bọn họ sao lại có thể bắt được cả tên cầm đầu chứ? Hắn luôn đứng ở bên ngoài, không hề tham dự vào chút nào, bọn họ tại sao lại biết được ai là người bày ra trò này chứ?
- Nếu như lúc trước đó hắn đã bị lộ rồi thì sao?
Lương Sư Đô thở dài nói:
- Nếu trước đó đã bị bại lộ, vậy thì bọn họ đã không thể ra tay được rồi. Điện hạ không cảm thấy kì lạ sao?
Dương Giản chau mày, Lương Sư Đô nói cũng có lý. Bắt được người phóng hỏa thì còn có khả năng, nhưng ngay cả người đứng sau màn cũng bị bắt, điều này đúng là có chút kì lạ.
- Nếu như bị người khác nhận ra hắn và đám người phóng hỏa là cùng một đám nên mới bị bắt thì sao nhỉ?
Lương Sư Đô lắc đầu:
- Hai người phóng hỏa không phải thuộc hạ của Vương Quần, hắn cũng rất giảo hoạt. Hơn nữa, đó là thái đài của Nhạc Bình công chúa, hắn nhất định sẽ không để thuộc hạ của mình đi làm chuyện này mà thuê hai tên vô lại ở xã ngoài, hôm nay mới biết mặt.
Rốt cuộc là có chuyện gì? Dương Giản cũng suy đi nghĩ lại mãi mà không tìm ra lời giải. Nhưng mà chuyện này bây giờ cũng không quan trọng nữa. Vấn đề bây giờ là người đã bị bắt mất rồi, liệu Hoàng cô có biết là mình làm chuyện này không? Y biết giải thích chuyện này sao đây.
Dương Giản cảm thấy đầu đau như búa bổ. Vốn là một chuyện nhỏ mà chỉ vì phá hỏng bảo bồn và chết người mà chuyện nhỏ trong giây lát liền biến thành chuyện lớn.
Dương Giản chắp tay sau lưng bước đi vài bước, cuối cùng y thở dài một tiếng. Tên Lương Sư Đô này vẫn còn có tác dụng rất lớn, y không muốn trách móc quá mức gã.
- Ngươi mau đi nghe ngóng rõ ràng chuyện này, nếu như có thể thì hãy giết tên Vương Quần đó đi.
……
Sự vô độc bất trượng phu của Dương Giản khiến cho Dương Lệ Hoa tổn thất vô cùng lớn, không những vật báu vô giá là san hô bảo bồn của bà bị phá hỏng, mấy ngàn kim sa và kim phật bị thiêu rụi mất phân nửa mà một người của phủ bà còn bị thiêu chết nữa. Mấy trăm chén hoa đăng bị thiêu rụi trong chốc lát, suýt nữa thì cũng thiêu cháy luôn cả phủ công chúa của bà nữa.
Nhưng nghiêm trọng hơn cả là trận cháy làm cả phường Tu Văn hoảng loạn cực độ, dân chúng thi nhau chạy thục mạng, giẫm đạp cả lên nhau, còn có tới hơn trăm người bị thương, bảy người bị giẫm chết. Tất cả những thứ này Dương Lệ Hoa đều phải gánh vác khiến cho danh dự của bà bị tổn hại nghiêm trọng.
Dương Lệ Hoa đầu tiên phải tự suy xét bản thân, nếu như không phải mình nhất thời say mê, học đòi làm cái gì mà Vu lan phật quang theo chúng dân thì chuyện này đã không xảy ra rồi. Dương Lệ Hoa quyết định gánh vác trách nhiệm bồi thường cho toàn bộ số người chết và bị thương, công khai xin lỗi mọi người, kể từ năm sau, bà tuyệt đối sẽ không tham dự vào Vu lan phật quang như thế này nữa.
Dương Lệ Hoa ngồi trên chiếc ghế mềm trong nội đường nhắm mắt trầm tư. Lúc này, quản gia của bà đột nhiên đi vào bẩm báo:
- Công chúa, bọn họ tới rồi.
Dương Lệ Hoa từ trong trầm tư bỗng bừng tỉnh, cười cười nói:
- Mời bọn họ vào đây.
Dương Lệ Hoa thật không ngờ Dương Nguyên Khánh sẽ xuất hiện. Sự xuất hiện của Dương Nguyên Khánh làm bà vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng vui mừng. Nhoáng một cái đã hai năm không gặp, bà rất muốn nhìn xem Dương Nguyên Khánh có gì thây đổi không. Trong lòng bà tràn đầy sự mong chờ.
Lát sau, Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào nội đường, phía sau là ba cô nương nhà họ Bùi. Vết trẹo chân của Bùi Mẫn Thu đã đỡ hơn chút ít rồi, Bùi Hỉ Nhi dìu nàng từ từ bước về phía trước.
- Ty chức Dương Nguyên Khánh tham kiến công chúa điện hạ.
Dương Nguyên Khánh bước lên thi lễ.
- Tham kiến công chúa điện hạ.
Ba cô nương nhà họ Bùi cùng nhau thi lễ.
Dương Lệ Hoa gật đầu cười cười nhìn ba cô nương nhà họ Bùi. Lúc này bà mới quay đầu có chút oán giận hỏi Dương Nguyên Khánh:
- Nguyên Khánh, ngươi về từ lúc nào vậy, tại sao không đến gặp ta.
Dương Nguyên Khánh cười khổ nói:
- Hồi bẩm công chúa điện hạ. Ty chức mới tới Lạc Dương chưa được hai canh giờ, đang định ngày mai mới tới thăm công chúa điện hạ. Hôm nay gặp phải trận hỏa hoạn lớn mới trốn vào phủ công chúa tránh nạn.
- Haiz!
Dương Lệ Hoa thở dài một tiếng:
- Tất cả là tại ta tham lam, tham gia cái gì mà Vu lan phật quang để giành chiến thắng chứ, kết cục bây giờ lại gây ra bao phiền phức thế này. Ngày mai còn không biết có bao nhiêu người tới phủ của ta đòi người đây. Tất cả đều là trách nhiệm của ta.
- Không phải vậy đâu. Công chúa không cần tự trách mình như vậy.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:
- Bày Vu lan bảo bồn và hoa đăng không phải chỉ có phủ công chúa làm, vậy tại sao lại cháy chỗ của công chúa chứ. Công chúa, người không nghĩ rằng trong chuyện này có nguyên nhân nào khác sao?
Dương Lệ Hoa sửng sốt, bà hiểu ý trong lời nói của Dương Nguyên Khánh, liền vội vàng hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi muốn nói có người cố ý phóng hỏa hãm hại ta sao?
- Đúng vậy.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu nói:
- Hơn nữa, ty chức cũng đã bắt được kẻ phóng hỏa ngay tại chỗ rồi. Công chúa không muốn thẩm vấn hắn, hỏi xem rốt cuộc là ai sai khiến hắn sao?
Dương Lệ Hoa giận dữ, hóa ra là có người cố tình phóng hỏa. Bà lạnh lùng đập mạnh tay xuống bàn quát:
- Giải tên phóng hỏa tới đây cho bản công chúa.
Quyển 6: Bồ Đào ỹ Tửu Dạ Quang Bôi