Trong thư phòng của Lý Uyên, Lý Uyên thở dài nói với Trưởng Tôn Thịnh:
- Ta nghe đồn Dương Nguyên Khánh lòng dạ lang sói, ta còn có chút không tin. Ta nghĩ một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, có thể tàn nhẫn đến đâu. Bây giờ xem ra thì tin đồn không phải là vô căn cứ.
Trưởng Tôn Thịnh có chút không cho là đúng, ông vuốt râu cười nói:
- Lý sử quân thời gian dài sống ở Trung Nguyên, có lẽ đối với việc Dương Nguyên Khánh xuống tay có chút khó lý giải. Nhưng ta biết, nó là Tướng lĩnh ở biên thùy, nếu nó không hung ác, nó căn bản không trấn áp được người Đột Quyết. Đối với người Đột Quyết nói nhân nói nghĩa thì vô ích, bọn họ chỉ quen quyền cước, quyền cước của ông mạnh, họ sẽ phục ông!
- Tuy như thế, nhưng nó bởi vậy lại đắc tội với Ngu Thế Cơ, cũng không sáng suốt đâu!
Lý Uyên vẫn lắc lắc đầu.
Lý Kiến Thành đứng bên cạnh không kìm nổi nói:
- Thưa cha, con ngược lại cảm thấy mũi tên này của Dương Nguyên Khánh chỉ là mượn thời cơ phát huy. Từ bề ngoài có thể thấy là tranh giành thua thiệt, trên thực tế hắn có ý đồ khác.
Lý Uyên biết con trai cả của mình không dễ bày tỏ thái độ, y nói như thế, có chút khiến Lý Uyên bất ngờ, Lý Uyên liền cười nói:
- Nói lý do của con cho ta nghe đi.
- Cha, Ngu Thế Cơ độc bá quyền hành, nhận hối lộ, thuận gã thì thăng chức, chống đối gã thì loại trừ, cả triều đình oán hận. Con trai gã càng hoành hành bá đạo, ở kinh thành ác bá nổi tiếng, mũi tên này của Dương Nguyên Khánh, con đoán sẽ được cả triều đình ủng hộ. Người đồng tình với Ngu Thế Cơ không có mấy người, mũi tên này tuy đắc tội với Ngu Thế Cơ, nhưng lại có thể được thiện cảm của đa số triều thần, hắn cũng không thiệt đâu ạ.
Trưởng Tôn Thịnh rất tán thành phân tích của Lý Kiến Thành:
- Ngu Thế Cơ ỷ thế được Thánh Thượng sủng ái, nhưng Dương Nguyên Khánh cũng rất được coi trọng. Ngài sẽ không vì chút việc nhỏ này mà phạt trọng thần biên cương. Mũi tên này tôi đoán cuối cùng không giải quyết được gì. Ngu Thế Cơ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, Dương Nguyên Khánh được lòng người.
- Có lẽ là như thế đi!
Lý Uyên không muốn nói nhiều về đề tài này. Ông liền chuyển đề tài và nói:
- Quý Thịnh huynh, lần này Thánh Thượng tuần tra phương Nam, huynh cũng phải đi cùng chứ?
Trưởng Tôn Thịnh lắc lắc đầu:
- Ta phụng mệnh ở lại kinh thành. Không về nam.
Trưởng Tôn Thịnh cảm thấy Lý Uyên dường như có một số lời không muốn nói nhiều, liền lại hàn huyên vài câu, đứng dậy cáo từ.
Lý Uyên tiễn Trưởng Tôn Thịnh xong, ông ta về lại thư phòng, thấy Lý Kiến Thành còn ở đó, liền cười nói:
- Săn thú mệt mỏi cả ngày rồi, còn còn không đi nghỉ sao?
- Lý Uyên trả lời:
- Con cảm thấy cha dường như có lời muốn nói, cho nên ở lại.
Lý Uyên gật gật đầu:
- Ngồi xuống đi!
- Vâng!
Lý Kiến Thành ngồi xuống, Lý Uyên khẽ thở dài:
- Thật ra ta biết Dương Nguyên Khánh bắn Hạ Hầu Nghiễm một mũi tên không phải đơn giản như vậy. Như mọi điều con nói, nó là mượn cơ phát huy, chỉ là trước mặt Trưởng Tôn Thịnh, ta không muốn nói sâu về việc này.
Lý Kiến Thành ngạc nhiên:
- Cha ngay cả Trưởng Tôn thúc phụ cũng không tin sao ạ?
Lý Uyên lắc đầu:
- Đây không phải vấn đề tin hay không tin, mà là đằng sau việc này lộ ra nhiều khác lạ, có thể liên quan đến tranh giành ngôi vị Hoàng đế, tốt nhất không nên nói nhiều với ai.
- Cha. Con chưa hiểu ý của cha lắm.
- Thật ra lúc đầu ta cũng không hiểu, sau đó mới từ từ nghĩ thông.
Lý Uyên thở dài nói:
- Hôm qua lúc ta gặp Dương Nguyên Khánh, thấy nó đi ra từ Ứng Thiên môn, nhưng nó không tham gia triều hội. Ta còn cho rằng nó đi làm việc ở nội sử tỉnh. Sau đó ta mới hiểu, thật ra nó đi gặp Thánh Thượng.
Lý Uyên thấy con trai nghe hết sức chăm chú, liền nói tiếp:
- Sau đó khi sắp đến trưa, ta mới nghe nói tối hôm trước chợ Phong Đô xảy ra việc lớn, trong một trà trang chết hơn trăm tử sĩ của Tề Vương. Hơn nữa, nghe đồn trà trang này là sản nghiệp của Dương Nguyên Khánh.
- Ý của cha là nói, tử sĩ của Tề Vương là Dương Nguyên Khánh giết?
Lý Uyên chậm rãi gật đầu:
- Sáng sớm hôm qua Dương Nguyên Khánh đi gặp Thánh Thượng, nhất định báo cáo việc này. Mắt thấy thân thể của Thái tử ngày càng phì, bệnh ngày càng nghiêm trọng, nếu Thái tử qua đời, tranh giành ở Đông Cung sẽ phải dậy sóng. Tuy Thánh Thượng chỉ còn lại một người con trai – Tề Vương, nhưng ông ta còn có cháu, lập Hoàng Tử hay lập Hoàng Thái Tôn? Đây là vấn đề lớn sẽ phải đối mặt. Dương Nguyên Khánh trong lúc quan trọng giết hơn một trăm tử sĩ của Tề Vương, ta liền nghi ngờ, trên thực tế nó đang thay Thái tử tranh ngôi vị với Hoàng Thái Tôn.
Lý Kiến Thành trầm tư một lúc, bỗng nhiên kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ Ngu Thế Cơ và Tề Vương có quan hệ sao, thưa cha?
Lý Uyên lạnh lùng cười một tiếng:
- Con nói không hề sai, Ngu Thế Cơ chính là quân sư đứng sau của Tề Vương. Mũi tên này của Dương Nguyên Khánh chính là bức Ngu Thế Cơ xuất diện.
Lý Uyên chắp tay sau lưng đi lại vài bước, lại nói:
- Dương Nguyên Khánh tuổi trẻ suy nghĩ chín chắn, thủ đoạn tàn độc. Người như thế ta không thích, sau này phải ít đi lại với nó, tránh bị hại lây.
….
Hạ Hầu Nghiễm bị trọng thương, Dương Nguyên Khánh như không có việc gì tiễn Bùi Mẫn Thu về Bùi phủ, lập tức lại quay về chỗ ở của mình. Thật ra là một cảnh cáo bình thường, Dương Nguyên Khánh bắn chết ngựa của Hạ Hầu Nghiễm, buộc y nhận lời không còn gây sự với Bùi Mẫn Thu, coi như là được rồi, hoàn toàn không cần phải bắn thương y.
Dương Nguyên Khánh làm Tổng quản hai năm, quả thật hắn đã không có kích động như thế. Dù sao Bùi Mẫn Thu không phải là Nữu Nữu, dù sao Hạ Hầu Nghiễm không có hành động gì quá đáng, hắn không phải làm bị thương y như vậy, chẳng ra sao mà kết thù kết oán với Ngu Thế Cơ.
Đúng như suy đoán của Lý Uyên, Dương Nguyên Khánh làm như vậy, vẫn là vì Tề Vương.
Tối qua sau tiệc mừng thọ của Vũ Văn Nga Anh, Dương Chiêu nói với hắn, Ngu Thế Cơ là người bụng dạ thâm sâu, là quân sư của Tề Vương, muốn cùng Tề Vương tranh đoạt ngôi Hoàng Thái Tôn. Đầu tiên phải diệt trừ Ngu Thế Cơ này, mà con người Ngu Thế Cơ này rất cận trọng, rất khó bị người khác nắm giữ nhược điểm. Nhược điểm duy nhất của y chính là vợ bé Tôn thị, y rất sủng ái người phụ nữ này.
Còn Hạ Hầu Nghiễm chính là con trai của Tôn Thị và chỗng cũ. Mắt của Dương Nguyên Khánh liền gắn chặt lấy người Hạ Hầu Nghiễm, hắn rất muốn biết, Ngu Thế Cơ hoặc Tôn thị, bọn họ sẽ đối phó với mình như thế nào?
….
Thời gian gần tối, cổng lớn của Ngu phủ mở rộng. Một đám gia đinh khiêng cáng, khẩn cấp khiêng Hạ Hầu Nghiễm bị thương vào trong. Tôn Thị từ trong phủ vội chạy ra:
- Con trai của ta! Con làm sao vậy?
Hạ Hầu Nghiễm chảy không ít máu, sắc mặt tái nhợt, thân thể rất yếu, y nói đều không nên lời, vẫn là bọn tùy tùng giải thích:
- Hôm nay công tử và Dương Nguyên Khánh xảy ra xung đột, công tử bị Dương Nguyên Khánh dùng mũi tên bắn thương. Bản thân hắn nói là ngộ thương, thật ra là cố ý bắn thương công tử.
Tôn thị từ từ lật chăn lên, thấy một mũi tên bắn thủng đùi con trai. Trên mũi tên máu đều đã khô lại, ả đau xót kêu gào:
- Còn không nhanh đi gọi danh y, còn không nhanh đi.
Mọi người trong nhà đã đi tìm danh y rồi, một lát, một lão ngự y mang theo hòm thuốc vội vàng tiến vào Ngu phủ. Gia nhân gác cổng vội vàng mời ông vào trong phủ trị thương cho công tử. Tôn thị lại muốn truy hỏi tường tận vết thương của con trai, tin tức của gia nhân rất tản mạn, mỗi người một câu, cuối cùng mới từ từ hiểu rõ manh mối. Không ngờ còn trai và Dương Nguyên Khánh tranh giành con gái của Bùi gia.
Khiến Tôn thị vừa hận vừa tức, càng khiến ả không thể tiếp nhận được là, Dương Nguyên Khánh này không ngờ là quan lớn của triều đình, còn không phải dễ dàng trả thù. Tình thế cấp bách,Tôn Thị phái người thâu đêm đi Lạc Khẩu Thương báo cho lão gia, mời ông ta lập tức về kinh thành.
Ngự y họ Vương trị khỏi vết thương cho Hạ Hầu Nghiễm, là lão ngự y trong cung, rất giỏi xử lý các vết thương. Ông đã rút tên cho Hạ Hầu Nghiễm, đồng thời thay y băng bó xong, mới rời khỏi phòng.
- Vương ngự y, con trai tôi thế nào rồi?
Tôn thị chào đón hỏi.
Vương ngự y thở dài nói:
- Tình hình không tốt lắm. Tên này đã cắt đứt gân mạch trên đùi, tôi không thể đảm bảo sau khi khỏi hẳn vết thương, còn có thể đứng dậy được hay không?
- Hả!
Tôn thị kinh hãi hô lên một tiếng:
- Ông nói con trai ta sau này không đứng nổi sao?
Vương ngự y lắc lắc đầu:
- Điều này còn chưa biết, nếu vết thương nhanh khỏi, có lẽ có thể chống gậy đi lại. Nếu khôi phục không tốt, chân của cậu ta nhất định không giữ lại được. Phu nhân, tôi phải nói thật.
Tôn thị nghe nói tình huống tốt nhất cũng chống gậy mà đi, ả gần như ngất, ả cố nén đau thương, tiến vào phòng con trai.
Trên giường, Hạ Hầu Nghiễm đã tỉnh, thanh âm của y yếu ớt nói với mẫu thân:
- Mẫu thân, con trai hối hận không chăm chỉ học võ, thế cho nên không đánh lại được người khác, chân phải này của con chắc phế rồi.
Tôn thị không kìm nổi khóc lên:
- Con à, vì sao con gây sự với ác ma kia, vì sao phải đi tranh giành đàn bà với hắn?
- Mẫu thân, con không tranh giành phụ nữ với hắn. Mẫn Thu và hắn một chút quan hệ cũng không có, vừa không có hứa gả cho hắn, cũng không có có định sẵn hôn nhân với hắn. Con vì thật lòng muốn lấy nàng ấy làm vợ, mới đi bày tỏ lòng mến mộ. Mẫn Thu đều có ý với con rồi, nhưng hắn tự cho rằng, tự cho rằng Mẫn Thu coi là nữ nhân của hắn, xuống tay tàn độc với con. Không chỉ giết chết ngựa của con, con đã biểu thị nhận thua không tranh giành nữa, hắn còn không tha cho con, một mũi tên bắn thương con. Mẫu thân, hắn thật quá đáng.
Đứa con kể khổ khiến Tôn thị hận vô cùng nghiến răng nghiến lợi. Thù này phải báo, ả quyết không thể tha thứ cho con trai bị người khác làm nhục như thế.
Một canh giờ sau, một gã lái buôn được dẫn vào phòng khách của Tôn thị, gã khom người thi lễ:
- Tại hạ Vưu Thuận, tham kiến phu nhân, nguyện dốc hết sức vì phu nhân.
Tôn thị uống một ngụm trà, chậm rãi hỏi:
- Nghe nói ngươi có thể giới thiệu cho ta mấy cao thủ võ nghệ, ta muốn giết một người, cần mời mấy cao thủ võ nghệ, ngươi ra giá đi!
Lái buôn Vưu Thuận mừng rỡ, vội vàng nói:
- Xin phu nhân yên tâm, người tôi giới thiệu, không những võ công cao cường, hơn nữa, người còn rất đáng tin. Tuy nhiên phu nhân muốn giết ai, bọn họ nhất định sẽ làm ổn thỏa.
Ừ! Ta muốn biết bọn họ muốn bao nhiêu tiền?
- Phu nhân, trong này có khác biệt. Nếu dân chúng bình thường, nhiều nhất hai nghìn xâu tiền là đủ rồi, nhưng nếu là mệnh quan triều đình, ít nhất cần mười nghìn xâu tiền. Hơn nữa, còn dựa vào người mà định giá, không biết phu nhân muốn giết ai?
Tôn thị gằn từng chữ:
- Người ta muốn giết tên là Dương Nguyên Khánh.
- Là hắn ta!
Lái buôn Vưu Thuận kinh ngạc hô một tiếng, vội vàng nói:
- Phu nhân, địa vị của người này rất quan trọng, không thể tùy ý giết hắn.
- Ta không quan tâm, các ngươi cứ việc ra giá.
- Điều này….
Lái buôn Vưu Thuận cuối cùng báo giá:
- Phu nhân, nếu người này, phải giá ba mươi ngàn xâu tiền, mạo hiểm của chúng tôi cũng rất lớn.
Tôn Thị cười lạnh một tiếng:
- Vậy được, chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh, ba mươi nghìn xâu tiền. Trước tiên ta trả một nghìn xâu tiền, làm kinh phí của các người, sau khi việc thành, đem đầu của hắn đến lĩnh thưởng, ta sẽ trả một lần toàn bộ số tiền còn lại.
Nhà trọ mà Dương Nguyên Khánh ở tên là “ Nhà trọ Bố Y” nằm ở phường Thuần Hóa gần phố lớn ở Định Đỉnh môn. Nhà trọ không lớn lắm, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở lại ba bốn chục vị khách. Dương Nguyên Khánh vì thuận tiện, đã bao trọn nhà trọ. Hắn và nha hoàn Lục Trà cùng với mười tám thủ hạ, tổng cộng hai mươi người ở trong nhà trọ này.
Trời vừa nhá nhem tối, Dương Ngũ Lang vội vàng trở về, mang đến cho Dương Nguyên Khánh hướng đi mới nhất của Ngu gia. Vượt ra ngoài dự kiến của Dương Nguyên Khánh là, Ngu Thế Cơ không ở nhà, chiều qua đã dời kinh thành đến Lạc Khẩu Thương, trong nhà vợ của gã Tôn thị là chủ.
- Công tử, chúng tôi phát hiện một gã lái buôn vào Ngu phủ. Người này tên là Vưu Thuận, kinh thành báo thù đều tìm gã. Nghe nói người này có thể tìm được các hào kiệt võ công cao cường.
Dương Nguyên Khánh không kìm nổi mà cười phá lên, xem ra Tôn thị chuẩn bị thuê hung thủ giết hắn rồi. Đàn bà ngu xuẩn mà thiển cận! Hoàn toàn không hiểu quy tắc triều đình, không hiểu độ cân bằng quyền lực. Ả cho rằng chồng ả nhận hối lộ, Hoàng đế không quan tâm sao, ả có thể coi trời bằng vung, thuê hung thủ giết quan, Hoàng đế cũng sẽ không quan tâm sao? Nếu chồng của ả biết được, còn không biết sẽ tức giận như thế nào.
- Công tử, hiện nay chúng ta nên làm gì?
Dương Nguyên Khánh trầm tư, liền dặn dò:
- Ngươi và Dương Tứ Lang phụ tránh theo dõi tên Vưu Thuận này, không để gã trốn thoát, coi chừng cẩn thận, không để rút dây động rừng.
Dương Ngũ Lang đáp lại một tiếng, đứng dậy. Dương Nguyên Khánh nghĩ nghĩ một lúc, dứt khoát làm việc này viên mãn một chút, hắn lại gọi Dương Đại Lang đến.
- Ngươi thay ta đi mua ít trái cây và bánh ngọt, ta phải đi Ngu phủ xin lỗi.
Dương Đại Lang lắc lắc đầu:
- Họ nhất định sẽ không nhận lời xin lỗi của công tử, đi phải chịu nhục!
Trong chín Thiết vệ, Dương Nguyên Khánh tín nhiệm nhất là Dương Đại Lang, vì anh ta điềm đạm, suy nghĩ chín chắn chu toàn, có thể đưa ra các kiến nghị rất hay.
Dương Nguyên Khánh cười cười:
- Ta hoàn toàn không phải thực sự muốn xin lỗi bọn chúng, tuy nhiên bày tỏ thái độ mà thôi.
Dương Đại Lang lúc này mới giật mình, lập tức nói:
- Ty chức đi bố trí ngay!
Sau nửa canh giờ mấy thủ hạ cùng Dương Nguyên Khánh đến phủ của Ngu Thế Cơ. Gác cửa cuống quýt vào bẩm báo, một lát, một quản gia đi ra chắp tay nói:
- Dương tướng quân, rất xin lỗi, lão gia nhà tôi không có ở trong phủ, ra ngoài giải quyết công việc rồi, xin Dương tướng quân ngày khác quay lại.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười nói:
- Ta không phải đến tìm Ngu thị lang, chỉ là biểu thị xin lỗi. Gặp phu nhân cũng có có thể biểu thị chút lễ mọn, chỉ là một chút tâm ý, xin chuyển cho phu nhân.
Dương Nguyên Khánh liếc một cái, Dương Đại Lang vội vàng đưa cái giỏ đầy trái cây và bánh ngọt lên, bên trong còn có hai vại rượu. Quản gia liếc nhìn cái giỏ, dưới ánh đèn lồng yếu ớt, có thể nhìn rõ các vật trong giỏ. Khóe miệng lão hơi nhếch lên một chút, trong lòng thực có chút khinh thường, tuy nhiên, tặng hoa quả, bánh trái và rượu là lễ thăm người bệnh, nhưng đó là nhà nghèo bình thường, đây là Ngu phủ, không có ngàn xâu tiền, ai coi trọng.
Tuy trong lòng khinh bỉ, nhưng trên mặt quản gia vẫn tràn vẻ tươi cười, liên mồm cảm tạ, xách cái giỏ tiến vào trong phủ báo.
Trong phòng, Tôn thị tận tay bưng một bát cháo tổ yến đút cho con trai. Thuốc của Ngự y rất có hiệu quả, sau một canh giờ, vết thương của Hạ Hầu Nghiễm đã có khá hơn, khí sắc trở nên bình thường, nói chuyện cũng không như lúc mới vào phủ hụt hơi như thế, vết thương đã hơi chuyển biến tốt, trong lòng y ta lại bắt đầu nghĩ đến Bùi Mẫn Thu.
- Mẫu thân, tuy Dương Nguyên Khánh rất kiêu ngạo, nhưng con nghĩ không e ngại hắn như vậy. Con vẫn muốn lấy Bùi Mẫn Thu làm vợ, khẩn cầu mẫu thân thay con đi đến Bùi phủ cầu thân, con nghĩ, người Bùi gia thông tình đạt lý, sẽ cẩn trọng suy xét việc cầu thân của Mẫu thân.
Trong lòng Tôn thị thầm than, thành bộ dạng này rồi, còn nhớ mãi người con gái kia. Nhưng ả lại không làm mất hứng của con trai, liền dịu dàng cười nói:
- Việc này cứ từ từ, đợi phụ thân con trở về, ta bảo ông ấy đi Bùi phủ cầu thân. Với thể diện của ông ấy, Bùi phủ sẽ không cự tuyệt, hiện tại con chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng thương là được.
- Cảm ơn mẫu thân!
Chân của Hạ Hầu Nghiễm khẽ động đậy một chút, lập tức truyền đến một trận đau đớn kịch liệt. Trong lòng y ta thoáng dấy lên thù hận ngất trời với Dương Nguyên Khánh, cắn răng nghiến lợi nói:
- Mẫu thân, Dương Nguyên Khánh cứ thế tha cho hắn sao?
Tôn thị quay đầu nói với thị nữ:
- Các ngươi đều lui đi!
Đợi trong phòng không còn ai, Tôn thị lúc này mới nói với Hạ Hầu Nghiễm:
- Đầu năm nay chỉ cần đồng ý đưa ra giá tiền cao, không có việc nào không làm được. Ta đã quyết định bỏ ra ba mươi xâu tiền mua mạng của Dương Nguyên Khánh, tuy giá hơi cao một chút, nhưng chỉ cần có thể báo thù cho con, ta cũng đồng ý.
Trong lòng Hạ Hầu Nghiễm cả kinh, cho dù y không phải quan lại triều đình, nhưng ám sát quan lớn là tội lớn, điểm này y rất hiểu, y vội vàng nói:
- Mẫu thân, hay là đợi phụ thân trở về, thương lượng một chút đã!
Tôn thị lạnh lùng hừ một tiếng:
- Đợi ông ấy về quyết định, thù này con đừng có mong báo được. Ông ấy cả ngày đến tối nơm nớp sợ sệt, sợ đắc tội với Tề Vương, sợ đắc tội với Hoàng đế, hôm nay sợ cái này, ngày mai sợ cái kia, một chút quyết đoán của nam tử cũng không có. Dương Nguyên Khánh bắn thương con tàn độc như vậy, hắn sợ ai, không cần quan tâm đến ông ấy, có thù báo thù, có oán báo oán. Kẻ thù của Dương Nguyên Khánh vô số, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, người khác chưa chắc biết được chúng ta gây nên.
Ả thấy con trai còn có chút do dự, bèn nói:
- Rốt cuộc con có muốn lấy cô nương của Bùi gia không? Nếu Dương Nguyên Khánh không chết, con có thể lấy được cô ấy không?
Hạ Hầu Nghiễm nghĩ đến dung mạo tuyệt mỹ của Bùi Mẫn Thu, nhiệt huyết trong nháy mắt chảy ngược lên đỉnh đầu, sự mong mỏi đối với mỹ nhân đã đè bép sự sợ hãi giết người của y, y cắn răng nói:
- Thôi được! Chém chết cái tên họ Dương kia.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của quản gia:
- Phu nhân, Dương Nguyên Khánh đến xin lỗi, đang đứng ở ngoài cửa phủ.
- Cái gì!
Tôn thị bỗng dưng đứng dậy, hét thé lên:
- Cho hắn cút đi! Cút!
- Phu nhân, hắn còn tặng lễ thăm hỏi.
- Núi vàng núi bạc ta cũng không hiếm, quẳng đi cho ta.
Trong lòng Tôn thị căm hận cùng cực, ả bước nhanh ra khỏi cửa, lớn tiếng hỏi:
- Đồ vật ở đâu?
Quản gia chỉ chỉ cái giỏ trên đất:
- Chính là cái này!
Tôn thị nhấc cái giỏ lên, bước nhanh ra ngoài cửa, lúc này ả mong muốn có một cây kiếm ở trong tay, một kiếm chém đứt đầu Dương Nguyên Khánh, không ngờ vác mặt đến xin lỗi, lúc hắn giết con trai mình, sao không nghĩ đến sẽ hủy hoại cả đời con trai mình.
Tôn thị đi ra cửa phủ, thấy mấy người đang đứng bên ngoài phủ, liền sừng sững hỏi:
- Ai là Dương Nguyên Khánh?
Dương Lang ở phía sau nói nhỏ với Dương Nguyên Khánh:
- Người này chính là mẫu thân của Hạ Hầu Nghiễm –Tôn phu nhân.
Dương Nguyên Khánh thấy ả tuy hơn ba mươi tuổi, nhưng khí chất cao quý, dung mạo xinh đẹp khác thường, khó trách Ngu Thế Cơ bị ả mê hoặc thần hồn điên đảo, liền chắp tay cười nói:
Tại hạ Dương Nguyên Khánh, đã ngộ thương lệnh lang, trong lòng vạn phần xin lỗi, cố ý đến xin lỗi, xin phu nhân lượng thứ!