Ở phía sau gã là một lão đạo sĩ lớn tuổi tóc bạc da hồng, râu tóc trắng như tuyết, rất có khí chất của thần tiên. Đầu lão đội mũ, thân khoác áo choàng, ngồi xếp bằng trên pháp đàn cao, tay trái cầm phất trần, tay phải bấm tay niệm thần chú, miệng lẩm bẩm.
Đột nhiên, cây phất trần của lão tung lên, khẽ quát một tiếng 'Phù!' Ngón tay bắn ra như hoa sen, hai mắt mở hờ, ánh mắt trong nhưng lạnh lùng đảo qua một loạt nam nữ quỳ trên mặt đất ở phía dưới trước mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Tề vương Dương Giản đang quỳ trước nhất.
Đạo sĩ lớn tuổi tên là Phan Đản, là chủ trì cung Tung Dương, tự xưng đã chu du trong nhân thế ba trăm năm, sắp mọc cánh thành tiên. Người địa phương ở vùng núi này đều nhất trí ủng hộ việc lão sống thọ, hơn nữa tóc bạc da hồng và khí chất sâu không lường được của lão, khiến Tề vương Dương Giản rất tin không nghi ngờ gì lão.
Không chỉ đối đãi lão một cách long trọng, còn sửa chữa cho lão riêng một tòa biệt cung Mang Sơn, để lão tu hành.
- Khẩn cầu thượng tiên chỉ cho ta con đường lầm lạc!
Mấy ngày này trong lòng Dương Giản có chút bực bội và bất an, ông ta vô lực khống chế những rối loạn liên tục phát sinh ở kinh thành. Mặc dù ông ta đã phái quân đội đi trấn áp dân tị nạn gây rối, nhưng các kiểu sự kiện rối loạn liên tiếp làm ông ta sứt đầu mẻ trán, làm ông ta bó tay không có biện pháp. Ông ta lại sợ phụ hoàng trách ông ta vô năng, rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể đến xin Phan Đản chỉ cho ông ta sai lầm ở đâu.
Phan Đản làm sao có thể chỉ cho ông ta sai lầm ở đâu chứ, lão là người tu đạo, những rối loạn về cách thống trị như thế này chẳng có quan hệ gì với lão. Tuy nhiên lão lại có thể trấn an lo lắng trong lòng Tề vương.
Lão dùng phất trần chỉ vào một phụ nữ trẻ bên cạnh:
- Vị này quý không thể nói, là tướng làm Hoàng hậu.
Người phụ nữ trẻ tuổi kinh ngạc, cuống quít quỳ xuống,
- Cảm tạ thượng tiên đã chỉ điểm!
Mặc dù đạo sĩ có chút hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhưng Dương Giản vẫn thầm giật mình. Người phụ nữ trẻ tuổi này là người ông ta sủng ái nhất, nhưng không phải là thê thiếp của ông ta, là chị gái của Tề vương phi đã chết bệnh ba năm trước đây, là con gái của danh môn Kinh Triệu, chính là vợ của Nguyên Thượng Võ con cả của Nguyên Thọ, đã tư thông với ông ta sáu bảy năm, còn sinh cho ông ta một con gái, trong phủ đều gọi cô ta là phi tỷ.
Dương Giản từng thề với phi tỷ ở trên giường, tương lai nếu ông ta xưng đế, sẽ phong phi tỷ làm hoàng hậu. Đây là bí mật giữa hai người bọn họ, Phan Đản lại có thể một câu mà nói toạc ra, khiến Dương Giản kinh ngạc trong lòng. Đồng thời cũng cảm thấy một chút vui mừng, đây là ám chỉ hy vọng ông ta có hi vọng xưng đế, có thể vượt qua nguy cơ lần này ở kinh thành.
Ông ta cuống quít quỳ xuống lại nói:
- Xin thượng tiên nói cho đệ tử biết, khi nào điều lành sẽ tới?
Đôi lông mày dài màu trắng như tuyết của Phan Đản cụp xuống, lắc lắc đầu,
- Đây là thiên cơ, ngươi không thể biết, tiết lộ ra, ta ắt sẽ bị trời phạt.
Lão nhắm mắt lại, không cần phải nhiều lời nữa, cũng không để ý tới Dương Giản. Dương Giản bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy quay đầu lại ra lệnh nói:
- Đưa thượng tiên trở về phòng nghỉ ngơi!
Lúc này, đồ đệ đứng ở phía dưới Phan Đản lại nói:
- Sư phụ ta hôm nay muốn đến biệt cung Mang Sơn.
- Đến biệt cung...
Dương Giản lại tiếp tục ra lệnh, nói:
- Đưa thượng tiên đến biệt cung!
Tám gã gia đinh từ sân ngoài đi vào Tề vương phủ, người nào thân thể cũng khoẻ mạnh, khiêng một chiếc kiệu nạm vàng khảm ngọc đặt trên pháp đàn. Mấy tên đệ tử chậm rãi đỡ Phan Đản ngồi lên trên, Phan Đản vung phất trần, 'Khởi kiệu!'. Tám gã thanh niên trai tráng khiêng kiệu lên, đi ra bên ngoài phủ. Mười sáu tên đệ tử của Phan Đản phân thành hai hàng, đi theo phía sau. Từ đầu tới cuối, Phan Đản cũng không thèm nhìn Dương Giản.
Nhưng Dương Giản lại cung kính vô cùng, quỳ trên mặt đất, tiễn thượng tiên đi khuất. Lúc này, một người thiếp của ông ta rốt cuộc không kìm nổi, nhỏ giọng than thở một câu,
- Đạo sĩ này quả là vô lễ!
Bị Dương Giản nghe thấy, Dương Giản giận tím mặt, đứng dậy tát người thiếp một cái đến ngã nghiêng trên mặt đất, tức giận khiển trách cô ta nói:
- Nghi lễ với thượng tiên, ta và phàm nhân có thể so đo với sao!
Ông ta nổi trận lôi đình, thét ra lệnh cho tay chân,
- Đem cô ta đi đánh một trăm trượng, nhốt ba ngày, xem cô ta còn dám nói năng bừa bãi không!
Người thiếp sợ tới mức cả người phát run, bị vài tên cường tráng như trâu lôi đi, những người thiếp khác đều bị dọa ngẩn tò te. Một trăm trượng, đó là muốn đánh cho chết người, chưa bao giờ thấy điện hạ phát hỏa lớn như vậy.
Tâm trạng Dương Giản tệ hại đến cực điểm, cơn giận vẫn như cũ còn chưa tiêu tán, ông ta hừ một tiếng thật mạnh, đi vào phía trong viện. Vừa mới đi tới cửa, một gã người nhà báo lại:
- Điện hạ, Hoàng Phủ sứ quân tới rồi.
Dương Giản gật gật đầu,
- Mời anh ta đến thư phòng của ta chờ!
Dương Giản xoay người đi về phía thư phòng.
Trong thư phòng của Dương Giản, một gã đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, người này tên là Hoàng Phủ Hủ, là Huyện lệnh huyện Y Khuyết phủ Lạc Dương. Hai năm trước, người này là một gã thư sinh khốn cùng thất vọng, gã là họ hàng của tâm phúc của Tề vương là Trần Trí Vĩ, được Trần Trí Vĩ đề cử cho Dương Giản. au một hồi nói chuyện, Dương Giản phát hiện gã rất có mưu lược, vừa lúc có thể bù lại ghế trống của Ngu Thế Cơ bị biếm truất.
Hoàng Phủ Hủ được Dương Giản tin tưởng một cách mù quáng, năm ngoái đã bổ nhiệm gã làm Huyện lệnh huyện Y Khuyết. Hai ngày nay Hoàng Phủ Hủ cũng lo lắng giống như vậy, kinh thành rối loạn liên tục không ngừng làm gã cảm thấy bất an, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ thể hiện ra là Tề vương vô năng, sẽ mất điểm trước mặt Thánh Thượng, cuối cùng mất đi cơ hội ngồi vào Đông cung.
Gã đã khuyên Dương Giản vài lần, nhưng Dương Giản không chấp nhận đề nghị của gã. Một mặt áp dụng trấn áp bằng vũ lực, nhưng không có bất luận thủ đoạn vỗ về nào, do đó khiến rối loạn có xu hướng khỏi bệnh rồi còn tái phát mãnh liệt hơn.
Càng nguy hiểm là giá gạo tăng vọt, khiến cho tất cả giá hàng hóa tăng lên, đã lan đến gần huyện Y Khuyết, tiếng kêu ca sôi sục. Dương Giản chỉ biết che tai lại, nhưng lại không biết người ta đã kết án cho ông ta.
Hoàng Phủ Hủ vừa mới nghe nói Dương Giản đang làm phép, chuyện này làm gã vừa tức vừa hận, mê tín vào tà thuật, chuyện này từ xưa chính là tối kỵ trong hoàng thất, Tề vương làm sao lại không hiểu? Hơn nữa Dương Nguyên Khánh vừa được bổ nhiệm tối hôm qua đã tới rồi, việc nguy hiểm như vậy, Dương Giản dường như không có một chút phản ứng. Cứ nghĩ tới chuyện này, lòng Hoàng Phủ Hủ liền nóng như lửa đốt.
- Hoàng Phủ sứ quân hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến đây?
Từ cửa truyền đến tiếng cười của Dương Giản.
Hoàng Phủ Hủ xoay người khom người thi lễ với Dương Giản đang đi vào phòng nói:
- Ty chức tham kiến điện hạ!
- Miễn lễ!
Dương Giản đi vào thư phòng ngồi xuống, cười nói:
- Sứ quân tìm ta có việc sao?
- Ty chức nghe nói Dương Nguyên Khánh sắp xuất hiện đảm nhiệm Đông cung tả hữu vệ suất tướng quân, có chuyện này thật sao?
- Có! Thánh chỉ của phụ hoàng ngày hôm qua đã tới rồi, phụ hoàng lệnh cho Dương Nguyên Khánh đến kinh thành để ổn định thế cục.
Dương Giản uống một ngụm trà rồi nói dường như không có việc gì.
Hoàng Phủ Hủ thấy Dương Giản không ngờ không lo việc, không khỏi khẩn trương nói:
- Điện hạ, quân đội Đông cung thuộc quyền khống chế của điện hạ, để Dương Nguyên Khánh nhúng tay vào thì còn tính chuyện gì được nữa? Lại còn việc lệnh cho Dương Nguyên Khánh đến khống chế thế cục ở kinh thành, chẳng khác nào nhận định điện hạ vô năng sao?
Dương Giản đương nhiên cũng vì chuyện này mà phiền muộn, nếu không ông ta sẽ không mời thượng tiên đến giải ưu phiền, chỉ có điều ông ta không biểu lộ ra. Lúc này nghe Hoàng Phủ Hủ nói thật là chói tai, lại còn nói ông ta vô năng, mặt Dương Giản lập tức trầm xuống.
- Hoàng Phủ Huyện lệnh, đây là lời nói mà một cấp dưới nên nói sao?
Hoàng Phủ Hủ nói chuyện với Dương Giản đều là như thế này, chưa bao giờ thấy ông ta làm cao. Hôm nay gặp tình huống nguy cấp, ông ta lại đảo ngược tự cao tự đại, làm trong lòng gã cười khổ, chỉ đành quỳ xuống thỉnh tội,
- Vi thần lo lắng trong lòng, đã có lời nói mạo phạm điện hạ, xin điện hạ thứ tội!
Sắc mặt Dương Giản dần chuyển biến tốt lên, khoát tay ngăn lại nói:
- Thôi, đứng lên đi! Tâm trạng của bổn vương không tốt, khi nói chuyện phải chú ý!
Tâm trạng của Tề vương không tốt, chứng tỏ ông ta vẫn biết là tình thế nguy cấp, Hoàng Phủ Hủ lại có lòng tin, đứng lên nói:
- Điện hạ, hiện tại còn kịp, phải có đối sách thích hợp, vi thần cảm thấy thế cục vẫn có thể xoay chuyển được.
Dương Giản nhìn chăm chú vào gã,
- Nói tiếp đi!
- Điện hạ, trên đường thần suy nghĩ, vì sao Thánh Thượng chỉ bổ nhiệm Dương Nguyên Khánh là tả hữu vệ suất tướng quân, mà không đơn giản bổ nhiệm hắn làm Đông cung lục suất phủ Đại tướng quân. Như vậy sẽ có thể trực tiếp cướp quân quyền của điện hạ đi, vi thần nghĩ là có hai khả năng.
- Hai khả năng sao?
Dương Giản cũng bị lời của gã hấp dẫn, ngồi ngay ngắn.
- Thứ nhất, Thánh Thượng có lẽ cũng không hoàn toàn tín nhiệm đối với hắn, cho nên không dám giao toàn bộ quân đội của lục suất phủ cho hắn, nhưng vi thần lại cảm thấy một khi đã như vậy, vì sao không cho Vũ Văn Thành Đô lại đây, vậy lập tức liền được giải quyết.
- Đúng vậy! Ngươi nói có lý, nếu phái Dương Nguyên Khánh đến, mà không phải vì vấn đề tín nhiệm, vậy là nguyên nhân gì?
- Vi thần cho rằng khả năng thứ hai, là Thánh Thượng không hoàn toàn hạ quyết tâm đoạt quân quyền của điện hạ. Thánh Thượng đang do dự, cho nên không đi một bước đến đích, có lẽ Thánh Thượng muốn xem thái độ của điện hạ. Vi thần cảm thấy khả năng này rất lớn, nếu là như thế, vậy còn có khả năng bù lại.
Hoàng Phủ Hủ phân tích có trật tự, nói trúng ngay vào suy nghĩ trong lòng Dương Giản, tinh thần ông ta lại tươi tỉnh trở lại nói:
- Tiên sinh nói cho ta biết nên phát huy như thế nào, lần này ta nhất định nghe tiên sinh.
- Ty chức có ba lời đề nghị, đầu tiên điện hạ phải tỏ thái độ tốt. Thánh Thượng đã hạ chỉ, vậy cứ giao tả hữu vệ cho hắn, nhất thiết không được kháng chỉ. Tiếp theo, Thánh Thượng phái hắn khống chế thế cục kinh thành, bên ngoài điện hạ cũng phải tỏ thái độ ủng hộ, thái độ phải rõ ràng dứt khoát. Đây là làm để cho Thánh Thượng thấy, trước mắt làm tốt hai chuyện này, còn trọng điểm là việc thứ ba, quyết không thể để Dương Nguyên Khánh thành công. Phải cho Thánh Thượng hiểu rằng, không phải điện hạ không có năng lực dẹp loạn, mà là tình thế rất nghiêm trọng, ngay cả Dương Nguyên Khánh cũng thất bại.
Đề nghị của Hoàng Phủ Hủ, khiến Dương Giản như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, trong lòng lập tức rộng mở thông suốt... Ông ta biết mình nên làm việc gì bây giờ.
Đến buổi trưa, Dương Nguyên Khánh dẫn đầu năm trăm binh lính tiến nhập kinh thành Lạc Dương từ cửa phía đông.
Hiện tại hắn đã không còn là Cung Giám Phần Dương, Cung Giám Phần Dương do Lý Uyên tiếp nhận chức vụ. Dương Nguyên Khánh lại khôi phục quân chức, đảm nhiệm Đông cung tả hữu vệ suất tướng quân. Kỳ thật hắn là một người dẫn đầu hai đội quân, tuy rằng vẫn là tướng quân tứ phẩm, nhưng thực quyền lại rất lớn.
Quan trọng hơn là Dương Quảng bí mật ban thưởng cho hắn một thanh thượng phương Thiên Tử Kiếm, điều này khiến thân phận của hắn giống hệt khâm sai đại thần. Hắn có thể điều động nguồn nhân lực trong toàn bộ kinh thành. Bàn Dĩnh Kiếm là tư kiếm, dùng là để ra oai của Hoàng đế, còn thượng phương Thiên Tử Kiếm chính là kiếm có quyền lực, như Hoàng đế đích thân tới, có thể tiền trảm hậu tấu. Quyền uy của nó so với Bàn Dĩnh Kiếm lớn hơn nhiều, chẳng qua sau khi hoàn thành sứ mệnh, nhất định phải nộp thượng phương Thiên Tử Kiếm cho Hoàng đế.
Trước Thượng Đông môn người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Dương Nguyên Khánh dẫn đầu quân đội đến nơi, người đi đường bình thường và thương nhân đều phải dẹp ra, cho quân đội vào thành trước.
Dương Nguyên Khánh ngồi trên lưng ngựa, đánh giá tình hình hai bên đường. Hắn muốn biết, rối loạn liên tục không ngừng này đã mang đến tổn thương như thế nào cho kinh thành?
Từ bề ngoài cho thấy, thay đổi cũng không lớn, mà nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ít người mặc trang phục phú quý, người mặc trang phục tầm thường rất nhiều. Hơn nữa vô tình cũng có thể thấy được dân tị nạn không có nhà để về, từng đám ngồi xổm ở góc tường và dưới mái hiên. Phụ nữ thì ôm con nhỏ, phần lớn quần áo tả tơi, ánh mắt cảnh giác nhìn quân đội vào thành.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng hô to:
- Tung Dương thượng tiên hồi cung, sĩ thứ và người không phận sự tránh ra!