- Tướng quân, e rằng tên yêu đạo kia đã có lòng muốn tự sát!
Mấy tên thiết vệ cười to…
Dương Nguyên Khánh cũng khẽ cười:
- E là y hận không thể ăn thịt ta, nằm trên da của ta.
Trong mắt Dương Đại Lang lộ vẻ lo âu, y nói:
- Kẻ bàng môn tả đạo này muốn hại công tử, không biết dùng kế sách quang minh chính đại nào, chẳng qua chỉ là những thủ đoạn đê tiện như ám sát hạ độc. Trong hai ngày này chúng ta nhất định phải lưu tâm, phải có phòng bị.
Dương Nguyên Khánh hừ một tiếng khinh thường:
- Ta còn hy vọng y có thể nghĩ ra kế sách nào cao minh một chút, nếu y không nghĩ ra, ta sẽ giúp y nghĩ cho ra!
Vừa dứt lời, Dương Cửu Lang đã xuất hiện ngoài cửa viện:
- Công tử, Hoàng Phủ tiên sinh mời ngài đến một chuyến.
Dương Nguyên Khánh gật đầu, căn dặn mọi người:
- Đem những chiếc rương này cất vào hầm, trông coi cẩn thận.
Hắn nhanh chân đi đến biệt viện, trong lòng vẫn nghĩ đến ý đồ sử dụng chỗ của cải này. Hắn đoán tên Phan yêu đạo không dám nói rõ ra số châu báu này, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chỗ này chí ít có thể chiêu mộ đến hai mươi ngàn đội quân trong thời loạn thế. Hiện tại là năm Đại Nghiệp thứ tư, có thể sau vài năm nữa, một khi cuộc chiến Triều Tiên bùng nổ, Vương Bạc sẽ phát động khởi nghĩa. Loạn thế sắp diễn ra, thời gian không còn nhiều nữa.
Chỗ của cải này khá hữu dụng với Dương Nguyên Khánh, hắn nhanh chóng bước vào viện của Hoàng Phủ Hủ. Trong phòng, Hoàng Phủ Hủ nằm sấp trên giường, y vừa thay thuốc xong, toàn thân mát lạnh, đang chăm chú nhìn ánh tà dương bên ngoài cửa sổ. Nắng chiều rọi trên mặt y, trong mắt có một tia thương cảm. Y nghĩ Huyện lệnh mình từ giờ đã biến mất, Hoàng Phủ Hủ cũng không còn ở trên nhân thế này nữa.
- Hoàng Phủ tiên sinh đang thương cảm vì thân thế của mình?
Dương Nguyên Khánh cười cười tiến vào phòng.
Hoàng Phủ Hủ thở dài một tiếng:
- Đêm qua Tề vương còn xin ta giúp đỡ như một đứa trẻ, thế mà hôm nay ta lại chết trên tay của ngài ấy. Từ xưa đế vương luôn lạnh nhạt, câu này một chút cũng không sai.
- Tiên sinh cần gì phải vì loại người ngu xuẩn này mà canh cánh trong lòng!
Hoàng Phủ Hủ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ngài ấy quả thực rất ngu xuẩn. Năm Đại Nghiệp đầu tiên, hầu hết mọi người đều biết tính mạng của nguyên Thái tử không thọ, nắm giữ vị trí ở Đông cung không có ai khác ngoài ngài ấy. Nhưng Tề vương lại không xem trọng chuyện đó, chiếm đoạt nữ nhân, khi dễ quan trong triều, nuôi dưỡng tử sĩ, hết thảy những việc có thể chà đạp danh tiếng của mình đều đã làm hết. Dù vậy, Thánh thượng vẫn tạo cơ hội cho ngài ấy, để ngài ấy tham gia thảo luận quốc quân đại sự, giao hai mươi ngàn quân Đông cung cho ngài ấy. Ám chỉ rõ ràng như thế mà Tề vương lại không trân trọng, tệ hơn là còn nuôi quân riêng. Nếu ngài ấy không muốn vị trí ở Đông cung thì thôi, đằng này lại khăng khăng muốn có. Đã ở gần chức vị Thái tử như thế, gần như không phải ngài ấy thì còn ai vào đây nữa, vậy mà lại để lỡ mất dịp tốt. Từ xưa đến nay, người ngu ngốc như thế e rằng chỉ có một mình Tề vương.
- Tính cách này của Tề vương đã định hình từ nhỏ. Lớn lên ở trong cung, được cha mẹ bảo bọc, như mặt trăng được vây quanh bởi các vì sao, khiến ngài ấy trở nên ngang ngược tự cao, mọi thứ đều phải tuân theo ngài ấy. Hơn nữa Tề vương từng trải không nhiều, có thể nói là không hề có tâm cơ nên mới bị tên yêu đạo Phan Đản đó xoay như chong chóng. Tề vương không được làm Thái tử cũng là tất nhiên.
Nói đến yêu đạo, Hoàng Phủ Hủ liền chuyển đề tài bàn đến chính sự:
- Dương tướng quân, ta nghe Cửu Lang nói ngài đã đập nát biệt cung của yêu đạo, đoạt được của cải của y, có đúng không?
- Đúng là như thế, tiên sinh sẽ không nói rằng không ổn chứ!
- Kế này của tướng quân vô cùng cao minh, tên yêu đạo đó tất nhiên sẽ xui khiến Tề vương đối phó tướng quân. Tề vương luôn nghe theo lời y, cuối cùng lại rước lấy đại họa diệt vong. Có điều ta muốn hỏi tướng quân, của cải của tên yêu đạo đó có bao nhiêu?
- Ước chừng một triệu xâu tiền.
-Tướng quân muốn dùng nó cho riêng mình chứ?
Dương Nguyên Khánh trầm mặc, một triệu xâu tiền kia quả thực là một con số rất hấp dẫn. Tuy hắn không muốn phung phí cho bản thân, nhưng hắn quả thực muốn lưu lại để làm đại sự sau này.
Hoàng Phủ Hủ chăm chú nhìn ánh mắt của Dương Nguyên Khánh, y nhận ra Dương Nguyên Khánh đã động tâm vì chỗ của cải ấy. Hoàng Phủ Hủ không đề cập đến việc này nữa, lại hỏi tiếp:
- Ta còn nghe Cửu Lang nói, tướng quân có một tòa trang viên do Thánh thượng ban cho, bên trong trữ đến mấy triệu cân lương. Tướng quân muốn vận chuyển đến kinh thành để cứu trợ thiên tai, có chuyện này phải không?
Dương Nguyên Khánh gật đầu:
- Đúng vậy, ta muốn dùng một nửa để cứu trợ.
- Một nửa cũng trên một triệu cân rồi!
Hoàng Phủ Hủ nghi hoặc nhìn Dương Nguyên Khánh nửa ngày, y khẽ thở dài:
- Dương tướng quân, Thánh thượng phái ngài vào kinh thành là để thử Tề vương, nhưng… tại sao Thánh thượng lại không thử ngài?
Cái gọi là trống vang không cần chùy to, một câu của Hoàng Phủ Hủ như khiến người bừng tỉnh từ trong mộng. Trên trán Dương Nguyên Khánh đổ mồ hôi lạnh, không phải là hắn không nghĩ đến mà là hắn có chút sơ suất, hoặc là gần đây mọi việc quá thuận lợi nên có hơi lơ là. Hiện tại hắn không còn là trấn tướng ở thành Đại Lợi nữa, có thể chia cho tướng sĩ dưới trướng tiền tài vật chất được ban thưởng, khi ấy Thánh thượng sẽ không để bụng.
Cũng giống như khi trẻ con mở cửa sổ của người khác thì gọi là nghịch ngợm, còn người trưởng thành mở cửa sổ của người khác sẽ là phạm tội. Lúc này hắn đã từng đảm nhiệm chức Tổng quản Phong Đô, đại tướng quân, Huyện công Ngũ Nguyên. Hoàng đế đã bắt đầu kiêng kỵ thân phận này, hắn còn muốn đem lương thực của mình cứu trợ thiên tai, mua chuộc lòng dân sao? Đây chính là việc cực kỳ cấm kỵ, giống như lời nói của Hoàng Phủ Hủ, tâm tư của đế vương ai có thể đoán được? Dương Quảng không chỉ đang thử Tề vương, mà đồng thời cũng đang thử hắn.
Dương Nguyên Khánh đứng dậy kính cẩn thi lễ với Hoàng Phủ Hủ:
- Ta có được tiên sinh, quả thực cũng là ý trời!
Hắn âm thầm lấy làm may mắn, không phải chuyện nào mình cũng có thể nghĩ chu toàn được, thời may bên cạnh có người đầu óc nhạy bén, hắn lại hỏi gấp:
- Vậy theo lời tiên sinh nói, ta nên xử trí ra sao?
Hoàng Phủ Hủ khẽ cười:
- Tướng quân phải vừa biểu hiện lòng trung thành tận tâm với Hoàng thượng, vừa phải biển hiện tính tham tiền ích kỷ, tướng quân hiểu ý ta chứ?
Dương Nguyên Khánh gật đầu. Đây chính là “đỢ mà tổ phụ đã dạy hắn. Bất kỳ chuyện gì cũng phải nắm giữ một “độ”, nhưng chuyện hôm nay, “độ” ở nơi nào? Nhất thời hắn có chút nhìn không thấu.
- Ta hiểu ý của tiên sinh, nhưng lại không biết giới hạn nằm ở đâu?
Hoàng Phủ Hủ bật cười:
- Xem ra người trong cuộc như tướng quân quả thực mê muội, giới hạn này chẳng phải rất đơn giản hay sao? Không phải là Tề vương sao?
Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán. Hắn đã tỉnh ngộ, “độ” này chính là Tề vương. Lương thực của hắn không thể đem ra cứu trợ, mà phải thừa dịp giá cao mà bán hết để tư lợi, dâng lên sơ hở cho Dương Quảng, còn của cải của yêu đạo đến một đồng cũng không thể lấy.
Hắn lập tức nói với Dương Cửu Lang ở ngoài cửa:
- Nói với Đại Lang, đưa toàn bộ của cải của yêu đạo đến quan phủ, không chừa lại đồng nào, lập tức mang đi!
Màn đêm buông xuống, trên chóp tường bên cạnh cửa sau của phủ Tề vương xuất hiện hai bóng đen lén lút. Một tên quân sĩ đứng đợi ở chỗ này lập tức tiến lên thấp giọng hỏi:
- Là Vân tiên sinh phải không?
- Đúng vậy!
Một bóng đen nói.
- Ta phụng lệnh của tướng quân đứng đợi ở đây đã lâu, mời lên xe ngựa.
Một chiếc xe ngựa chầm chậm tiến đến, hai bóng đen lập tức lên xe. Xe ngựa gấp gáp phóng về phía cửa phường, nhanh chóng khuất dạng trong đêm đen.
Trong xe ngựa, một nam nhân hỏi bằng giọng nói chói tai:
- Vân Tế tửu, chúng ta muốn một trăm lượng vàng, hắn đồng ý sao?
- Chỉ cần ngươi tỉ mỉ bo lại tình hình, khẳng định hắn sẽ nguyện ý.
Nam nhân áo đen rờ rẫm quyển sổ trong ngực áo, ánh mắt lóe chút bất định, Vân Định Hưng lại cười hỏi:
- Nếu ngươi chịu giúp hắn, hắn sẽ cho ngươi nhiều của cải hơn, bảo đảm ngươi cả đời vô lo.
Nam nhân bật cười ha hả, giọng nói the thé:
- Con người chết vì tiền tài, loài chim chết vì thức ăn. Chỉ cần có nguồn lợi lớn, chúng ta sẽ hành sự nghiêm túc.
Xe ngựa càng chạy nhanh hơn trong đêm đen. Một khắc sau, xe từ từ dừng lại trước cửa một tòa phủ. Quân sĩ nhảy xuống xe ngựa, mở cửa cho bọn họ:
- Đến rồi!
Vân Định Hưng dẫn nam nhân áo đen đi theo quân sĩ, nhanh chóng tiến vào phủ.
Ngay sau khi họ bước vào phủ, hai bóng đen phóng tới từ trên một nóc nhà khác, mạnh mẽ như yến bay, nhanh nhẹn như báo. Bọn họ nhảy qua một con hẻm nhỏ cao một trượng rộng năm thước, im lặng thâm nhập vào tòa phủ mà Dương Nguyên Khánh thuê ở tạm thời.
Dáng người của hai bóng đen rất nhỏ gầy, sau lưng đều mang một thanh đao thép mạ vàng. Ngoại hình hai người gần như giống nhau như đúc, bọn họ chính là huynh đệ song sinh, khinh công cực kỳ cao cường, giỏi về ám sát, là phi tặc nổi danh của quận Chu. Vì liên tục cưỡng bức rồi giết chết các khuê nữ của nhiều phú hộ ở quận Hàm, bị quan phủ treo giải trọng thưởng nhử bắt nên hai người trốn vào kinh thành. Năm trước bọn họ được Tề vương thu nạp, luôn ở trong phủ Tề vương.
Nhiệm vụ tối nay của bọn họ không chỉ có ám sát Dương Nguyên Khánh mà còn phải đem đầu Dương Nguyên Khánh trở về. Hai người cũng biết võ nghệ Dương Nguyên Khánh cao cường, hơn nữa tiễn pháp lại là thiên hạ vô song. Mặc dù độ khó rất cao, nhưng Tề vương đã treo thưởng cho huynh đệ bọn họ một ngàn lượng vàng, đủ để khiến bọn họ quên hết nguy hiểm, cam nguyện vượt sông qua lửa.
Hai người quả thực có chút bản lĩnh, men theo đầu tường vội đi, nhanh như ma quỷ, thoáng chốc đã vào được bên trong. Tòa phủ mà Dương Nguyên Khánh thuê không lớn lắm, chỉ rộng khoảng bốn mẫu. Hai người mau chóng tiến đến thư phòng, ẩn mình trên một cây to. Ánh đèn trong phòng ngời sáng, có thể nhìn thấy bóng người thấp thoáng qua cửa sổ. Bên ngoài có mấy tên sĩ binh dáng người khôi ngô đứng canh, ánh mắt phóng về tứ phía, vô cùng cảnh giác.
Hai huynh đệ họ thấy không thể động thủ ở chính diện, ánh mắt dừng lại ở trên nóc nhà, hai người liếc nhau rồi gật đầu, biến mất khỏi tán cây như một làn khói nhẹ. Lát sau, hai dáng người nhỏ gầy xuất hiện trên nóc nhà. Một người trong đó chầm chậm kéo một mảnh ngói ra, hí mắt quan sát ở bên trong. Chỉ thấy trong phòng không một bóng người, nhưng trên một chiếc giường kê sát vào tường, có thể mơ hồ thấy một người nằm sau tấm màn mỏng rủ xuống, quay lưng với bọn họ. Thân thể người này cao lớn, ngủ vẫn mặc áo. Bên ngoài giường treo một chiếc quan bào tứ phẩm cùng một chiếc túi tử kim ngư. Tất cả chứng cứ đều cho thấy người này chính là Dương Nguyên Khánh.
Hai người trên nóc chậm rãi đẩy ngói ra, để lộ một khoảng hổng lớn. Một người lấy ra một cái nỏ cầm tay. Loại nỏ này là bảo bối của thích khách, có thể dùng một tay để bắn, uy lực khá lớn, tầm bắn có thể đạt đến hai mươi bước. Y lắp một đoạn tên ngắn màu xanh vào nỏ, trên tên có bôi kịch độc, có thể thấy máu phong bế cổ họng.
Cánh tay của nam nhân nhỏ gầy từ từ đưa vào khoảng ngói trống, chiếc nỏ nhắm ngay Dương Nguyên Khánh nằm trên giường. Đây là tuyệt kỹ mà y đã luyện được, bách phát bách trúng.
“Cạch!” – Một tiếng vang nhỏ, mũi tên màu xanh đã tẩm độc vút nhanh như chớp vào người nằm trên giường. “Phập!” – Tên độc cắm vào sau lưng, người trên giường tựa hồ giật mình, nhưng lại không phát ra âm thanh nào khác.
Hai huynh đệ họ mừng rỡ, một phát bắn ra thì cả ngàn lượng vàng lập tức đến tay. Bọn họ đẩy mái ngói ra, rút lấy đao vàng, đồng thời nhảy xuống.