Chương 305: Cùng uống rượu hợp cẩn

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Trong màn đêm, đội đón dâu bắt đầu xuất phát. Hai gia đình cách nhau cũng không xa, chỉ khoảng hai dặm. Phủ nhà trai nằm ở phía đông phường Sùng Nghiệp, còn phủ nhà gái nằm ở đường lớn Định Đỉnh Môn phía tây phường Tuyên Phong, ở giữa chỉ cách một phường An Nghiệp và con đường lớn Định Đỉnh Môn.

Đội đón dâu ước chừng hơn trăm người, đều là sĩ binh dưới trướng Dương Nguyên Khánh cải trang, vây quanh cỗ xe Thất hương mà đi. Dương Nguyên Khánh hôm nay mặc một bộ hỷ bào màu đỏ thẫm, đầu đội mũ cánh chuồn, đeo xiên một đóa hoa lụa, hóa trang sơ qua, trông vô cùng phấn khởi.

Nhưng phù rể Lý Sùng Nguyên lại có chút bất an, y không ngừng nhìn quanh. Dương Nguyên Khánh thấy y có chút lo lắng bèn cười nói:

-Lo lắng gì chứ? Hôm nay đâu phải ngươi làm tân lang.

-Ta đang nhìn chướng xa.

Chướng xa là một phong tục trong hôn lễ, nhà gái sẽ đặt chướng ngại vật chặn xe nhà trai lại ở giữa đường, yêu cầu đòi tiền cũng giống như hôm nay đòi phong bao đỏ vậy, thông thường là trước khi nghinh thân hoặc sau khi đón tân nương. Lễ chặn xe này cũng là một phong tục khiến nhà trai rất đau đầu. Nếu như là nhà gái chặn xe thì còn được, nếu như gặp phải ác bá thì đúng là phiền toái rồi. Nếu không đáp ứng được bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ bắt tân nương đi, làm nhục ba ngày rồi mới thả ra. Về sau nó dần dần biến thành một tục xấu.

Dương Nguyên Khánh cười nói:

-Không sao đâu, a cô nói tối nay không có chướng xa, chỉ cần khi vào cửa phải rải tiền cho đồng tử mà thôi. Ngươi chuẩn bị đi, chia cho bọn họ nhiều nhiều chút.

Lý Sùng Huyền buông xuôi, quay người đi sắp xếp.

Đội đón dâu tới trước cửa lớn Bùi gia, cánh cửa đóng chặt. Vậy là hạ tế đã bắt đầu rồi, Dương Nguyên Khánh giục ngựa tiến lên, cao giọng nói:

-Kẻ trộm đến cần phải đánh, khách đến cần phải xem, báo với các cô thím, ra ngoài gặp mặt.

Mặc dù mấy ngày trước Dương Nguyên Khánh đã được các cô thím hỏi qua nhưng vẫn còn có hai cánh cửa vấn vịnh cần phải làm, cái đầu tiên là lễ ở cánh cửa lớn, cuối cùng là lễ tới đường hộ.

Chỉ nghe thấy từ phía sau cánh cửa có tiếng đại cô Bùi Hàm Ngọc vọng tới, bà hỏi;

-Vốn là quân tử phương nào? Anh tài nơi nào? Tại sao lại tới đây?

Dương Nguyên Khánh cười trả lời:

-Vốn là Trường An quân tử, xuất thân quân chức, được chọn làm tướng quân, cố chí cao môn.

Cửa lớn Bùi phủ ầm ầm mở ra, bên trong đèn hoa lóa mắt, tiếng cười vang trời, mười mấy đứa nhỏ xông ra khấu đầu bái kiến:

-Bái kiến tân tế, xin chút tiền mừng.

Dương Tam Lang và Dương Tứ Lang sớm đã có chuẩn bị, họ bưng lên hai khay nhỏ rồi phát tiền cho bọn nhỏ. Gia đình nghèo khó thường phát tiền đồng còn những hộ lớn thường là ngân lượng, những gia đình quyền quý thì lại phát ngân kim. Đám trẻ đứa nào đứa nấy vui mừng phấn khởi liều mạng tranh cướp. Dương Tam Lang và Dương Tứ Lang lại phát mấy trăm tấm vải cho các nha hoàn bà vú trong Bùi phủ, mọi người ai nấy đều vui mừng.

Trong tiếng cười, mấy chục đứa cháu nhà họ Bùi vây quanh chú rể và phù rể đi vào trong cửa lớn. Bước vào cửa lớn nhà gái, tân lang mỗi bước đều phải trả lời câu hỏi của nhà gái, nhưng mấy ngày trước đã nói qua rồi, hôm nay sẽ miễn lễ đó, cứ thế đi thẳng đến hậu đường.

Lúc vào hậu đường, cô mẫu của Mẫn Thu là Bùi Hàm Ngọc lại hỏi:

-Ký thị cao môn quân tử, quý thắng anh lưu, bất thẩm lai ý, hữu hà sở cầu? (Đã là quân tử nhà gia giáo, lại có tiếng tăm lừng lẫy, chẳng hay lần này tới đây có mục đích gì?)

Dương Nguyên Khánh trả lời:

-Văn quân cao ngữ, cố lai tương đầu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Dương Nguyên Khánh và phù rể bước vào trong nội đường. Trong tay Lý Sùng Huyền cầm một chiếc giỏ, bên trên được phủ một lớp vải gấm để chuẩn bị cho tiết mục phía sau.

Bên trong chính lễ tế nhạn rất quan trọng, trong nội đường có mấy chiếc bình phong, tân nương Mẫn Thu ngồi trên một chiếc yên ngựa ở phía trong bình phong, đứng bên cạnh là đường tỷ Bùi U và đường muội Bùi Tiểu Trí.

Dương Nguyên Khánh nhận lấy chiếc giỏ, hắn lấy từ trong giỏ ra một con chim nhạn, là một con nhạn sống được bọc bởi dải lụa đỏ, dùng vải ngũ sắc buộc miệng lại, hắn cười nói:

-Ta sắp ném đây.

Bùi Mẫn Thu ở trong trả lời;

-Thiếp chuẩn bị tiếp rồi.

Đây là chim nhạn dùng khi về sau phu thê chia tách, hai bên dùng nó để truyền thư cho nên nó rất quan trọng không thể để ngã chết. Mấy ngày sau nhà chú rể sẽ tới mua lại chú chim này để phóng sinh.

Dương Nguyên Khánh thật cẩn thận ném chú chim nhạn vào trong. Quả không hổ là thiên hạ đệ nhất tiễn, hắn ném cực chuẩn, lực cũng được khống chế rất chuẩn, không nhanh không chậm, Bùi Mẫn Thu vừa giơ tay ra là tiếp được, cả sảnh đường hoan hỉ ủng hộ. Bùi Hàm Ngọc cười nói:

-Mời kiều tế nghỉ một lát, tân nương đang hóa trang.

Có người dẫn Dương Nguyên Khánh đi nghỉ ngơi, trước tiên là uống một chén mật bánh trôi nước, tiếp đến là dùng cơm, chứ đợi đến khi đêm khuya, tiệc đãi khách ở nhà trai đã kết thúc rồi thì trở về cũng chẳng có gì ăn, thế nên thông thường thường ở lại nhà gái dùng cơm.

Tới lúc dùng cơm xong thì cũng đã là canh một rồi. Tiếp theo phải hối thúc trang điểm, thúc giục tân nương kẻo trễ việc động phòng. Thực ra tân nương sớm đã hóa trang xong rồi, mẫu thân cũng đã làm lễ khai diện cho nàng xong rồi, chỉ là phải kiêu ngạo một chút, không thể dễ dàng bị đưa đi như vậy được.

Thúc giục trang có cách thức cố định, nội dung hơi thay đổi một chút cũng được. Dương Nguyên Khánh từ từ bước tới dưới lầu, cao giọng nói:

-Năm đó từng đi biên tái, tướng quân trăm trận Dương võ, hôm nay vinh hạnh được làm Tần Tấn, mong Loan Phượng sớm hạ trang lầu.

Đợi một lát sau, thấy bên trên không có phản ứng gì, vẫn phải hỏi tiếp. Dương Nguyên Khánh vốn đã có chuẩn bị sẵn việc này, hắn đành phải cao giọng hỏi tiếp:

-Đêm nay Chức Nữ xuống nhân gian, đối với kính quân trang kế đã nhàn, tự có hoa đào ánh hạm diện, hà tất phải son phấn làm hại dung nhan.

Trên tú lâu, Vương phu nhân cười nói với con gái:

-Giờ đã tới rồi, đi thôi!

Bùi Mẫn Thu quỳ xuống trước mẫu thân, nàng rưng rưng nước mắt nói:

-Con gái đi đây, mong mẫu thân chú ý giữ gìn, con gái sẽ về thăm mẫu thân thường xuyên.

Vương phu nhân nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng, giúp con gái mang mũ phượng. Bà cũng rưng rưng nói:

-Hôm nay là ngày vui, không được rơi lệ. Sau khi tới Dương gia con phải cung kính tướng công, hiếu thuận trưởng bối, cần cù quản gia, đối tốt với người dưới, đặc biệt là phải lễ đãi tỷ muội, tuyệt đối không được kiêu căng.

-Con gái nhớ rồi ạ.

Bùi Mẫn Thu dập đầu trước mẫu thân ba cái rồi đứng dậy bước đi. Ngoài cửa một đám các nữ nhân chưa thành hôn nhà họ Bùi đã sớm đợi ở đó. Mười mấy nữ tử Bùi gia vây quanh tân nương từ từ đi xuống dưới lầu. Ở giữa là phù dâu Bùi Tiểu Trí và nha hoàn đi theo A Thu. Hai người một trái một phải đỡ tân nương. Tân nương Mẫn Thu đầu đội mũ phượng, trên người quàng khăn lục thường. Thời Tùy Đường vẫn chưa có khăn trùm đầu, chỉ có bốn a hoàn đứng xung quanh dùng quạt tròn che mặt mà thôi.

Dương Nguyên Khánh đi ở phía trước, Mẫn Thu bị người nhà nhà vây quanh nên đi ở phía sau, phía sau còn có trưởng bối Bùi gia không ngừng dùng chậu đồng té nước, hàm ý té nước ra khỏi cửa, từ nay về sau Mẫn Thu sẽ là người nhà họ Dương.

Mẫn Thu được đỡ lên xe thất hương, chỉ có phù dâu và nha hoàn bồi giá. Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa đi quanh xe thất hương ba vòng, cao giọng nói:

-Lễ đã xong, khởi hành!

Đội đón dâu vây quanh chiếc xe ngựa từ từ mà đi, già trẻ Bùi gia đứng trước cửa lớn nhìn theo bọn họ đi xa dần. Ra khỏi cánh cửa này, Mẫn Thu chính thức trở thành Dương gia phụ (con dâu nhà họ Dương). Thôi lão phu nhân thở dài một tiếng:

-Mọi người đi vào thôi. Ba ngày sau sẽ lại mặt, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn bị.

Mọi người quay vào, cánh cửa lớn từ từ đóng lại.

Hôn lễ thời Tùy Đường vẫn tuân theo cổ lễ, còn chưa có phong tục bái đường thành thân. Phong tục đó tới thời Tống Nguyên mới bắt đầu thịnh hành. Trước đó một ngày, mẫu thân của Bùi Mẫn Thu là Vương phu nhân và trưởng cô Bùi Hàm Ngọc đã tới Dương gia sắp xếp phòng, cũng chính là dựng Bách tử trướng, một loại trướng Khung Lư. Đây là phong tục thời Bắc Triều, cũng chính là động phòng, được đặt ở trong nội đường. Trong trướng trải giường chiếu, sau đó chỉ có một tiểu đồng ở lại bên trong bưng rượu hợp cẩn. Cái này được gọi là ‘ Phô mẫu cẩn đồng’.

Đêm đã khuya, khách khứa cũng đã sớm giải tán, đa phần còn lại đều là người nhà trai đang đợi người mới. Dương Nguyên Khánh cũng không có cái gọi là người nhà trai gì cả, ngoài chín tên thiết vệ của hắn ra thì những người còn lại chính là phu phụ Ngư Câu La, phu phụ Lý Mẫn, còn có Dương Lệ Hoa, còn nữa thì cũng chỉ là hơn trăm cung nữ, hoạn quan mà thôi.

Tuy rằng người nhà nhà trai ít nhưng cũng không kém phần náo nhiệt. Hơn trăm cung nữ, hoạn quan khe khẽ nói cười vươn cổ ngó nghiêng xem tân nương. Sớm đã có mấy thị nữ ôm hai tấm thảm đứng ở trước cửa, xe thất hương vừa dừng xuống, mấy thị nữ lập tức chạy tới đặt thảm ở dưới chân, cái này gọi là ‘Chuyển chiên’. Chân của tân nương không thể chạm xuống đất, hai tấm thảm thay nhau hoán đổi tiến thẳng tới Bách tử trướng.

Mấy cung nữ tay cầm quạt tròn cán dài bước lên trên che kín tân nương. Tân nương dẫm chân lên tấm thảm, từng bước từng bước tiến về phía trước, tiến thẳng tới Bách tử trướng.

Bách tử trướng được đặt tại nội đường, bên trong trướng rất rộng rãi được chia thành hai phòng trong ngoài. Phòng trong có đặt giường, một tiểu đồng bưng rượu hợp cẩn đứng ở ngoài trướng. Phù dâu và nha hoàn đi theo tân nương đỡ nàng đi vào, phù rể thì lại dẫn tân lang vào. Sau đó tất cả mọi người lui xuống, chỉ còn lại tân lang tân nương và một tiểu đồng ở trong.

Lúc này, hai người ngồi đối diện với nhau, nam tây nữ đông, ý là âm dương giao hội. Tiểu đồng bưng rượu hợp cẩn tới, nhỏ tiếng nói:

-Mời tân lang tân nương cùng uống hợp cẩn.

Rượu hợp cẩn khôn phải là rượu giao bôi mà là bổ quả bầu ra làm đôi rồi rót rượu vào trong. Bầu có vị đắng, cho nên tất nhiên đây sẽ là rượu đắng. Phu thê cùng uống rượu hợp cẩn không chỉ tượng trưng phu thê hòa hợp hai người thành một, mãi mãi bền chặt, hơn nữa nó còn chứa đựng hàm ý để tân lang tân nương đồng cam cộng khổ nữa.

Dương Nguyên Khánh lúc này mới lần đầu tiên hoàn toàn nhìn thấy bộ dáng của tân nương. Bùi Mẫn Thu dung nhan tuyệt mỹ, dáng ngươi thon thả, chiếc mũ phượng hình đài hoa rủ xuống, ngọc thể duyên dáng mềm mại, người mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, làn da mượt mà tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nến. Nàng cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, ánh mắt thẹn thùng đưa tình, trông tựa như một nụ hoa nở rộ vậy.

Bùi Mẫn Thu mặc dù vô cùng xấu hổ nhưng vẫn nghe thấy tiếng của tiểu đồng ở bên tai, nàng giơ cánh tay ngọc ra, móng tay được tô một màu đỏ tươi sáng.

Nàng nhấc một nậm bầu rượu lên đưa lên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Nàng liếc mắt nhìn tướng công một cái, thấy tướng công đang nhìn chằm chằm vào mình đột nhiên lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng lấy tay áo che khuất dung nhan kiều diễm của mình lại rồi đưa chén rượu cho Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh cũng nhấc chén rượu lên uống một ngụm rồi trao đổi với chén rượu trong tay Mẫn Thu, hai người cùng nhau uống cạn rượu hợp cẩn xong đặt chén rượu lại chiếc khay mà tiểu đồng cầm.

Tiểu đồng lại thấp giọng nói:

-Giờ lành đã đến, mời tân nhân tọa giường.

Dương Nguyên Khánh đứng lên giơ tay từ từ đỡ Bùi Mẫn Thu dậy, Mẫn Thu yếu đuối như không có chút sức lực, chỉ đành phải để mặc hắn nắm lấy bàn tay ngọc của mình, dựa vào trước ngực hắn. Dương Nguyên Khánh đỡ lấy vòng eo mềm mại của Bùi Mẫn Thu, hai người ôm nhau đi vào trong nội đường rồi ngồi xuống giường. Lúc này hôn lễ vẫn chưa kết thúc.

Tiểu đồng giúp họ buông rèm trong nội trướng xuống, y thổi tắt nến rồi rời khỏi Bách tử trướng, lớn giọng nói;

-Tân nhân đã tọa giường.

Dương Lệ Hoa dẫn theo tất cả người nhà cùng với mấy chục cung nữ đi tới, bọn họ bày hoa quả tiền bạc lên trên Bách tử trướng. Thời Hán triều lúc đó có phong tục này, từ đó duy trì tới ngày nay.

Dương Lệ Hoa nhỏ giọng đọc văn chú nguyện:

-Đêm nay ngày lành, Bùi thị nữ và Dương thị nhi kết lương duyên. Mong rằng sau khi kết đôi sẽ thiên thu vạn tuế, giữ được hưng thịnh, ngũ nam nhị nữ, nô lệ thành hàng, nam nguyện làm Khanh tướng, nữ nguyện gả cho Công vương. Kể từ sau khi chú nguyện, vợ chồng bạch đầu giai lão.

Niệm xong, bà khoát tay ra hiệu cho tất cả mọi người rời khỏi nội đường ngoại trừ nha hoàn Tiểu Thu đi theo tân nương ở lại. Cô phải ở lại trong nội đường để có thể hầu hạ bất cứ lúc nào.

Tiểu Thu khóa trái cửa nội đường lại, thổi tắt nến rồi tiến lên nói:

-Khách khứa đã lui hết, mời cô nương cô gia nghỉ ngơi, có chuyện gì mời gọi tiểu Thu.

Cô chui vào trong chiếc lều nhỏ của mình, lấy chăn trùm kín hết mặt mũi lại, tai cũng bịt lại, mặt cô ngượng đến nỗi đỏ ửng hết lên.

Trong Bách tử trướng, Mẫn Thu lại rúc vào trong lồng ngực của phu quân, hai người tâm tình rất lâu:

-Tối nay trở thành phu phụ, tới khi phu phụ bạch đầu giai lão, tướng quân nhất định không được phụ thiếp.

Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nàng cười nói:

-Xuân gian khổ đoản, ta và nàng đã thành lễ Chu công, giao cảnh uyên hợp, ta mãi mãi sẽ không phụ nàng.

Mẫn Thu vô cùng thẹn thùng gỡ chiếc mũ phượng trên đầu xuống, mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, đôi mắt khép hờ. Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng hôn lên bờ môi nàng, nhẹ nhàng gỡ khuy áo nàng ra….

Bên trong trướng ý xuân nồng đậm, chính là đêm động phòng hoa chúc, thời khắc đêm xuân nồng nàn, phu thê ân ái gắn kết như keo sơn.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]