- Bệ hạ, thần còn muốn buộc tội Nguyên Thọ bụng dạ khó lường, lòng dạ không hợp phép tắc.
Dương Nguyên Khánh vừa nói ra, trong đại điện ồ lên một trận. Nguyên Thọ phẫn nộ quát:
- Dương Nguyên Khánh, ngươi nói bậy!
Dương Nguyên Khánh không chút hoang mang từ tay áo lấy ra một tờ giấy, trình cho Dương Quảng nói:
- Bệ hạ, lần này thần có chứng cớ.
Một tên thái giám xuống dưới, đem tờ giấy trình cho Dương Quảng. Dương Quảng xem tờ giấy. Ông hơi sửng sốt, ánh mắt linh hoạt sắc bén nhìn Nguyên Thọ.
Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:
- Nguyên nội sử. Ban đầu lúc ta phụng mệnh dẹp loạn ở kinh thành. Giá gạo của kinh thành đã giảm tới mức một trăm hai mươi tiền một đấu gạo, nhưng bây giờ giá gạo tăng ba trăm tiền, dân kêu than ầm ĩ. Nếu một ngày nào đó Thánh Thượng xuất tuần, giá gạo thoáng cái tăng vọt tới mười ngàn tiền một đấu gạo, thậm chí trăm ngàn tiền một đấu gạo. Người kinh thành không sống nổi. Nguyên nội sử có thể lấy gạo trắng ra. Lúc đó, ngài sẽ đề xuất yêu cầu gì?
Dương Nguyên Khánh nói có chút khó hiểu. Hầu như văn võ cả triều đều nghe không hiểu, bao gồm Trương Cẩn, gã cũng không hiểu sao cả.
Nhưng Nguyên Thọ lại nghe hiểu được. Mấy thắng trước, Độc Cô thị đem hiệu buôn lương thực ở kinh thành bán cho gã với giá ba trăm ngàn xâu tiền. Lợi ích một năm mười triệu tiền, làm gã vui mừng một trận. Gã lập tức thâu tóm bốn cửa hàng gạo. Bây giờ toàn bộ lương thực ở kinh thành đều bị gã khống chế.
Nguyên Thọ liền hiểu được. Khó trách Độc Cô thị chỉ bán ba trăm ngàn xâu tiền. Gã trúng kế của Độc Cô thị, Nguyên Thọ nhất thời cảm thấy trời đất điên cuồng, gần như tê liệt ngã xuống.
- Bệ hạ, thần... thần không cố ý.
Dương Quảng lạnh lùng thản nhiên nói:
- Xem ra rất nhiều chuyện trẫm cũng không biết. Nguyên Thọ, ngươi không phải cố ý, ngươi là trung thành, Nguyên gia các người quả nhiên rất trung thành với Đại Tùy, rất trung thành với trẫm!
Ông đứng dậy, vung tay áo, lớn tiếng quát:
- Tan triều!
Dương Quảng xoay người nổi giận đùng đùng đi vào phía sau đại điện. Trong đại điện thầm thì nói nhỏ, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì. Lúc này, Trương Cẩn và Nguyên Thượng Võ đã đem Nguyên Thọ xụi lơ ra chầu điện. Nguyên Thọ hai mắt vô thần, miệng thì thầm:
- Hết rồi, lần này thật sự là hết rồi, Nguyên gia phải bị xét nhà giệt tộc.
Trương Cẩn vội vàng la lên:
- Nguyên huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dương Nguyên Khánh cho Thánh Thượng xem cái gì?
Nguyên Thượng Võ biết sơ lược một chút, y nơm nớp lo sợ nói:
- Thế thúc, có lẽ là chuyện của hiệu buôn lương thực. Lương thực của kinh thành đều bị Nguyên gia khống chế.
- Cái gì!
Trương Cẩn chấn động:
- Lương thực không phải là Độc Cô thị không chế sao?
- Nghe phụ thân nói, mấy tháng trước, Độc Cô gia đã bán toàn bộ cho chúng ta rồi.
Trương Cẩn trên trán toát mồ hôi. Nguyên gia thật là hồ đồ, lương thực đồ này có thể không chế sao? Đây là chuyện phạm thượng tối kỵ. Hơn nữa là không chế lương thực kinh thành.
Nguyên Thọ ôm tay gã:
- Phổ huynh đài, huynh nói ta nên làm thế nào? Ta giải thích với Thánh Thượng, được không?
Trương Cẩn lắc đầu, thở dài nói:
- Nguyên huynh, Thánh Thượng luôn nắm nhược điểm của chúng ta. Bây giờ bị ông ta nắm được, sợ rằng dựa vào giải thích là không thoát khỏi cửa ải này.
- Vậy ta nên làm thế nào? Phổ huynh đài, huynh phải giúp ta!
Trương Cẩn không có cách nào, bọn họ và gia tộc Sơn Đông đấu lời tiên tri. Nhưng Dương Nguyên Khánh lại xuất kỳ binh, làm gã chỉ phải nhận thua.
- Nguyên huynh. Kỳ thực Thánh Thượng cũng chỉ là tìm cớ chèn ép quý tộc Quan Lũng. Trong lòng ông ta rất rõ. Huynh từ chức cáo lão đi! Có lẽ Nguyên gia thoát khỏi một kiếp này.
.....
Một lúc sau, thượng thư Nguyên Thọ thỉnh tội. Bằng lòng đem toàn bộ nhà cửa lương thực ở kinh thành quyên góp cho quan phủ. Đồng thời gã thỉnh cầu từ chức nội sử lệnh, khất hài cốt hồi hương dưỡng lão. Dương Quảng tiếp nhận từ chức của gã, chuẩn gã lui sĩ hồi hương. Đồng thời bổ nhiệm Tử Kim Quang Lộc đại phu Độc Cô Chỉnh làm Nội sử lệnh, tiếp nhận vị trí tể tướng của Nguyên Thọ.
Dương Nguyên Khánh không thể rời khỏi Hoàng thành, hắn vừa mới đi tới cửa thì chợt nghe thấy phía sau có người gọi mình:
-Dương tướng quân! Dương tướng quân! Xin dừng bước!
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy hai gã hoạn quan cưỡi ngựa chạy tớ. Hắn ghì dây cương lại, hai gã hoạn quan chạy như bay tới, thở hồng hộc nói:
-Dương tướng quân, mau cùng chúng tôi trở về. Thánh thượng muốn triệu kiến ngài.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu rồi quay ngựa đi theo bọn họ. Hắn vừa cười vừa hỏi hai người:
-Hai vị công công! Tâm trạng của Thánh thượng thế nào?
-Thánh thượng uống hai chén canh tổ yến, có lẽ là tâm trạng cũng không tồi.
Dương Nguyên Khánh trong lòng cũng hiểu rõ, điều này chứng tỏ Dương Quảng vừa rồi nổi giận đùng đùng rồi bỏ đi cũng là giả vờ, y muốn mượn cơ hội này để hù dọa đám quý tộc Quan Lũng.
Có lúc Dương Nguyên Kháng cũng có chút hoài nghi Dương Quảng lại muốn dùng lại đám quý tộc Quan Lũng nhưng theo tình hình ngày hôm nay thì có lẽ chủ ý đả kích đám quý tộc Quan Lũng không hề thay đổi, chỉ có điều là càng thêm bí mật thôi.
Dương Quảng liệu có nhân cơ hội này mà diệt trừ toàn bộ Nguyên gia không?
Lúc này, trong Ngự thư phòng Dương Quảng cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Con cháu Nguyên gia trải rộng khắp trong triều cũng như trong quân đội, liệu y có nên nhân cơ hội này để thanh trừ toàn bộ con cháu Nguyên gia không?
Trong lòng Dương Quảng thấy rất do dự, nếu thực sự nhổ tận gốc Nguyên gia vậy thì Độc Cô thị lại trở nên mạnh nhất, nội bộ trong quý tộc Quan Lũng sẽ mất đi cơ hội đấu đá nhau. Ngược lại, nếu như có thể giữ lại Nguyên gia, lợi dụng cơ hội này đã gây nên thù hận giữa Nguyên gia và Độc Cô gia, vậy thì quý tộc Quan Lũng sẽ chia thành hai phái, từ đó hình thành nên thế nội đấu. Như vậy thì càng có lợi hơn so với việc phải nhổ tận gốc Nguyên gia.
Nghĩ đến đây, Dương Quảng đưa ra quyết định, lần này chỉ nhằm vào Nguyên Thọ, không đề cập tới gia tộc Nguyên thị.
Y ngồi xuống, cầm bút phê lên đơn từ quan do Nguyên Thọ mới đệ lên một chữ “chuẩn”. Y thở phào nhẹ nhõm một hơi, chuyện này đến đây coi như kết thúc.
Lúc này, từ bên ngoài Ngự thư phòng vọng tới tiếng bẩm báo của viên hoạn quan:
-Bẩm bệ hạ, Dương tướng quân đã tới!
-Tuyên hắn vào!
Vẻ mặt tươi cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt Dương Quảng biến mất, thay vào đó là bộ mặt lãnh đạm khi y rời khỏi Tuyên Chính điện. Cách thể hiện của Dương Nguyên Khánh ngày hôm nay nằm ngoài dự liệu của y khiến y cảm thấy có cảm giác không nắm vững. Y không thích loại cảm giác này, y cảm thấy mình cần thiết phải lấy lại lòng của Dương Nguyên Khánh, không nên để hắn đi sớm như vậy.
Lúc này, Dương Nguyên Khánh tiến vào, hắn cúi mình thi lễ:
-Thần Dương Nguyên Khánh tham kiến bệ hạ!
Dương Quảng quay người, y lấy ra một bản tấu chương đưa cho Dương Nguyên Khánh:
-Khanh xem đi!
Một gã hoạn quan đem bản tấu chương đưa cho Dương Nguyên Khánh. Hắn lật xem một lượt, trng lòng âm thầm giật mình. Đây là tấu chương mà năm Đại Nghiệp thứ hai mùng năm tháng giêng Vũ Văn Thuật dâng lên, bên trong liệt kê tường tận các cửa hàng lương thực của gia tộc Độc Cô ở kinh thành, vạch ra gia tộc Độc Cô đã khống chế lương thực của cả kinh thành.
Dương Quảng cười mà như không cười nhìn Dương Nguyên Khánh, ánh mắt y tựa hồ đang nói với Dương Nguyên Khánh rằng tất cả đều không thể lừa gạt được y. Dương Nguyên Khánh thở dài một hơi, hắn cúi đầu thật sâu:
-Bệ hạ mưu tính sâu xa, thần thật tự thấy hổ thẹn!
Khuôn mặt Dương Quảng lộ ra vẻ cười đắc ý, Dương Nguyên Khánh thừa nhận mình không bằng, điều này khiến trong lòng y cảm thấy hơi thư thái một chút:
-Nhưng mà Nguyên gia tiếp tay cho các cửa hàng lương thực bao lâu rồi thì ta lại không biết, khanh nói xem.
Dương Nguyên Khanh suy nghĩ một lát rồi nói:
-Thần lần trước phụng chỉ vào kinh ổn định thế cục mới phát hiện thì ra Độc Cô gia đã khống chế nguồn lương thực ở trong thành. Thần đã cưỡng chế bắt Độc Cô gia hạ giá lương thực xuống, có lẽ chính là lần đó, Độc Cô gia nhận thấy nguy hiểm nên bèn chuyển giao lại các cửa hàng lương thực cho Nguyên gia.
-Hừ! Bọn họ ý thức được nguy hiểm thì liền chuyển nguy hiểm sang cho người khác, Độc Cô gia cũng thật là có thủ đoạn!
Dương Quảng cười lạnh một tiếng quảng tấu chương của Vũ Văn Thuật vào trong thùng rác. Nguyên gia đã chuyển giao lại số cửa hàng này cho người khác vậy thì bản tấu chương này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Vốn định vào thời điểm then chốt sẽ dùng nhược điểm này để đối phó với Độc Cô gia, không ngờ Dương Nguyên Khánh hôm nay lại giành dùng trước rồi.
-Được rồi! Chuyện này trẫm cũng không muốn nhắc lại nữa!
Dương Quảng chuyển sang đề tài khác, trên mặt lộ vẻ tươi cười:
-Nguyên Khánh, hôm nay trẫm mới phát hiện khanh không những võ lực lợi hại mà đầu óc cũng rất thông minh, rất giỏi nắm bắt cơ hội. Bây giờ thiên hạ thái bình, để khanh đi biên cương có vẻ hơi đáng tiếc.
Dương Nguyên Khánh giật mình, Dương Quảng sẽ không muốn hắn làm quan địa phương chứ?
Dương Quảng nhìn hắn một cái, dường như hiểu được tâm tư của hắn, y lắc lắc đầu nói:
-Trẫm cũng không muốn cho khanh làm quan địa phương, cái đó không phát huy được sở trường của khanh. Trẫm từ năm ngoái đã bắt đầu xây dựng tiến sĩ khoa, chọn mười khoa cử nhân, quả nhiên có không ít nhân vật ưu tú như là Trương Tổn Chi, Hầu Quân Tố, Phòng Huyền Linh, Ôn Ngạn Bác,… Tuy nhiên đại đa số đều là người ở phía Bắc, thế nên trẫm quyết định tổ chức tứ khoa cử sĩ ở Giang Đô nhằm vào các quận phía nam. Phàm là học sinh trường cho dù giàu nghèo thế nào cũng có thể tham gia thi. Nguyên Khánh, thấy sao, khanh có hứng thú muốn làm chủ khảo không?
Dương Nguyên Khánh cuống quít xua tay:
-Để thần làm chủ khảo ư, như thế há chẳng phải khiến cho hậu bối hiểu lầm sao.
Dương Quảng trầm tư một lúc lâu, y cũng hiểu được rằng để Dương Nguyên Khánh làm chủ khảo của kỳ thi là không thích hợp, y liền gật gật đầu:
-Khoa cử ở Giang Đô trẫm sẽ để Tiêu Củ làm chủ quản, khanh hãy đi giúp trẫm tuần tra thủy vận đi.
Dương Nguyên Khánh không đoán ra được tâm tư của Dương Quảng, hắn chỉ cảm thấy Dương Quảng rất tùy ý, vừa bắt mình làm chủ quản, giờ lại sắp xếp cho mình đi tuần tra thủy vận, tất cả đều là thuận miệng nói ra. Nó giống như một cái cớ vậy, trực giác nói cho hắn biết Dương Quảng hình như có sự sắp xếp khác.
Hắn khom người thi lễ:
-Thần nguyện gánh vác ưu phiền cùng bệ hạ!
Quả nhiên, Dương Quảng khoát tay chặn lại. Y lệnh cho toàn bộ hoạn quan trong thư phòng lui ra, lúc này y mới thản nhiên nói:
-Nguyên Khánh, những lời mà trẫm nói sáng nay khi lâm triều khanh có còn nhớ không?
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hắn biết việc Dương Quảng ám chỉ chính là chuyện Đại Vận Hà:
-Bệ hạ muốn nói đến chuyện quan trường ở Giang Hoài ư.
Dương Quảng lấy ra hai bản tấu chương đưa cho Dương Nguyên Khánh:
-Khanh xem cái này đi!
Dương Nguyên Khánh nhìn một lượt, một quyển là tấu chương của Ngự sử Vi Đức Dụ, một quyển là tấu chương của Ti đãi đại phu Tiết Đạo Hành. Nội dung đều là chuyện Giang Hoài quan trường. Dương Quảng lạnh lùng nói:
-Hai người này hiện tại đều ở Giang Đô, nhưng tấu chương mà họ đưa lên nội dung lại hoàn toàn không giống nhau. Tấu chương của Vi Đức Dụ nói rằng Thái thú quận Bành Thành Trương Tín tự mình thu thuế qua kênh, còn có rất nhiều quan viên khác đang làm những việc không hợp pháp, còn tấu chương của Tiết Đạo Hành lại nói rằng quang trường Giang Hoài thanh bạch, hắn còn buộc tội Vi Đức Dụ vơ vét tài sản tiền tài của quan viên. Trẫm thật không biết nên tin ai bây giờ, thế nên trên danh nghĩa khanh đi thị sát thủy vận nhưng thực tế là gì khanh có hiểu không?
Dương Nguyên Khánh lúc này mới hiểu được mục đích thật sự của Dương Quảng. Đúng là để mình đi điều tra chốn quan trường ở Giang Hoài là một chuyện đắc tội với rất nhiều người. Dương Nguyên Khánh lưỡng lự một lát rồi nói:
-Nhưng thần không có chức giám sát, chỉ sợ rằng khó có áp chế được ở quan trường Giang Nam.
-Cái này trẫm hiểu, trẫm sẽ ban phong cho khanh chức Ngự Sử Đại Phu, ban cho khanh Thượng Phương Bảo Kiếm, cho phép khanh tiền trảm hậu tấu.
Dương Nguyên Khánh trong lòng tâm sự nặng nề quay trở về nhà, không hiểu tại sao hắn luôn cảm thấy nhiệm vụ lần này của Dương Quảng rất quỷ dị, có vẻ không hợp với lẽ thường lắm. Nếu như cảm thấy Tiết Đạo Hành hoặc Vi Đức Dụ không thể tin được thì y hoàn toàn có thể phái một Ngự Sử Đại Phu khác đi điều tra, ví dụ như Bùi Uẩn hay Trương Hành. Họ đều là những người có kinh nghiệm dày dặn phong phú, để một người không có chút kinh nghiệm nào như mình đi điều tra quan trường có vẻ như là không dùng đúng người. Trong hồ lô của Dương Quảng rốt cuộc đang bán thứ thuốc gì đây?
Vừa bước vào trong cửa, thê tử Mẫn Thu vội vội vàng vàng chạy tới:
-Phu quân, nhanh tới phòng khách đi, tổ phụ đã chờ chàng nửa canh giờ rồi.
Dương Nguyên Khánh sửng sốt, Bùi Củ đang đợi mình sao? Hắn cũng chẳng có thời gian để nói về chuyện mình phải đi công tác nữa, hắn vội vàng đi nhanh tới phòng khách.
Trong phòng khách, Bùi Củ chắp tay sau lưng chăm chú nhìn một bức tranh chữ trên tường, càng nhìn ánh mắt lại càng kỳ lạ. Lúc này, Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào, hướng tới Bùi Củ thi lễ:
-Nguyên Khánh tham kiến tổ phụ.
Bùi Củ chỉ chỉ bức tranh chữ phúc trên tường hỏi:
-Bức tranh chữ này từ đâu mà cháu có vậy?
Dương Nguyên Khánh chưa từng chú ý tới bức tranh chữ đó ở trên tường cả, hắn cười nói:
-Có lẽ là bức tranh chữ do Nhạc Bình công chúa tặng.
-Bức họa mà Công chúa điện hạ tặng mà cháu lại tùy ý treo ở đây ư?
-Cái này hình như là do người dưới treo, lúc vừa mới chuyển nhà tới thì treo luôn.
-Tên thuộc hạ này của cháu đúng là nên trừng phạt một trận, hắn dám treo một bức tranh quý báu như vậy ở nơi này ư. Thê tử của cháu cũng nên bị mắng, đúng là ta đã uổng công giáo huấn nó rồi.
Dương Nguyên Khánh ngạc nhiên, hắn cũng quan sát kỹ bức họa. Bức họa này khá dài, có tới khoảng một ngàn chữ nhưng hắn lại chẳng nhìn thấy có con dấu nào cả, không biết là do người nào viết nhưng chữ viết lại rất tự nhiên phóng khoáng. Lúc này, Bùi Mẫn Thu bưng trà bước vào, thấy tổ phụ nói vậy nàng cũng bước tới quan sát kỹ bức họa. Có vẻ như nàng thông hiểu hơn Dương Nguyên Khánh, quan sát một lát bỗng nàng lấy hai tay bưng kín miệng. Bùi Củ cười lạnh nói:
-Cháu nhìn ra đây là thư pháp của ai sao?
-Đây hình như là bức “Thập nhất thiếp” của Vương Hi Chi?
Bùi Mẫn Thu chần chừ nói.
-Không chỉ đơn giản là “Thập nhất thiếp” mà đây còn là bản gốc. Các cháu lại tùy tiện treo ở đây, các cháu thấy mình có nên bị mắng không?
Lúc này Dương Nguyên Khánh có chút kích động muốn đập cho Dương Bát Lang một trận, số tranh này đều là do y treo. Bùi Củ căm giận, ông kéo chiếc bàn rồi tự mình trèo lên bàn lấy bức tranh đó xuống, cẩn thận cuộn nó vào. Ông quay sang nhìn hai phu phụ Dương Nguyên khánh cả giận nói:
-Coi như là trừng phạt hai cháu, bức tranh này ta sẽ thu lại.
Dương Nguyên Khánh cuối cùng không kìm nổi, hắn cười ha hả. Bùi Củ hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, rốt cuộc ông cũng không kìm nổi mà cười nói:
-Còn có bức tranh chữ nào đẹp nữa không, còn không mau dẫn ta đi xem.
Dương Nguyên Khánh vội vàng cười nói:
-Tổ phụ, bức tranh chữ này cháu tặng cho ông, nhưng bây giờ cháu có việc quan trọng hơn muốn bàn với ông.
Bùi Củ hừ một tiếng:
-Bây giờ cháu lại muốn bàn chuyện với ta sao? Chuyện cửa hàng lương thực của Nguyên gia lại không cho ta biết, để chúng ta phải mất công đi giải mã, cuối cùng lại đùa giỡn chúng ta một phen.
Dương Nguyên Khánh áy náy nói:
-Chuyện cửa hàng lương thực là chuyện tối qua mới nghĩ đến, lúc đó đã muộn lắm rồi cháu không kịp tới báo cho tổ phụ, thật là có lỗi.
Bùi Củ mặc dù có chút bất mãn nhưng tiêu diệt Nguyên Thọ cũng không tồi. Ông trút một hơi nặng nề, ngồi xuống nói:
-Cháu nói đi, Thánh Thượng bảo cháu làm gì?
Dương Nguyên Khánh ra hiệu cho Mẫn Thu cùng ngồi xuống, lúc này hắn mới nói:
-Chính là chuyện hôm nay lúc lên triều Thánh thượng nói Thái thú Trương Tín quận Bành Thành tự ý thu thuế.
Bùi Củ ngẩn ra, vội vàng nói:
-Hay là…. Thánh Thượng muốn con đi điều tra quan trường Giang Hoài?
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
-Danh nghĩa là đi tuần tra thủy vận nhưng trên thực tế là sai cháu đi điều tra Giang Hoài quan trường. Cháu vẫn luôn cảm thấy trong này có vấn đề, sự tình dường như không đơn giản như vậy.
-Đương nhiên là không đơn giản như vậy rồi.
Bùi Củ cười lạnh một tiếng:
-Cháu có biết tên Trương Tín này là người thế nào không?
Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một lát rồi buột miệng nói:
-Lẽ nào người này và Trương Cẩn có quan hệ với nhau?
Nguyên Thọ trông như già đi mười tuổi, mới có một buổi sáng mà toàn bộ tinh thần của y dường như sụp đổ hết. Buổi sáng y vẫn còn rất hưng phấn lên triều, nhưng lại không thể ngờ được rằng đây là lần y phải vĩnh biệt chốn quan trường.
Trong thư phòng, Nguyên Thọ không chút sức lực dựa vào tấm đệm. Ánh mắt y ngây dại chằm chằm nhìn vào bức tranh chữ trên tường, một dòng chữ rất lớn, tờ giấy trắng tinh, hai chữ lớn cứng cáp được viết theo phong cách cổ xưa. “Chế giận”, đây là phương châm của Nguyên Thọ, giờ hai chữ này sao lại tái nhợt thê lương đến thế.
Nguyên Thượng Võ lo lắng đứng bên cạnh phụ thân, y đang lo lắng cho con đường làm quan của mình liệu có bị liên lụy bởi chuyện này không?
Nguyên Thượng Võ cũng không phải là con vợ cả của Nguyên Thọ. Vợ cả của ông ta sinh được ba người con, hai người đã chết vì bệnh, người còn lại đầu óc lại có vấn đề nên bị giam ở nhà cũ. Nguyên Thượng Võ vì thế mà trở thành con trưởng.
Năm nay y mới có ba mươi tuổi, vì vụ án thê tử và Tề vương tư thông nên y nhận được bồi thường, đảm nhiệm chức Tả giam môn vệ tướng quân. Chuyện này mới chưa được nửa năm, lẽ nào phải chấm dứt ở đây sao?
Nguyên Thượng Võ cắn môi, y nhìn thoáng qua Trương Cẩn đang đi đi lại lại trong phòng. Y nhỏ giọng nói:
-Thế thúc, cháu thấy chuyện này hình như có vẻ là bé xé ra to vậy. Lẽ nào việc kinh doanh của Nguyên gia phát đạt rồi lại bị cho là mưu nghịch sao, có vẻ không thông cho lắm. Tên Vũ Văn Thuật kia năm đó kinh doanh sắt thô, khống chế cả bảy phần mười trong kinh thành, tại sao hắn lại không bị xét xử?
-Hiền chất ( cháu ngoan), sự tình không đơn giản như cháu nghĩ đâu, cháu có thể khống chế lương thực của cả Giang Đô, có thể khống chế lương thực của Trường An, có thể khống chế lương thực của bất cứ nơi nào nhưng duy nhất không được khống chế lương thực ở kinh thành. Cho nên lý do buộc tội của Dương Nguyên Khánh chính là động cơ ngầm, cái này gọi là tội ….. cháu có hiểu không? Khống chế lương thực ở kinh thành sẽ bị coi là có ý đồ mưu phản, những chuyện như thế này không thể nói rõ được. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đương nhiên Thánh Thượng cũng sẽ không lấy chuyện này ra để trừng phạt Nguyên gia. Tuy nhiên người nhất định sẽ dùng chuyện khác để làm khó dễ chúng ta, hơn nữa có thể còn như cơn bão tố quét qua, lôi bật cả tận gốc Nguyên gia. Cho nên phụ thân của cháu nhất định phải tự từ chức để bảo vệ cho Nguyên gia.