Nhưng quán lớn chiếm năm mẫu đất lúc này lại chỉ có một viên quan ở lại. Người này hơn một tháng trước đến Giang Đô đó chính là Ngự Sử Vi Đức Dụ. Vi Đức Dụ là người trong thị tộc Kinh Triệu Vi, rất được Hoàng đế Dương Quảng tin cậy.
Chuyến đi lần này đến Giang Nam, trước tiên Vi Đức Dụ buộc tôi Thái Thú Quận Bành Thành Trương Tín một mình tự tăng thuế. Nhưng không ngờ kẻ thực hiện trực tiếp là Hà Vận Sứ (chức quan chuyên quản lý vận tải thủy) Dương Quýnh tự sát, khiến cho y không đủ chứng cứ. Trương Tín cũng chỉ bị điều đi làm Quận thừa ở Lương Quận. Chuyện này Hoàng Đế Dương Quảng hơi bất mãn với y, lại cử Ti Đãi Đại Phu Tiết Đạo Hành phái tới điều tra vụ án. Khiến cho Vi Đức Dụ không tưởng được chính là, Tiết Đạo Hành cũng không điều tra quan viên, mà là điều tra y, báo cáo với Hoàng đế Dương Quảng, buộc tội y thu nhận hối lộ. Trên thực tế, ở quận Bành Thành, quả thật y cũng nhận một bức tượng phật đúc bằng vàng nặng ba mươi cân từ hai hãng thuyền Vạn Ký và Thiên Tế.
Tới Giang Đô quận y mới biết được hai hãng thuyền Vạn Ký và Ngàn Tế là sản nghiệp của Trương Gia. Y cũng mới biết mình dính trấu rồi, cũng may Dương Quảng vẫn tín nhiệm y, hạ mật chỉ cho y, lệnh cho y bí mật điều tra sản nghiệp của quý tộc Quan Lũng tại vùng Giang Hoài.
Một tháng qua Vi Đức Dụ rất khiêm tốn. Sớm đi tối về, y cũng thu được không ít những phát hiện giật mình. Trương gia khống chế thủy vận chỉ là một góc nhỏ, trên thực tế, sau năm Khai Hoàng thứ mười thì các đại tài phiệt quý tộc Quan Lũng bắt đầu tiến hành trên quy mô lớn để chiếm những vùng đất giàu có như Giang Nam, Giang Hoài. Lấy danh nghĩa gia tướng và bọn nô bộc thân tín để đưa thế lực của bọn chúng vào mỗi một sản nghiệp, hơn nữa còn mở rộng điền trang. Chỉ riêng con số y điều tra được về vườn trà ruộng đất mà Trương gia sở hữu đã đạt đến mấy nghìn khoảnh, mấy chục điền trang.
Còn có Nguyên thị, Độc Cô thị, Vũ Văn thị, Vu thị, Đậu thị, Hầu Mạc Trần thị, Trưởng Tôn thị … Những Quý tộc Quan Lũng gần như mỗi một nhà ở Giang Nam đều là những gia đình giàu có cả.
Những sản nghiệp này đều nằm dưới tay của Thái Thú Giang Đô Trương Vân Dịch, Thái Thú Đan Dương quận Vũ Văn Kỳ cùng với Thái Thú Ngô Quận. Mấy năm gần đây chúng lại càng lớn mạnh. Lợi dụng quyền thế lật đổ bọn tư bản phía nam, độc chiếm rất những sản nghiệp kiếm ra nhiều tiền. Những hiện tượng khống chế Giang Nam của Quan Lũng đã xuất hiện.
Dưới đèn, Vi Đức Dụ đang múa bút thành văn, y viết ba bản tấu chương thật dày, mấy vạn chữ, đều là kể lại việc y điều tra tỉ mỉ hơn một tháng. Y đã biết Dương Nguyên Khánh đến Giang Nam điều tra án. Dương Quảng đã lệnh cho y đem báo cáo nộp cho Dương Nguyên Khánh, do Dương Nguyên Khánh đến gây khó dễ cho quan trường Giang Nam.
Lúc này tiếng gõ của vang lên, Vi Đức Dụ dừng bút lại hỏi:
- Là ai?
-Vi lão gia, là ta.
Đây chính là giọng của tên hầu hạ y Vương Thuận Lang.
- Có chuyện gì sao?
- Tôi đem chậu than đến cho Lão gia.
Hiện đang là tuần đầu của tháng mười một. Mặc dù thời tiết ở Giang Đô không lạnh như phương bắc, nhưng tay cũng lạnh cóng. Vi Đức Dụ chà xát chà xát hai tay cười nói:
- Mau đưa vào đi.
Cửa mở, Vương Thuận Lang mang một chậu than thật to cố mang vào. Vi Đức Dụ liền bước lên phía trước giúp một tay, hai người nâng chậu than vào nhà. Vương Thuận Lang liếc sang bên cạnh trên mặt đất nói:
- Lão gia, lão gia viết gì đã rơi xuống rồi.
Vi Đức Dụ vừa quay đầu lại nhìn thấy trên đất có một quyển tấu chương, y sửng sốt, làm sao quyển sổ lại rơi trên mặt đất như thế. Y buông chậu than tiến lên nhặt, trong nháy mắt lúc y xoay người, mặt của Vương Thuận Lang trở nên dữ tợn dị thường. Hắn xông lên trước bịt miệng của Vi Đức Dụ lại, rút con dao găm ra hung hăng đâm từ phía sau tim. Vi Đức Dụ hét lên một tiếng thảm thiết, máu cứ thế phun ra, Vương Thuận Lang lại lấy dao găm cứa cổ y cắt đứt yết hầu. Vi Đức Dụ đã bị hắn giết chết trong phòng.
Vương Thuận Lang động tác nhanh gọn, y lấy từ trong lòng ra một bản tấu chương đặt cẩn thận lên bàn, lại lật hai trang rồi cẩn thận đặt bút lên trên mặt. Nét chữ trên tấu chương giống y hệt nét chữ của Vi Đức Dụ. Nội dung cũng là buộc tội Tiết Đạo Hành nhận hối lộ và chơi gái. Vương Thuận Lang lại lật lật mấy bản tấu chương mà Vi Đức Dụ đang viết dở, trầm tư một lúc y lập tức đem mấy bản báo cáo điều tra bí mật vơ vào lòng rồi vứt vào chậu lửa đang cháy mấy thứ gì đó, sau đó y nhanh chóng lui đi.
Một lúc sau, Vân Hối quán văng lên tiếng gào thét sợ hãi của Vương Thuận Lang:
- Người đâu, Vương Ngự Sử bị giết, mau tới nhanh!
...
Mấy phút sau Thái Thú Trương Vân Dịch và quận thừa Vương Thế Sung dẫn theo một đội nha dịch tiến vào Vân Hối quán.
- Điều tra từng người một, không bỏ qua bất cứ căn phòng nào.
Trương Vân Dịch lớn tiếng gầm lên, chỉ huy bọn nha dịch điều tra trong quan. Vương Thuận Lang bị dẫn đến. Hắn quỳ gối trước mặt Trương Vân Dịch lơm lớp lo sợ nói:
- Tiểu nhân đem than đến cho Vi lão gia thì phát hiện lão gia đã ngã trong vũng máu, trông rất thê thảm.
Trương Vân Dịch nheo mắt lại, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng khó có thể đoán được:
- Vậy ngươi có phát hiện có động tĩnh gì không.
- Hình như Vi lão gia có khách tới thăm, trời tối quá tôi không nhìn rõ. Có vẻ như có tiếng cãi nhau. Tiểu nhân trốn trong phòng sưởi ấm nên cũng không chú ý ạ.
Trương Vân Dịch hừ một tiếng thật mạnh:
- Ngươi mau nghĩ xem người khách này là ai?
- Hình như là … Tiết lão gia, âm thanh hơi giống nhưng tiểu nhân không dám khẳng định.
Trong phòng, Vương Thế Sung đang tỉ mỉ kiểm tra hiện trường. Không có dấu vết của sự giằng co, người tới nhất định là một người quen. Trên bàn Vi Đức Dụ đang viết một bản tấu buộc tội Tiết Đạo Hành, bản tấu mới chỉ viết được một nửa. Vương Thế Sung hơi sửng sốt. Nếu là có người đến thì bản tấu chương phải đươc khép lại mới đúng hoặc ít nhất cũng phải lấy sách chèn lên.
Lúc này, Vương Thế Sung bỗng nhiên phát hiện phía dưới bàn có một chiếc nhẫn. Y xoay người nhặt lên đặt vào lòng bàn tay nhìn chăm chú. Là một chiếc nhẫn chế tác thô, vừa nhìn liền biết là hàng rẻ tiền. Vi Đức Dụ không thể nào lại dùng những đồ như thế.
- Phát hiện ra cái gì sao?
Trương Vân Dịch bước đến, y chau mày. Vi Ngự Sử đã chết, nếu không tìm ra được thủ phạm y làm sao có thể báo lên Thánh Thượng được.
- Sứ Quân, Vi Ngự Sử dường như đang buộc tội Tiết đại phu.
Vương Thế Sung chỉ chỉ vào bản tấu chương.
Trương Vân Dịch hừ lạnh một tiếng
- Điều này rất bình thường, chả phải Tiết Đại Hành cũng buộc tội hắn sao?
- Còn phát hiện gì nữa không?
- Còn có phát hiện mọt chiếc nhẫn bạc
Vương Thế Sung đưa chiếc nhẫn cho Dương Vân Mịch.
- Là tìm được trên mặt đất, rất có khả năng liên quan đến hung thủ.
Trương Vân Dịch quan sát tỉ mỉ chiếc nhẫn, lắc đầu nói:
- Loại này là mặt hàng thấp kém, nhiều nhất là trị giá năm mươi tiền nhất định không liên quan đến Vi Ngự Sử.
- Sứ quân, chiếc nhẫn bạc này hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi.
Một gã tùy tùng phía sau Trương Vân Dịch nói.
Trương Vân Dịch bỗng quay lại, nhìn chăm chú tên tùy tùng hỏi:
- Ngươi nhìn thấy ở đâu?
- Hình như là một gã thuộc hạ của Tiết đại phu, tên này họ Tưởng, tôi đã từng nhìn thấy trên tay hắn.
- Tiết đại phu?
Trương Vân Dịch ngây ngẩn cả người, hắn nhìn Vương Thế Sung:
- Quận thừa, việc này có thể không dễ làm rồi.
Vương Thế Sung cúi đầu nhìn trên mặt đất, một lúc lâu sau mới nói:
- Không có cách nào, còn hơn là không có gì để báo cáo lên cho Thánh Thượng.
Vương Thế Sung nhanh chân bước ra ngoài:
- Thông báo cho các anh em, đi Kim Hàm quán!
Trương Vân Dịch trong ánh mắt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
….
Ti Đãi Đại Phu Tiết Đạo Hành ở cách đó một quán trọ, gọi là Kim Thành quán, cũng là một dịch quán điều kiện rất tốt. Sở dĩ không để cho Tiết Đạo Hành và Vi Đức Dụ ở chung một nhà trọ là bởi vì Tiết Đạo Hành và Vi Đức Dụ có mối quan hệ rất xấu.
- Các ngươi đã đi tìm chưa? Làm sao có thể mất tích một cách không hiểu như thế.
Trong phòng, Tiết Đạo Hành đang tức giận khiển trách mấy tên tùy tùng. Có một tên tùy tùng của Y đi ra ngoài từ buổi trưa mà vẫn chưa thấy về khiến cho Tiết Đạo Hành vô cùng bực tức.
Tiết Đạo Hành năm nay đã gần bảy mươi tuổi, là thi nhân nổi danh vào triều Tùy, nổi tiếng ngang hàng với Lư Tư Đạo. Song đồng thời, y tự cho mình là thanh cao nhưng lại khuyến luyến quan trường. Một mặt y làm quan lớn do Hoàng đế Dương Quảng bổ nhiệm, mặt khác lại nhiều lần viết thư chỉ chích Dương Quảng. So sánh Dương Quảng với Chu U Vương ngàn vàng mua cười, nhiều lần thách thức với Đế vương. Dương Quảng nể sự tài hoa xuất chúng của y mà nhịn y. Lần này phái y đến tuần sát Giang Nam vốn dĩ là muốn y điều tra các quan chức địa phương ở Giang Nam. Nhưng y lại bị Trương Vân Dịch lợi dụng, buộc tội dính líu đến cái chết của Ngự Sử Vi Đức Dụ khiến cho Dương Quảng vô cùng thất vọng.