Lúc này, có người không phục than thở:
- Trên chiến chường làm gì có chuyện ai cũng đều lợi hại như vậy được. Bản thân ông cũng không làm được đúng không?
Võ sư Triệu đỏ mặt, tiến lên trước một bước:
- Mẹ nó, ông đây chỉ là Lưỡng Bách Nhân Trưởng (quản 200 lính) thôi thì đương nhiên là không được. Nhưng những tên đại tướng kia kìa. Ngươi cho rằng sức mạnh để họ giết hàng trăm hàng ngàn người là không có thật sao?
Câu nói này của võ sư Triệu như tia lửa lóe lên trong đầu của Nguyên Khánh. Hắn bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý. Thành thạo binh pháp chẳng qua chỉ là một tố chất của tiểu binh, còn cái mà đại tướng luyện mới thực sự là võ công. Nếu không thì họ chẳng khác gì tiểu binh à?
Lại bắt đầu luyện tập nữa rồi. Mấy chục người con cháu của Dương thị bắt đầu đứng dậy leo lên ngựa chạy băng băng trên sân luyện võ. Ngựa khỏe chạy như bay. Mũi tên lao vun vút. Nguyên Khánh nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi sùng sục. Hắn nóng lòng muốn mình cũng được phóng lên ngựa để cùng lao đi cưỡi ngựa bắn cung cùng với họ.
Hắn quả thực là đã bị mê hoặc hoàn toàn rồi. Quên luôn cả thời gian. Cứ như là hắn cũng đang luyện tập cùng với mọi người vậy.
- Bốp!
Hắn cảm thấy dường như mông mình bị cái gì đó bắn trúng. Vừa ngoảnh đầu lại thì thấy một hòn đá nhỏ rơi từ trên cây xuống. Hắn giật cả mình khi nhìn xuống nữa thì thấy thím đang đứng chống nạnh nhìn hắn với vẻ lạnh lùng. Lại nhìn trời thì không ngờ đã là lúc hoàng hôn rồi.
Hắn lại ngượng ngùng gãi gãi đầu rồi chầm chậm trèo xuống, cúi đầu nhận lỗi với thím:
- Cháu xem mê mẩn quá đến mức quên luôn cả thời gian.
- Cháu không chỉ quên giờ quên giấc mà thím gọi cháu đến khản cả giọng, cháu vẫn không nghe thấy. Nếu cháu mà còn không nghe thấy nữa thì thím đã phải lấy sào trúc đánh cháu rồi.
- Thím, cháu sai rồi!
- Hừ! Chỉ biết sai thôi không được, còn phải phạt nữa. Bài tập hôm nay, cháu chưa viết chữ nào. Phạt cháu nhịn ăn một bữa, mau xuống đây cho thím.
Cái bụng đói của Nguyên Khánh cứ kêu lên ọc ọc. Chẳng còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn trèo xuống về với thím thôi.
Về đến phòng, hắn cũng không dám xin cơm ăn mà thành thật ngồi xuống làm bài tập. Thẩm Thu Nương nhìn thấy cậu bé đã biết lỗi thật rồi nên bưng cơm lên đặt trước mặt hắn, tức giận nói:
- Lần này tha cho cháu, còn có lần sau nữa thì nhịn đói một ngày.
Nguyên Khánh đói sắp xỉu. Hắn bừng chén cơm lên và một miệng đầy. Vừa hùng hục ăn mà miệng thì không quên nịnh hót:
- Cháu biết là thím thương cháu nhất mà. Thím sẽ cho cháu ăn cơm thôi.
Thẩm Thu Nương thấy hắn đói lắm rồi nên vừa thương lại vừa buồn cười:
- Thằng nhóc này mới ba tuổi, phải năm tuổi mới có thể bắt đầu học võ.
Nguyên Khánh dừng chén cơm lại hỏi một cách ngạc nhiên:
- Thím cũng biết võ sao?
Khuôn mặt Thẩm Thu Nương có chút không tự nhiên:
- Thím không biết võ, nhưng phụ thân của Nữu Nữu lại là một mãnh tướng. Là thím nghe ông ấy nói thôi.
- Vậy còn gì nữa? Thím nói cho cháu nghe đi. Cháu rất thích!
Thẩm thu Nương thấy hắn nghe đến võ là quên ăn thì liền gõ lên đầu hắn một cái:
- Ăn cơm trước đi! Ăn xong cơm, làm bù bài tập xong rồi hẵng nói.
Trước giờ Nguyên Khánh làm bài tập lúc nào cũng lề mề, chậm chạp vậy mà hôm nay hắn làm xong bài tập với một tốc độ nhanh chưa từng thấy. Lập tức chạy đến nhà bếp quấn lấy Thẩm Thu Nương.
- Thím, cháu làm xong bài tập rồi. Thím mau nói cho cháu đi!
Thẩm Thu Nương đang rửa chén bị hắn quấn lấy thì không còn cách nào khác, đành phải lau tay vào tạp dề cười nói:
- Thực ra là thím cũng không hiểu võ công gì cả nhưng thím có thể cho cháu một cuốn sách, là của cha Nữu Nữu giữ lại.
Nguyên Khánh thích thú nhảy cẫng lên. Phụ thân của Nữu Nữu là mãnh tướng. Vậy thì cuốn sách mà ông ấy giữ lại chắc chắn là bí kíp võ công rồi.
- Thím, thím mau đưa cho cháu đi.
Thẩm Thu Nương dẫn hắn về phòng, lôi rương sách từ dưới sạp ra. Nguyên Khánh cảm thấy kỳ lạ. Hắn đã coi hết những cuốn sách ở trong rương từ lâu rồi, có thấy cuốn nào là bí kíp võ công đâu chứ! Chẳng lẽ lại dùng loại mực tàng hình nào đó viết trong những kẽ hở?
Đang suy nghĩ lung tung thì lại thấy thím lôi ra một cuốn tập mỏng mỏng từ trong cái thanh nẹp của rương sách. Mắt Nguyên Khánh chợt mở to. Thì ra là giấu ở đây. Như vậy thì đúng là bí kíp võ công rồi.
- Cuốn sách này là vật kỷ niệm duy nhất mà cha Nữu Nữu còn giữ lại được. Cho nên thím giấu ở trong thanh nẹp này sợ người ta làm hư.
Nguyên Khánh liền đỏ mặt. Kiếp trước hắn đọc sách nhưng không biết quý. Đọc sách mà cứ như ăn sách vậy. Chẳng có cuốn sách nào của hắn còn nguyên vẹn cả. Sách của thím cũng vậy bị hắn lật giở đến mức không bị rứt trang thì cũng bị đứt dây sổ khung. Nói chung là chẳng có cuốn nào lành lặn. Chẳng trách thím phải giấu đi.
- Nói trước với cháu, cuốn sách này là sách kỷ niệm, không được làm hư đâu đó. Mỗi ngày chỉ được xem môt canh giờ thôi, sau đó trả lại cho thím.
- Thím, cháu đảm bảo là sẽ không làm hư đâu!
Nguyên Khánh đã thấy trong sách có hình người nên hắn nóng lòng không thể nhịn được nữa rồi. Đoạt lấy cuốn sách từ tay Thẩm Thu Nương rồi nhanh như chớp chạy về phòng mình. Thẩm Thu Nương không biết phải làm sao đành lắc lắc đầu:
- Thằng nhóc này, nếu đọc sách mà cũng hăng hái như thế này thì có phải hay không.
....
Tuy Nữu Nữu đã ngủ say từ lâu rồi nhưng Nguyên Khánh vẫn còn sợ cô bé tỉnh dậy gây phiền phức nên cố tình khóa trái cửa lại. Lúc này mới thành kính ngồi xuống nghiên cứu cuốn bí kíp võ công này.
Sách rất mỏng, chỉ có mười mấy trang thôi. Trên bìa có ghi bốn chữ “Trương thị đao pháp”. Nguyên Khánh hơi thất vọng. Hắn cứ nghĩ là bí kíp võ thuật luyện nội công giống Cửu Âm Chân Kinh kia. Thì ra là đao pháp. Lật giở được mấy trang thì hắn lại càng thất vọng hơn. Đao pháp rất đơn giản, chỉ là tả nhất đao, hữu nhất đao, thượng nhất đao, hạ nhất đao, tiền nhất đao, hậu nhất đao, nghiêng nhất đao, thẳng nhất đao. … vậy thôi. Tổng cộng có ba mươi hai đao, vô cùng đơn giản. Hắn xem hai lượt là đã nhớ rồi.
Học được đao pháp này là có thể trở thành mãnh tướng sao? Nguyên Khánh gãi gãi đầu. Hắn có chút nghi ngờ phụ thân của Nữu Nữu có phải là Trung Bình nhất đao trong Tiếu Ngạo Giang Hồ không. Đao pháp của tên gia đinh kia ở sân luyện võ lúc nãy còn phức tạp hơn cái này nhiều. Chẳng lẽ vì ngắn gọn nên mới thực dụng sao?
Nguyên Khánh lại nhớ đến lúc thím gõ đầu mình. Chỉ đơn giản là gõ vậy thôi mà mình lại không né được.
- Nhanh!
Nguyên Khánh chợt phản ứng. Đao thế nhanh nên mới đơn giản. Biệt hiệu của phụ thân Nữu Nữu chắc chắn là Trương Khoái Đao.
Nghĩ thông được điều này, trong lòng Nguyên Khánh lại cảm thấy vui vẻ trở lại. Hắn lật đến trang cuối cùng thì chỉ thấy ghi mấy câu: “Đao pháp này năm tuổi mới có thể luyện, mỗi ngày chém vào thân cây ba ngàn cái, thêm trúc cơ, đến mười tám tuổi thì dùng đao nặng ba mươi ký chém cây một ngàn lần sau ba tuần nhang thì luyện được đao pháp.
Nguyên Khánh líu lưỡi không nói lên lời. Khua đao nặng ba mươi ký chém cây một ngàn lần, mà lại còn hạn trong ba tuần nhang nữa. Cái gì vậy chứ? Sức mạnh của cánh tay không thể tin nổi. Kiếp trước, hắn tay không khua một ngàn lần còn sợ mỏi chứ đừng nói là cầm đao ba mươi ký.
Thế này thì làm sao mà làm được? Lúc này, Nguyên Khánh mới chú ý đến bốn chữ “Phúc dĩ trúc cơ” ở giữa. Ý là nói năm tuổi bắt đầu trung cơ. Sợ là bốn chữ này mới quan trọng.
Vậy trúc cơ là gì? Uống thuốc hay là ngồi thiền luyện công? Hắn lật trước lật sau cuốn sách một lượt, tìm hết cả trong các khe hở cũng chẳng thấy chữ nào nữa. E rằng đây là bí kỹ tổ tông truyền lại nên không thể ghi lên giấy.
Hắn cảm thấy rất thất vọng. Không có cách trúc cơ thì sau này làm sao hắn mà có thể khua đao ba mươi ký chém cây một ngàn lần đây. Chỉ có thể luyện đao pháp cho thành thục giống tên gia đinh kia thôi.
Nguyên Khánh gối tay nằm xuống. Hắn đã hiểu được phần nào rồi. Thời xưa, học võ là phải luyện từ nhỏ, tiến hành trúc cơ rồi thì sau khi lớn lên sức mạnh và tốc độ mới có thể khác người được, mới có thể phát huy được tiềm năng ở mức độ cao nhất được.
Cho nên phụ thân của các mãnh tướng kia cũng đều là đại tướng. Giống những người như Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim vậy. Phụ thân của họ đều là đại tướng cả. Chỉ có họ mới hiểu được như thế nào là nuôi dưỡng con cái. Từ nhỏ đã dùng phương pháp đặc biệt để cải tạo gân cốt cho chúng. Có lẽ ý nghĩa của trúc cơ chính là cái này đây.
Còn những binh lính kia là nông dân bình thường. Sau khi trưởng thành mới gia nhập phủ binh. Mà đến lúc đó thì họ đã không thể nào trúc cơ được nữa rồi. Cho nên họ chỉ có thể luyện đao pháp cho thành thục thôi, mãi mãi không trở thành đại tướng được.
Thế giới này không có vận khí công gây thương tích như trong tiểu thuyết võ hiệp. Cái gọi là võ công tuyệt đối không phải là đao pháp gì cao thâm, mà nằm ở người sử dụng đao pháp. Lấy một ví dụ khác. Búa của Trình Giảo Kim chỉ có ba chiêu rưỡi. Ai cũng học được. Trong tiểu thuyết lịch sử diễn nghĩa có nói là Trình Giảo Kim còn huấn luyện cho một trăm học trò nữa.
Nhưng tại sao một trăm người học trò này lại không chính thức thay thế được vị trí của Trình Giảo Kim. Đó chính là vì họ không có được sức mạnh của Trình Giảo Kim. Không có được tốc độ của ông ta, không có ý chí được tôi luyện từ nhỏ của ông ta.
Nguyên Khánh thở dài. Tuy hắn đã hiểu nhưng ai đến giúp mình trúc cơ đây? Hơn nữa, mỗi vị sư phụ lại trúc cơ không giống nhau, giống như đao pháp của cha của Tần Quỳnh và cha của Trình Giảo Kim chắc chắn không giống nhau. Cho nên Trình Giảo Kim mới không đánh lại được Tần Quỳnh.
Vỗn dĩ hắn định đi bái vị võ sư kia làm sư phụ. Nhưng nghĩ thông được điều này, hắn lại không muốn đi nữa. Một mầm non tốt như mình thì không được dùng phân bón hóa học kém chất lượng.
Không biết là Lý Nguyên Phách tìm ai trúc cơ. Hình như là Tử Dương Chân Nhân gì đó. Bà nó chứ, nhưng cái người Tử Dương Chân Nhân này lại là ai?
......
Thẩm Thu Nương đã thiu thiu ngủ nhưng tiếng động trong sân làm cho cô ta chợt giật mình tỉnh giấc. Cô ta cảm thấy hoảng sợ. Tiện tay rút ra một con dao găm từ dưới gối, trở mình ngồi dậy. Động tác vô cùng nhanh nhạy đi về phía cửa sổ. Nếu Nguyên Khánh nhìn thấy tốc độ này của thím Thẩm Thu Nương chắc chắn sẽ hoảng sợ. Nhanh như cái bóng vậy.
Sau đó, hắn sẽ chợt ngộ ra tại sao Nữu Nữu lại hung hãn như vậy, tại sao sau khi cô bé lớn lên lại trở thành Hồng Phất Nữ. Nguyên nhân chính là do thím của hắn cũng biết võ công.
Đương nhiên là Thẩm Thu Nương cũng biết võ công. Nếu không thì với sắc đẹp của cô ta, lại không phải là em của Trần Hậu Chủ, cô ta đã bị quân Tùy hại chết từ lâu rồi, sao có thể bảo vệ được sự trong sạch.
Thẩm Thu Nương trốn ở sau cửa sổ, dùng dao găm nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra thành một kẽ hở rồi nhìn ra sân qua khe hở đó. Cô ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại không nhịn được cười.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, tay trái Nguyên Khánh cầm một nắp nồi, tay phải cầm muỗng đang chăm chỉ luyện đao pháp, tiến lui có trật tự, miệng còn lẩm bẩm hô:
- Tả nhất đao, hữu nhất đao, thượng nhất đao, hạ nhất đao...