Chuyện này cũng khó trách Mạnh Hàn tiếp xúc với các tinh linh đều ở biên giới Tinh linh sâm lâm, thời điểm tiếp xúc chỉ là những đại nhân vật của Tinh linh tộc thì làm gì dễ dàng cho người chung quanh nhìn thấy? Cho dù Donald không có phái người theo dõi, nếu không cũng biến thành tro bụi mà thôi. Nhưng bởi vì như vậy giao dịch giữa Mạnh Hàn cùng Tinh linh tộc toàn bộ cơ mật không ai biết được.
- Ta biết rõ nên làm như thế nào.
Francis gật gật đầu, đứng dậy rời khỏi thư phòng của Hầu tước đại nhân.
Đối với Hầu tước đại nhân nhìn xa trông rộng như thế này, xử lý mây trôi nước chảy, thành chủ Bạo Phong Thành Eder bên này thì không phải như vậy. Giờ phút này Eder Tử tước đại nhân đang lo lắng đi tới đi lui trong gian phòng của mình.
Người hầu hoàn toàn mới đi tới, Eder vừa thấy được thân ảnh người này lập tức nghênh tiếp, lo lắng hỏi:
- Như thế nào đây? Tìm được chưa?
- Không có, đại nhân!
Người hầu nhanh chóng báo cáo:
- Xuôi theo lộ tuyến của bọn họ một đường đi tìm qua đều không có bóng dáng đại đội nhân mã. Lãnh chúa Hoàng Sa Trấn đã quay về Hoàng Sa Trấn, hắn mang theo rất nhiều người. Mọi người ở đó nói không thiếu một ai. Thời điểm trở về trên người bọn họ đầy vết máu và quần áo rách tả tơi.
Tuy tên quản gia cũ đã nói kế hoạch tập kích cho Eder nghe, nhưng mà không nói kỹ càng thời gian và địa điểm tập kích Mạnh Hàn, sau khi tập kích xử lý thế nào, Eder toàn bộ không biết cái gì cả. Không biết những chuyện này không sao, nhưng mà tên quản gia và năm trăm quân sĩ không còn bóng dáng và tin tức nào.
Bọn người Mạnh Hàn sau khi chiến đấu thì nhanh chóng dùng cát lấp lại, rốt cuộc không tìm thấy dấu vết chiến đấu. Làm cho Eder phái ra người đi tìm tới nay không gặp được, sống không thấy người, chết không thấy xác.
- Tiếp tục đi tìm!
Eder Tử tước hoàn toàn không có khoái ý khi cướp được mỏ vàng, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh giá. Nếu như bọn người quản gia không tìm thấy, mà đoàn người Mạnh Hàn lại quay về, Eder hoàn toàn có thể tưởng tượng ra một chi quân đội đáng sợ hoàn toàn không tổn hao gì tiêu diệt năm trăm quân sĩ của mình.
Hiện tại Eder đã có chút hối hận chình mình vì lòng tham mà chọc phải phiền toái lớn. Chỉ có điều việc đã đến nước này tên đã lên cung, cho dù hắn đổi ý cũng không có khả năng. Lo lắng hãi hùng qua mấy ngày, vốn tưởng rằng đã gió êm sóng lặng, thế nhưng mà thành vệ quân lại báo cáo chung quanh Bạo Phong Thành xuất hiện không ít dong binh.
Những dong binh này hết sức kỳ quái, bọn họ không vào thành mà chỉ du đãng ở bốn phía, một khi có quân đội đi qua kiểm tra thì lập tức biến mất. Nhưng mà khi quân đội vừa rời đi thì lập tức lại bắt đầu tụ tập. Hơn nữa đám người này rất xấu, hai ngày qua nghe nói đã phát sinh ba lần tập kích cư dân của Bạo Phong Thành, toàn bộ đều đi ra ngoài gặp dong binh bị đánh quay về.
Những người này không giết người, chỉ đả thương người, hơn nữa nếu không ra khỏi thành thì không có việc gì. Chuyện này làm cho Eder cảnh giác lên, chẳng lẽ thật sự là nhằm vào Bạo Phong Thành?
Đợi qua hai ngày sau rốt cuộc Eder nhận được báo cáo của người hầu, đã tìm được địa điểm tập kích, bọn họ tìm được thi thể của thành vệ quân, có đủ năm trăm thành vệ quân và quản gia, một không ít, toàn bộ đều ở đó. Tuy đã qua mấy ngày nhưng vẫn có thể nhận ra được thi thể của ai. Chỉ có điều chỉ phân biệt đơn giản bọn họ bị đao kiếm và cung tiễn giết người, miệng vết thương không cách nào nghiên cứu được.
Năm trăm người tử vong vô thanh vô tức, Eder đã cảm thấy toàn thân phát lạnh. Tin tức của thám tử từ Hoàng Sa Trấn truyền về, vệ đội Hoàng Sa Trấn không thiếu người nào, thậm chí ngay cả bị thương cũng không có.
- Đem Austin Đại Kiếm Sư gọi về, lập tức!
Eder nhận được tin tức này phản ứng đầu tiên chính là tìm người tín nhiệm nhất trở về.
Đợi tới khi nhìn thấy thân ảnh của Austin Đại Kiếm Sư thì tâm tình Eder đại nhân mới bình tĩnh lại. Đồng thời cũng thương lượng.
- Cái mỏ đá này chúng ta tiếp thu như thế nào?
An toàn có bảo đảm, thành chủ đại nhân lập tức nghĩ tới mỏ vàng của mình.
- Dựa vào nhân thủ của chúng ta đoán chừng sẽ rất phiền toái.
sau khi hiểu được tất cả, Austin Đại Kiếm Sư dường như đoán ra mấy thứ gì đó, nhàn nhạt nói một câu.
- Chúng ta bây giờ nên làm cái gì?
Cuối cùng cũng tìm được một người tâm phúc, thành chủ đại nhân làm sao bỏ qua, vội vàng hỏi.
- Thực lực của chúng ta không cách nào nuốt được núi vàng này..
Austin hiển nhiên có quan hệ không tầm thường với thành chủ đại nhân, nói ra những những lời này Eder Tử tước cũng không có dị nghị gì.
- Ý của người là?
Eder nghi hoặc nhìn qua Austin, hỏi thăm dò:
- Hợp tác?
Austin gật gật đầu, không nói gì.
- Cùng ai?
Eder dường như cũng hiểu tình cảnh của mình, lập tức như nắm được cọng cỏ cứu mạng.
- Tùy tiện vài thế lực lớn là được.
Austin từ chối cho ý kiến nhún nhún vai:
- Hoặc là ngươi cảm thấy dong binh công hội như thế nào?
- Dong binh công hội?
Eder dường như chưa từng nghĩ chuyện này, nghi hoặc nhìn qua Austin.
- Những người bên ngoài nhất định là công hội dưới mặt đất. Lại nói tiếp bọn họ cũng tính là tử địch của dong binh công hội.
Austin thong dong cười cười:
- Tin tưởng có hợp tác mỏ đá này dong binh công hội nói không chừng sẽ ở Bạo Phong Thành thành lập một phần hội.
Nghe được Austin nói thì ánh mắt Eder cũng sáng lên.
Dệt tơ lụa không phỉa chuyện ngày một ngày hai, cũng may Mạnh Hàn trước đó làm sinh ý bồn cầu lợi nhuận đầy bồn đầy bát, tăng thêm trước mắt còn có không ít hàng tồn, đủ duy trì tiền trả cho dong binh dưới mặt đất, còn có thể duy trì Hoàng Sa Trấn duy trì sinh hoạt rất lâu, tạm thời không cần vì kim tệ mà phát sầu.
Thời gian gần đây Mạnh Hàn cơ hồ ngâp mình trong dệt tác phường, một tấc cũng không rời. Đương nhiên cái dệt tác phường này nằm trong tòa thành, nằm gần phủ lãnh chúa của Mạnh Hàn.
Tinh linh tộc rất thủ tín, từ khi Mạnh Hàn cùng tỷ muội Louisa đạt thành giao dịch tới bây giờ thì mỗi ngày phái người đưa tới rất nhiều tơ của Tùng Lâm Tri Chu. Nhìn qua một đống tơ sống này Mạnh Hàn hết sức kinh ngạc, không biết những hàng tồn tơ của Tùng Lâm Tri Chu lúc trước hay là của ngày hôm nay. Nhưng mà những chuyện này không có gì, chủ yếu nhìn thấy số lượng nhiều như vậy tâm của Mạnh Hàn cũng đặt xuống, ít nhất chính mình sản xuất không thiếu tài nguyên.
Vắt hết óc Mạnh Hàn nghĩ tới sản xuất tơ lụa, cũng chỉ nhớ rõ dun sôi kén tằm rồi rút ra. Nhưng mà đó là tơ tằm, đây là tơ nhện, không biết phương pháp có giống nhau hay không, hiệu quả có phải là giống nhau hay không. Cũng may Mạnh Hàn có đầy đủ thời gian để thí nghiệm, cũng không nóng nảy. Hắn chỉ thử từng phương pháp mà thôi, về phần có thể làm được hay không còn cần những người này thí nghiệm.
May mắn là vài ngày sau Mạnh Hàn cũng nhìn qua sợi tơ sau khi đun sôi. Trắng noãn, mềm mại, tinh tế tỉ mỉ, quả thật giống tơ tằm trong trí nhớ của mình như đúc.