Mạnh Hàn gật đầu một cái, hướng về phía Khải Văn tiên sinh cười nói:
- Ngài không phải là người đầu tiên cảm thấy hứng thú với nó. Trước mặt ngài đã có người biểu đạt ý tứ tương tự.
Mạnh Hàn nói tới đây, lại đưa tay sờ vào cái cằm nhẵn nhụi của mình, bỗng nhiên tự nhủ:
- Nếu đã có hai người cùng muốn có nó, như vậy ta có thể đấu giá. Ai cho giá cả cao, nó sẽ thuộc về người đó. Cứ quyết định như vậy đi.
- Được rồi! Ta đồng ý để ngươi tiến hành thí luyện ma pháp!
Dường như không có cách nào chịu đựng được đả kích do Mạnh Hàn mang đến cho hắn, Khải Văn tiên sinh vung tay lên, vội vội vàng vàng đáp ứng thỉnh cầu của viện trưởng Green:
- Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. Ngươi dự định lúc nào thì bán đấu giá?
Dường như ma pháp sư cung đình đi theo bọn họ tới đây cũng không ngờ được sự tình sẽ biến thành như vậy. Ma pháp sư cung đình và viện trưởng Green hai mặt nhìn nhau một chút, đều thấy được trong mắt đối phương đầy mơ hồ.
Chẳng lẽ Khải Văn đã phát hiện ra vật gì tốt? Nguôn gốc của ma pháp trượng kia không phải là một cành cây thôi sao?
Không phải người nào cũng từng nghe nói qua về truyền thuyết pháp trượng sinh mệnh. Cũng không phải mỗi người đều biết về sự thần kỳ của pháp trượng sinh mệnh. Rõ ràng, viện trưởng Green và vị ma pháp sư cung đình kia cũng không có được nhãn lực của Khải Văn tiên sinh. Trước tiên Mạnh Hàn đã xác định được, Khải Văn tiên sinh này mặc dù không còn thực lực của ma đạo sư, nhưng kiến thức của hắn vẫn uyên bác hơn bất kỳ người nào trong học viện này.
- Được rồi, hiện tại đã có hai vị ma đạo sư đồng ý. Chúng ta lập tức báo cáo về phía nghiệp đoàn ma pháp sư.
Viện trưởng Green thở phào nhẹ nhõm lộ ra một nụ cười tươi. Sau đó hắn nhanh chóng trở lại văn phòng viện trưởng, chuẩn bị tất cả kỹ càng. Hắn cũng bảo Khải Văn tiên sinh ký tên lên phần văn kiện kia. Tiếp đó hắn nhanh chóng phái người đưa đến thành bảo cự thạch của nghiệp đoàn ma pháp sư.
Mỗi thủ đô Công quốc đều có một phân hội của ma pháp sư nghiệp đoàn.
- Ngươi dự định lúc nào thì bán đấu giá?
Khải Văn tiên sinh cảm thấy hứng thú, chỉ luôn xoay quanh bên cạnh Mạnh Hàn. Hắn luôn quan tâm hỏi những điều này.
- Chờ ta hết bận chuyện ở đây đã.
Mạnh Hàn cũng không cảm thấy phiền nhiễu khi Khải Văn tiên sinh luôn đi theo mình. Hắn nhanh chóng đáp lại.
- Ta có một thỉnh cầu rất mạo muội, không biết ngươi có thể đáp ứng lão già này hay không?
Thời điểm không có người nào xung quanh, Khải Văn tiên sinh bỗng nhiên lén lút hỏi. Hắn hỏi vô cùng thần bí, thậm chí muốn tránh mặt cả Demi Diana và Joey.
- Yêu cầu gì vậy?
Mạnh Hàn cảm thấy rất tò mò, không hiểu Khải Văn tiên sinh sẽ đưa ra yêu cầu mạo muội gì. Vẻ mặt lão già này chăm chú không hề có vẻ gì như đang giả bộ.
- Thời điểm ngươi gặp lại vị đã lưu lại cho ngươi ấn ký kia, có thể... có thể cho phép ta ở đây hay không?
Sau khi thận trọng hỏi câu này, Khải Văn rất khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, hết sức hy vọng chờ đợi câu trả lời của Mạnh Hàn.
- Ta không dám bảo đảm hắn sẽ xuất hiện vào lúc nào.
Trong nhất thời Mạnh Hàn phát hiện ra lão già này tuyệt đối không đơn giản. Viện trưởng Green cũng không thể so sánh được với lão già này. Nhưng hắn không có cách nào hứa hẹn, cho nên chỉ có thể cho ra một đáp án như vậy.
- Không thành vấn đề. Ta chỉ muốn theo ngươi là được.
Khải Văn tiên sinh nghe thấy Mạnh Hàn trả lời như vậy, lập tức cảm thấy vô cùng hài lòng. Hắn nhìn viện trưởng Green bên kia một chút, tiếp đó quay đầu sang nhìn Mạnh Hàn nói:
- Thật ra, ngươi có ma pháp trượng này và vị ấn ký kia, thí luyện ma pháp này còn có ý nghĩa gì sao? Lát nữa tùy tiện làm ra một sủng vật ma pháp là được, không cần phải nghiêm túc như vậy.
Nghe Green tiên sinh nói như thế, Mạnh Hàn đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy đầm đìa khắp người.
Thí luyện ma pháp có thành công hay không, chính là lấy việc có triệu hồi ra sủng vật ma pháp hay không làm tiêu chuẩn. Nếu như vậy, Mạnh Hàn có thể đưa sủng vật ma pháp của mình ra ánh sáng sao? Một khi để Tinh Linh Tộc biết, vị trí của mình sẽ trực tiếp bị xoá bỏ.
Nhưng một ma pháp sư có thể có hai sủng vật ma pháp sao? Điều này có thể sao? Nếu như mình không thể triệu hồi ra cái gọi là sủng vật ma pháp, vậy làm sao có thể qua được cửa ải thí luyện ma pháp lần này?
Viện trưởng Green đang chuẩn bị trình tự thí luyện ma pháp cho Mạnh Hàn, giờ phút này vô cùng sốt ruột hối hận. Sớm biết đứng phía sau Mạnh Hàn chính là nữ hoàng Tinh Linh, hắn cần gì phải dung túng cho những gia hoả không an phận này làm khó dễ Mạnh Hàn đây?
Tuy nhiên nói đi còn có nói lại. Cũng không ai biết lần này Mạnh Hàn đến học viện ma pháp làm gì. Mọi người đều cho rằng hắn đến để truy cứu chuyện lần trước mình đã khoanh tay đứng nhìn, cho nên nhất định phải ra oai phủ đầu cho Mạnh Hàn một lần, để hắn cúi đầu. Một ma pháp học đồ nho nhỏ tuyệt đối không thể ngự trị ở bên trên học viện ma pháp.
Nhưng bất kỳ ai trong số bọn họ căn bản cũng không nghĩ được hắn lại không vì những chuyện kia, mà vì một lần tiến hành thí luyện ma pháp. Không chỉ có nhóm người trong học viện hiểu sai ý của hắn, hơn nữa còn dẫn đến việc ra oai phủ đầu thất bại, hai bên lại tạo thành mâu thuẫn. Nếu như thêm vào thất bại của ma pháp sư Rex trước đó không lâu, học viện ma pháp đã không chỉ là mất mặt không thôi.
Viện trưởng Green hung hăng tự trách mình. Nếu ngay từ thời điểm nghe thấy Mạnh Hàn muốn tiến hành thí luyện ma pháp, mình lập tức ngăn cản những người đó, sẽ không gây ra ầm ĩ đến tình trạng như bây giờ.
Đây không chỉ làm mất đi mặt mũi của mọi người bên trong thư viện, hơn nữa cuối cùng còn phải để Mạnh Hàn làm thí luyện ma pháp. Nếu trước đó biết được tất cả, tội gì phải làm khổ mình như vậy?
“Đáng ra mình nên sớm nghĩ đến mới phải!”
Viện trưởng Green không ngừng hối tiếc. Trước kia trong số các ma pháp đồ hồ thí luyện ma pháp thất bại chưa từng nghe nói còn có người nào có thể tiến hành thí luyện ma pháp lại. Mạnh Hàn lại làm được. Khi vừa mới bắt đầu mình nên nghĩ đến điểm này mới phải. Điều này cũng không phải người bình thường nào cũng có thể làm được. Mình nên sớm nghĩ đến việc hắn có dính dáng tới Tinh Linh Tộc. Nhưng hết lần này tới lần khác đầu óc mình lại nóng lên, không dự đoán được điều quan trọng trong đó.
Vừa nghĩ tới Tinh Linh Tộc lại có đột phá như vậy, lại có thể khiến một ma pháp học đồ tu luyện từ đầu đến cảnh giới ma pháp sư, trong lòng viện trưởng Green ngứa ngáy khó nhịn nói không ra lời.
Nếu như mình nắm được phương pháp như vậy, chẳng phải có thể tạo thành một cuồng triều trong ma pháp giới hay sao? Điều này so với chuyện làm một quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu càng khiến người ta kích động hơn nhiều. Không cần nói nhiều. Cho dù những ma pháp học đồ hàng năm thí luyện ma pháp thất bại kia có thể có một nửa số người tiến hành thí luyện ma pháp lại một lần nữa, như vậy, đại danh của ma đạo sự Green sẽ vĩnh viễn được ghi lại trong sử sách của ma pháp giới.