Chương 170
Nghe được những gì Sở Kiều Thanh nói, Hà Tố Nghi vừa mừng vừa sợ. Lúc này Sở Kiều Thanh đồng ý hợp tác với cô, thật sự rất đúng lúc!
“Cô Sở, ý cô là sao?”
Bác Lương nghiến răng hỏi lại.
“Ha ha, tôi không có ý gì đâu, nhưng việc Từ Đức làm cái gì, hợp tác với ai cũng đâu có liên quan đến ông Lương đây nhỉ?”
“À đúng rồi, cô Hà! Lần hợp tác này với tôi cô có thể để Diệp Phùng phụ trách được không?”
Mặt Hà Tố Nghi khựng lại, người phụ trách nhất định phải là Diệp Phùng à?
Mục đích của cô ta có phải hơi lộ liễu không?
Cô nhíu mày nghĩ ngợi gì đó sau đó gật đầu.
Thứ nhất, hiện giờ cô rất cần một đồng minh mạnh, giúp cô cắt đứt sự độc quyền của Lương gia!
Thứ hai, cô không tin với sức hút này lại không thể giữ được người đàn ông của mình, để anh ta bị người phụ nữ khác cướp mất.
Cùng lắm thì sau này bản thân ráng đối xử tốt với Diệp Phùng tí là được rồi!
Nếu Diệp Phùng có thể nghe được những lời trong lòng của Hà Tố Nghi, chắc chắn anh sẽ cười đến mất kiểm soát mất. Không tin là dù anh có nằm trong tình huống tệ như kia, thế mà vẫn có thể nhận được một cái kết đẹp như vậy.
Chứng kiến nãy giờ, bác Lương không thể giấu được vẻ mặt kinh ngạc này, còn Diệp Phùng thì cảm thấy tinh thần khá là thoải mái!
Không thể chối việc Sở Kiều Thanh khiến cho anh cảm thấy rất ớn lạnh. Nhưng bây giờ thì cô ta đến rất đúng lú!
c “Mọi người!”
Bầu không khí lúc này có hơi căng thẳng, đột nhiên Sở Kiều Thanh nở một nụ cười, cố gắng tỏ vẻ lấy lòng!
“Hôm nay, mọi người có thể tới tham gia tiệc tối ở Từ Đức, Kiều Thanh sẽ rất biết ơn mọi người đó!”
“Chỉ là trước khi bắt đầu buổi tiệc sẽ có một buổi đấu giá từ thiện. Tất cả chỗ tiền quyền góp đều sẽ tặng cho nơi có trẻ em nghèo khó!”
“Hy vọng mọi người có thể vì trách nhiệm trong đời, mà quyền tặng một tấm lòng yêu thương!”
Mọi người nghe vậy cũng cảm thấy không có gì bất thường. Bởi vì để trở thành một doanh nghiệp, làm từ thiện đã luôn là sự lựa chọn đầu tiên rồi!
“Giờ cũng không còn sớm, mời mọi người đi qua phòng đấu giá!”
Ngay lúc Diệp Phùng cho rằng mọi chuyện đã kết thúc thì đột nhiên Sở Kiều Thanh nhìn về phía anh, mở miệng nói một câu vô cùng mê hoặc: “Anh Diệp à, lúc bắt đầu buổi từ thiện đấu giá, anh hãy ngồi với tôi đi!” Kèm theo một cái cười nhẹ khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chống lại được sự mê hoặc này!
Thấy một màn như vậy, mặt Hà Tố Nghi khựng lại!
‘Hợp tác thì hợp tác! Nhưng đó là người đàn ông của tôi mắc cái gì mà cô muốn ngồi chung?!
Không đợi Diệp Phùng lên tiếng, cô ngay lập tức mở miệng từ chối: “Xin lỗi cô Sở nhưng Diệp Phùng là người yêu tôi nên dĩ nhiên anh ấy sẽ muốn ngồi với tôi rồi!”
Sở Kiều Thanh vẫn nhìn Diệp Phùng nở nụ cười, nói: “Anh Diệp à, anh nghĩ xem tôi giúp anh giải quyết một việc lớn như vầy, chấm dứt những nguy cơ của tập đoàn Tố Nhiên. Hơn nữa, với tư cách là những người kế thừa, nhân cơ hội này chúng ta có thể tìm hiểu về nhau một chút, đây không phải là một thời điểm khá hợp lý sao?”
Ngay lúc này, trong lòng Hà Tố Nghi đang cảm thấy rất ngứa ngáy!
Tìm hiểu?
Hai người thì có cái quái gì để tìm hiểu chứ?
Hừ! Quả nhiên phụ nữ xinh đẹp đều không phải thứ gì tốt lành!
Không đượ!
c Tuyệt đối không thể để vậy đượ!
c Nhưng mà cô sẽ không gây sự với Sở Kiều Thanh tại đây.
Mặt của cô đang rất vui vẻ nhìn Diệp Phùng:”Diệp Phùng à, anh mau cảm ơn cô Sở đi, sau đó thì anh sẽ ngồi cùng em chứ?”
Ngay lúc này, Diệp Phùng giống như con cá nướng vậy, hai mặt đều bị kẹp lại rất đau khổ…!
Từ chối Sở Kiều Thanh thì chỉ có quỷ mới biết Sở Yêu Tinh kia sẽ làm ra cái chuyện kinh thiên động địa gì!
Còn từ chối Hà Tố Nghi thì chỉ sợ đêm nay nếu không quỳ sẽ không được tha thứ mất!
“Tôi sẽ ngồi với, đau đầu quá…”
Diệp Phùng vỗ vào trán mấy cái, cảm giác đau đầu đến mức không thể chịu nổi. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bị mấy người phụ nữ làm đau đầu đến vậy!
Hai người phụ nữ này, ai anh cũng không thể đắc tội nổi…!
Vì ngồi chung với người này thì dĩ nhiên người kia sẽ cảm thấy không vui rồi.
Trong lúc đó, một ánh sáng lóe lên, một suy nghĩ chạy đến đầu Diệp Phùng, anh lên tiếng: “Nếu tôi nhớ không lầm thì bàn ở phòng đấu giá là bàn tròn sáu người mà!” “Chúng ta cùng ngồi chung một bàn không phải đã được rồi sau!”
Hai người phụ nữ nghe lời đề nghị kia thì khá ngạc nhiên. Nhưng sau đó, Sở Kiều Thanh cũng không làm quá gì, chỉ gật đầu đồng ý. Thấy Sở Kiều Thanh đồng ý, Hà Tố Nghi cũng không thể tỏ ra keo kiệt. Dù không hề muốn nhưng cũng không nói thêm gì.
Nguyên cái phòng đấu giá cũng không nhỏ lắm, tổng cộng có mười cái bàn.
Tất cả mọi người đều chăm chú xem đồ trên bàn đấu giá, một đống món đồ phát ra ánh sáng lập loè, rất rung động lòng người.
Đừng tưởng đây là một buổi đấu giá bé nhỏ nhưng lại có bảng chia chỗ ngồi. Thật ra nó cũng khá được chú ý đấy!
Người có thân phận địa vị càng cao thì sẽ được ngồi phía trước và ngược lại.
Với thân phận Sở Kiều Thanh người đứng đầu Từ Đức thì dĩ nhiên cô ta ngồi hàng đầu tiên. Còn Hà Tố Nghi dù được mời đến nhưng tập đoàn Tố Nghi vừa mới thành lập nếu tính theo lẽ bình thường dĩ nhiên sẽ bị xếp ở tuốt sau cùng.
Nhưng mà dưới sự chỉ đạo của Sở Kiều Thanh, nguyên một đám người lên vị trí đầu. Ngay cả Triệu Công và bốn gia tộc lớn cũng bị đẩy xuống hàng hai!
Điều này khiến cho Diệp Phùng nhận được biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ. Chỉ có trong lòng Diệp Phùng lúc này biết chuyển hướng, nhìn chăm chú lên người của Diệp Phùng!
Thân thể Diệp Phùng cứng đờ, cả người đều cảm thấy rất lạnh!
Ngay lúc Diệp Phùng có ý định đánh đòn phủ đầu thì đột nhiên tiếng gõ búa lên cái bàn gỗ vang lên.
Âm thanh này chính là dấu hiệu cho việc buổi từ thiện đấu giá sắp bắt đầu!
PhùI Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Diệp Phùng nhìn lên phía trên bục với đôi mắt đầy cảm kích, cái âm thanh búa gõ này đến rất kịp lúc!
Trong lúc mọi người đang dùng ánh mắt đây mong chờ nhìn lên bục thì một người phụ nữ xinh đẹp giàu có bước ra giữa sảnh đấu giá. Nhìn khắp nơi rồi nở một nụ cười mê người.
“Chào quý vị, tôi là người chủ trì buổi đấu giá đêm nay, Liễu Thanh Thủy.”
“Hoan nghênh mọi người tham gia vào buổi từ thiện đấu giá đêm nay. Tất cả số tiền đấu giá được vào ngày hôm nay, chúng tôi sẽ quyên góp hết cho những đứa trẻ muốn đi học và cả cô nhi viện.”
Thứ gọi là vật đấu giá, chỉ đơn giản là những món đồ vật mà khách khứa ở đây tặng để đấu giá. Sau đó, những người khác sẽ tranh giành món đồ đó.
Họ muốn để lại một chút ấn tượng tốt trước mặt Sở Kiều Thanh, dù biết rõ vật đấu giá không có đáng giá chút nào. Tất cả mọi người đều xắn tay áo lên, chuẩn bị dốc hết sức lực.
Suy cho cùng, nếu có thể lấy được một chút tình cảm của Sở Kiều Thanh thì dù có bao nhiêu tiên cũng không đáng là baol Nhìn thấy những người đi đấu giá trong sảnh lớn… đều đang rất nóng lòng, khoé môi Liễu Thanh Thủy nhếch lên một tí, lộ ra một nụ cười tươi nhẹ nhàng.
“Thời gian không còn sớm, buổi đấu giá chính thức được bắt đầu!”