Chương 172
Sau khi nói xong bốn chữ, phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng thì thào cùng chế nhạo, Vương Đại hung hăng nắm chặt lòng bàn tay, nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt rất không thiện ý. Chính tên khốn kiếp này đã khiến hắn phải chịu đựng sự nhục nhã trước nhiều người như vậy!
Thế nhưng, khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo cùng đe dọa của Vương Đại, Diệp Phùng chỉ cười nhạt rồi trực tiếp coi hắn như không khí. Nếu đã chọn đứng về phía đối lập với anh, thì phải ý thức được rằng sẽ bị anh đùa bỡn! Chung quy đối với kẻ địch, anh chưa bao giờ biết cái gọi là mềm lòng.
Cuộc đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, vật phẩm được đưa ra đầu giá đầu tiên dưới sự tài trợ của cậu chủ Vương đã diễn ra vô cùng tốt đẹp, khiến cho Lưu Thanh Tú vô cùng hào hứng.
Sau một lúc tạm dừng, đồ vật tiếp theo cũng bắt đầu được đưa ra đấu giá. Vật phẩm thứ hai chính là một viên dạ minh châu. Viên dạ minh châu này có kích thước to bằng quả trứng và phát ra ánh sáng màu trắng bạc tuyệt đẹp. Cuối cùng, nó đã được một người đàn ông trung niên đấu giá được. Buổi đấu giá lại tiếp tục diễn ra, hơn mười vật phẩm liên tiếp đưa ra sau đó cũng đã tìm được chủ. Bởi có bài học lúc nãy của Diệp Phùng, lúc đấu giá mọi người đều tỏ ra rất thận trọng. Có điều cũng cũng còn may, sau sự việc lúc nãy đến giờ cũng không xuất hiện việc cố tình tăng giá nào nữa.
Ngay khi Diệp Phùng đang cảm thấy chán nản, thì vật phẩm cuối cùng xuất hiện, khiến cho ánh mắt anh đột nhiên chuyển động!
Đó là một miếng ngọc bội, nhìn từ xa thì nó không khác gì những tấm ngọc bội bình thường. Miếng ngọc này không phải màu trắng, cũng không phải màu xanh lá cây mà là loang lổ, xanh xen lẫn xám, trông qua có chút xấu xí. Loại ngọc bội tốt nhất chính là loại có màu xanh hoàng đế, tức là màu xanh lá cây thuần khiết, tiếp theo là màu trắng, loại có màu sắc hỗn tạp là tệ và xấu nhất, cũng là loại được định giá thấp nhất.
“Vật phẩm đấu giá cuối cùng chính là tấm ngọc bội cổ này. Giá khởi điểm của nó là ba trăm năm mươi triệu, mỗi lần tăng giá tối thiểu là một trăm triệu.”
Lưu Thanh Tú cầm tấm ngọc bội màu sắc loang lổ, thanh âm lanh lảnh. Có điều lúc này trông cô có vẻ lơ đễnh, không mấy tập trung. Bởi theo góc độ chuyên môn mà nói thì bản thân cô không mấy xem trọng tấm ngọc này, nó quá xấu xí và màu sắc quá tạp nham, quá loang lổ như vậy chắc sẽ không đáng bao nhiêu tiền. Người có tiền mua ngọc thì trước tiên là phải để ý đến màu sắc của nó tiếp theo đó mới nhìn đến hình dáng bên ngoài, mà tấm ngọc bội loang lổ này màu sắc bên ngoài quá xấu, Lưu Thanh Tú bán đấu giá không ít đồ cổ, đây chính là tấm ngọc xấu xí nhất cô từng thấy.
Quả nhiên sau khi Lưu Thanh Tú báo giá xong, không ai trong số những người bên dưới đứng dậy mua nó cả, mọi người đều có vẻ không mấy coi trọng miếng ngọc này. Tuy việc đều là những người giàu có không phải giả, nhưng nếu họ bỏ ba trăm năm mươi triệu ra chỉ để mua về một thứ được coi là phế phẩm, vô giá trị thì chắc chắn họ sẽ bị gọi là đồ ngu trong nháy mắt.
“Tấm ngọc bội này ba trăm năm mươi triệu, có ai muốn mua không?”
Lưu Thanh Tú hỏi lại một lần nữa nhưng vẫn không ai đứng lên mua khiến cô hơi thất vọng. Cô thậm chí đã chuẩn bị tinh thần bỏ qua nó.
Mà Diệp Phùng bên cạnh lại đang nhìn tấm ngọc, lông mày nhíu chặt lại thật sâu.
Đợi đã!
Trong đầu anh chợt lóe lên. Cuối cùng anh cũng biết được tại sao lại có cảm giác thân thuộc đến thế. Vật mà anh đã cố gắng tìm kiếm nó bao năm nay, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây! Rõ ràng là Diệp Phùng đã nhận ra nguồn gốc của miếng ngọc bội này, trên mặt không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc. Tình cờ gặp được vật mà mình mong muốn bấy lâu nay, Diệp Phùng không do dự nữa, anh đứng dậy chuẩn bị hét giá. Thế nhưng vừa đứng dậy, thân thể anh đột nhiên cứng đờ, như vừa nghĩ đến điều gì, trên mặt thoáng xuất hiện một tia khó xử.
Lý do rất đơn giản, Diệp Phùng không có tiền!
Ít nhất thì anh không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy ngay bây giờ! Trên người anh hiện giờ chỉ có mấy triệu tiền chi tiêu Hà Tố Nghi đưa cho, hiển nhiên là còn lâu mới đủ để mua miếng ngọc bội này. Việc này với việc vừa rồi không giống nhau, lúc nãy anh chỉ muốn dụ Vương Đại mua chứ anh căn bản không có ý định mua.
“Làm sao đây, phải làm sao bây giờ đây! Mặt ngọc này là bảo vật quý giá, lần sau gặp lại không biết là lúc nào nữa, nhưng mình lại không có tiền…”
Diệp phùng khẽ nhíu mày, ánh mắt chuyển động, đột nhiên ngưng lại một nhịp, lông mày anh dãn ra.
“Tiền ư? Có rồi!”
Mệt cho Diệp Phùng sốt ruột lo lắng cả buổi, bên cạnh anh là hai người phụ nữ giàu có bậc nhất, tùy tiện mượn mỗi người một ít, còn sợ không có tiền hay sao?
Nghĩ đến đây, anh quay đầu hướng Hà Tố Nghi, nói: “Tố Nghi,em có thể cho anh mượn chút tiền được không? Anh muốn mua miếng ngọc này.”
“Anh muốn mua miếng ngọc bội này sao?”
Khuôn mặt lạnh lùng của Hà Tố Nghi hơi sửng sốt, trong đó còn có một tia kinh ngạc.
Miếng ngọc bội này vừa nhìn đã biết chất lượng không tốt, hình thức bên ngoài cũng không đẹp, chẳng ai muốn mua nó cả, bây giờ Diệp Phùng lại nói muốn mua nó?
“Diệp Phùng, chất lượng của miếng ngọc này không tốt chút nào,nếu như anh muốn mua, chúng ta có thể đến cửa hàng chuyên về ngọc để xem thử.”
Hà Tố Nghi không phải là đang tiếc tiền, chỉ là cô cảm thấy nếu bỏ ra một đống tiền chỉ để mua về một thứ có giá trị không tương xứng, thì thật sự là lỗ nặng.
Chính tại lúc này, một giọng nói quyến rũ vang lên: “Anh Diệp, anh muốn mua miếng ngọc này sao? Người ta ở đây có gần hai tỉ, anh Diệp cầm lấy đi, không cần trả lại đâu. Nếu như không đủ, có thể nói với người ta một tiếng.”
Đôi mắt đẹp của Sở Kiều Thanh khẽ chuyển động, trên khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười quyến rũ, bị hấp dẫn mê hoặc.
Nhìn thấy Sở yêu tinh lẳng lơ sáp lại, Hà Tố Nghi không cần nghĩ cũng đoán ra được ý tứ của cô ta: “Cám ơn, cô Sở đây thật có lòng. Có điều bất kể là thứ gì mà người yêu tôi thích, tôi đều sẽ vì anh ấy mà mua về!”
“Diệp Phùng, nếu anh thật sự thích thì cứ trực tiếp ra giá, còn về tiền, em sẽ thay anh trả.”
Số tiền này chi ra tuyệt đối đáng giá! Hà Tổ Nghi vốn xuất thân nghèo khó. Mặc dù bây giờ rất giàu có nhưng nếu có thể tiết kiệm thì cô vẫn tiết kiệm. Tuy nhiên đứng trước sự khiêu khích của Sở Kiều Thanh, mọi sự tỉnh táo của cô đều biến mất, cô chỉ biết tuyệt đối không thể để thua người phụ nữ này!
Nhìn thấy khắp người cô đều tỏa ra nồng đậm sự khiêu khích, Diệp Phùng thầm than khổ trong lòng, anh đã đoán được về nhà sẽ phải hứng chịu cuồng phong mưa bão như thế nào rồi! Có điều trước mắt, đem miếng ngọc kia về trong tay mới là chuyện quan trọng nhất. Nghĩ đến đây, anh hít sâu một hơi, giá khởi điểm là ba trăm năm mươi triệu, giờ tăng lên một trăm triệu mà có thể đem miếng ngọc bội này về thì thật sự là quá lời!
“Bốn trăm năm mươi triệu, tôi muốn có miếng ngọc này.”
Nhìn thấy Diệp phùng đột nhiên ra giá, không ít người đổ dồn ánh mắt về phía anh. Có ngạc nhiên, có khó hiểu, và nhiều hơn cả là ánh mắt hả hê sung sướng! Thử hỏi nếu bỏ ra bốn trăm năm mươi triệu chỉ để mua về một cái mặt ngọc chẳng có gì đặc biệt thì liệu não anh ta có bình thường không?
Ngay khi anh nghĩ rằng không có ai đấu giá thêm nữa thì bỗng nhiên có một giọng nói không thích hợp vang lên: “Tôi ra giá năm trăm năm mươi triệu.”
Quay đầu nhìn lại, ánh mắt Diệp Phùng trở nên u ám, chính là tên Vương Đại đang hét giá! Mà lúc này,Vương Đại lại đang nhìn anh với khuôn mặt đắc thắng. Lúc nãy bị Diệp Phùng chơi cho một vố, hiện tại thấy Diệp Phùng muốn mua miếng ngọc này, đương nhiên hắn ta sẽ dùng chính cách của Diệp Phùng để chơi lại anh ta!
Nhìn thấy Vương Đại đang muốn cạnh tranh với mình, Diệp Phùng khế nhíu mày. Rõ ràng là Vương Đại không biết mặt ngọc này là bảo vật, hét giá chỉ đơn thuần là muốn chọc tức anh thôi.
“Tôi trả bảy trăm năm mươi triệu.” Diệp Phùng khẽ nhíu mày mà đột nhiên tăng lên hẳn hai trăm triệu.
“Aiyo, nhìn qua tưởng mày chỉ là một tên dạy học nghèo nàn, hóa ra cũng thật có tiền a!”
Vương Đại cười một tiếng chế nhạo. Khi chuẩn bị tiếp tục hét giá, hắn ta chợt nhìn thấy ánh cười trong mắt Diệp Phùng. Đột nhiên hắn giật mình, trong đầu dần sáng tỏ.
“Thăng này nó lại cố ý đây. Nó cố ý lừa mình, cố ý hét giá cao. Đợi đẩy giá lên cao tới một mức nhất định, nó sẽ lại bỏ cuộc, và mình lại bị lừa thêm một lần nữa.
Nhìn nụ cười trên mặt Diệp Phùng càng ngày càng sâu, Vương Đại càng tin tưởng vào suy nghĩ của mình là đúng, lúc này mới cười lạnh chế nhạo: “Diệp Phùng, mày nghĩ tao ngốc như vậy sao? Cùng một trò mà muốn tao bị lừa hai lân?” Vương Đại cười lạnh,bày ra bộ dáng nhìn thấu mọi chuyện.
Nghe được lời hắn nói,trong lòng Diệp Phùng vui mừng khôn xiết, nhưng lại làm bộ thể hiện một tia kinh hoảng trên mặt: “Đừng, anh Vương, anh có tiền như vậy tại sao lại không ra giá nữa!
Tôi nói cho anh biết, mặt ngọc này chính xác là một bảo bối!”
Nhìn thấy bộ dạng có chút lo lắng của Diệp Phùng, Vương Đại trong lòng càng thêm chắc chắn, cười nói: “Đồ rác rưởi nhà mày, không ngờ cũng có ngày mày tự mình đâm mình!
Tao nói cho mày biết, miếng ngọc bội này, mày vẫn nên là tự mình giữ đi”
Vẻ mặt Diệp Phùng hoàn toàn hoảng hốt, anh vội vàng nhìn lướt qua mọi người nhưng những người bị anh nhìn đến đều quay đầu lại, trên mặt tỏ vẻ hả hê. Cùng là một cách thì dùng một lần là đủ rồi, còn thật sự xem người khác là kẻ ngốc sao?
Diệp Phùng bực bội ngồi xuống, sau đó Lưu Thanh Tú tiếp tục hỏi thêm ba lần nữa nhưng vẫn không có ai mua, đành bán cho Diệp Phùng với giá bảy trăm năm mươi triệu.
“Diệp Phùng, lần này mày đã nếm thử mùi vị bị người ta gài bẫy rồi chứ?”
Vương Đại nhướng mày lên, không khỏi mỉa mai mà bước tới.
“A, anh Vương, anh chắc là tôi bị lừa chứ?”