Chương 195
Quản lý Hàn quay đầu nhìn lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khinh thường: “Hai vị, tôi khuyên hai người cô cậu không cần cố giả làm người giàu đâu! Chỗ này của chúng tôi, một đĩa khoai tây sợi cũng đã giá 2 triệu, có chừng đó tiền, chẳng đi ăn một bữa thịt nướng ở quán ven đường không phải hơn sao?”
“Chị có ý gì?”
Mày liều của Khúc Tiểu Nghệ nhướng lên: “Chị đang ám chỉ chúng tôi không đủ tư cách ăn ở đây?”
Quản lý sảnh nhẹ “hừ” một tiếng, trên mặt vẫn giữ vẻ khinh thường: “Không đủ tư cách là không đủ tư cách, chẳng lẽ trong lòng hai cô cậu không rõ ràng sao?”
“Chị!”
“Ái chà!” Một giọng nói đùa giỡn vang lên, anh Triệu kia híp mắt nhìn Khúc Tiểu Nghệ: “Em gái nhỏ thật đảng yêu! Muốn ăn cơm ở đây sao? Không thành vấn đề, lại đây ôm một cánh tay anh trai, rồi em muốn ăn cái gì anh trai cũng cho em ăn hết!”
Đường đường là cô cả nhà họ Khúc, Khúc Tiểu Nghệ nào từng bị người ta đùa giỡn như vậy, lập tức nổi giận: “Ông nói cái gi?!”
“Hệ hệ… Anh nói, em chỉ cần theo anh trai, anh trai sẽ cho em ngày ngày ăn sung mặc sướng!”
“Chát!”
Một tiếng vang lanh lảnh đột ngột vọng khắp sảnh lớn khách sạn, Khúc Tiểu Nghệ nhìn dấu bàn tay hắn trên mặt anh Triệu béo mập kia, tức giận nói: “Cái tát này cho ông nhớ kỹ!”
“Không phải ai cũng có thể tùy tiện đùa giỡn!”
“Mẹ! Con ả thổi tha, mày dám đánh bố?”
Hai giây qua đi, anh Triệu phản ứng kịp, lập tức giận tím
Gã ta tiến lên ba bước, giơ tay hung hăng đảnh về phía mặt.
Khúc Tiểu Nghệ! “Bộp!”
Một cánh tay chặn ngang trước mặt gã, ngăn cản bàn tay gã. Diệp Phùng lạnh lùng nhìn tên béo này, lạnh nhạt nói: “Một người đàn ông bắt nạt một cô gái nhỏ, hợp lý sao?”
“Mẹ mày! Nhà ai không đóng kỹ cửa, thả cái thứ này ra đấy?!”
Anh mắt Diệp Phùng đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Miệng sạch sẽ chút cho tao!”
“Mày, mày! Mày là cái thá gì mà xứng cho bố…”
Rầm!
Lời còn chưa nói xong, Diệp Phùng bong nhấc chân, một tên mập nặng hơn trăm cân lập tức bị anh đá văng ra xa ba mét, trực tiếp đụng nát một bình hoa lớn ở cửa!
Làm xong mọi chuyện, Diệp Phùng tựa như không bị ảnh hưởng gì, nhàn nhạt nói: “Miệng mày phun toàn phân khiến người ta phát tởm, vẫn nên ngậm lại đi!”
“Thằng nhãi mày được!”
Anh Triệu bò dậy từ chỗ bình hoa, trên mặt đầy máu, nhìn Diệp Phùng băng vẻ mặt âm u: “Mày được làm! Nếu hôm nay mày có thể bước ra khỏi đây bằng hai chân, bố sẽ làm con mày!”
Diệp Phùng hừ nhẹ một tiếng: “Rất xin lỗi, tao không nuôi ra thắng súc vật như mày!”
“Mà!.”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên, sau đó bảy tám người đàn ông lực lưỡng vây quanh một người đi tới. Vừa thấy người tới, khí thể trên người anh Triệu lập tức rút về hết, mở miệng nói: “Tổng giám đốc Tô, chuyện thể này xảy ra ở khách sạn các ông, có phải ông nên cho tôi một lời giải thích sao?”
Quản lý sảnh vội đi lên phía trước, chỉ vào Diệp Phùng, thêm mắm dặm muối kể lại chuyện vừa xảy ra lúc vừa rồi một lượt, ngay lập tức sắc mặt Tô Hàng sam xuống, đi về phía Diệp Phùng, quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới, sau đó dùng tư thể be nghễ trên cao nhìn xuống anh, nhàn nhạt mở miệng: “Quỳ xuống xin lỗi tổng giám đốc Triệu, sau đó bồi thường tiền thuốc men cho tổng giám đốc Triệu mau!”
Giọng điệu nói chuyện như thể lẽ đương nhiên!
Nghe thấy ông ta nói vậy, Diệp Phùng lập tức nở nụ cười, anh sờ sờ mũi, lên tiế “Ông là ai?”
“Tôi là ông chủ khách sạn này!”
Vừa nghe lời này, ánh mắt những người hóng biến xung quanh lập tức xuất hiện vẻ cung kính, có thể xây dựng một khách sạn bảy sao ở thủ đô, ông chủ này cũng không phải nhân vật đơn giản!
Hơn nữa người tinh ý có thể hiểu được, Tô Hàng có thể không đáng sợ, mà đáng sợ chính là chỗ dựa sau lưng Tô Hàng! “Ha ha… Ông không hỏi rõ nguyên nhân sự việc đã bắt tôi quỳ xuống nói xin lõi?”
“Tôi không cần biết nguyên nhân sự việc là gì!”
Sắc mặt Tô Hàng sầm xuống, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Thiếu niên, tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói đi, nếu không, cậu sẽ phát hiện hậu quả của việc này cậu hoàn toàn không gánh vác nổi đâu!”
“Ö? Phải không? Tôi thật muốn nhìn xem có hậu quả gì mà tôi không gánh vác nổi!”
“Ha ha… Người trẻ tuổi này đúng là to gan lớn mật! Tổng giám đốc Tô, xem ra nơi này của ông hôm nay phải thấy máu rồi!”
Nói xong liền vỗ vỗ tay, mười mấy người đàn ông lực lưỡng lập tức vọt từ ngoài cửa vào, vây quanh hai người Diệp Phùng, thậm chí bên hông mỗi người này còn hơi phồng lên.
Thấy cảnh này, Diệp Phùng tất nhiên biết dưới lớp quần áo kia là cái gì, sau đó hướng ánh mắt về phía Tô Hàng, mở miệng: “Ở khách sạn của ông xảy ra chuyện như vậy, thân làm ông chủ, chẳng lẽ ông cứ mặc kệ sao?”
Tô Hàng sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hài hước: “Vừa rồi tôi đã cho cậu cơ hội, cậu không nghe, còn trách ai?”
Nghe xong lời này, anh Triệu nở nụ cười hiểm độc: “Thắng nhãi! Kiêu ngạo là mày phải trả giá đắt rồi!”
“Các anh em, lên cho tôi…”
“Từ từ đã!”
Đột nhiên, một tiếng nói gấp gáp vang lên, nếu để ý kỹ có thể nhận ra trong giọng nói đó hàm chứa sự sợ hãi.
Anh Triệu quay đầu nhìn lại, người nói chuyện đúng là Tô
Hàng! “Sao vậy tổng giám đốc Tô?”
Tô Hàng hoàn toàn không quan tâm đến gã ta, đẩy đám người ra, đi đến trước mặt Diệp Phùng, nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi: “Xin hỏi quý cậu đây có phải họ Diệp không?”
Nhìn thái độ đột nhiên quay ngoắt 180 độ của ông ta, Diệp Phùng hơi nhíu mày: “Không sai, tôi họ Diệp!” Mặt Tô Hàng đột nhiên biến sắc, nào còn chút kiêu ngao nào, lập tức khom người 90 độ, cung kính nói: “Thật xin lỗi cậu Diệp, khiến cậu bị dọa sợ rồi!