Bảo vệ đang ấn Trương Lực liếc về phía Lý Phàm, anh khẽ gật đầu, hai gã bảo vệ lập tức buông lỏng tay ra.
Trương Lực được tự do cũng không đứng lên mà quỳ gối rồi lê hai bước, dùng đầu gối đi tới trước mặt Lý Phàm.
“Cậu Lý, tôi sai rồi, đều là lỗi của người đàn bà phá của nhà tôi, nếu không phải vì cô ta không có mắt, tôi tuyệt đối sẽ không mạo phạm cậu”
“Còn cả Vương Dũng nữa, tên ngốc kia cũng bị điên, nếu không phải gã ra tay giúp đỡ, vợ tôi cũng sẽ không mạo phạm cậu, tôi sẽ dạy dỗ chúng cho cậu xem: Lý Phàm hơi nhíu mày, cảm thấy chán ghét hành vi thoái thác trách nhiệm của Trương Lực.
Trương Lực thấy Lý Phàm không nói gì thì đứng lên đi về phía Vương Dũng.
“Em rể, cậu cậu muốn làm gì, tôi cũng chỉ vì che chở cho vợ của cậu mà thôi! Cậu thật sự định đổ tội cho tôi sao!”
“Đệch mợt Con mẹ nó anh và em gái anh đã chọc không ít phiền toái cho tôi! Nếu không phải tôi giải quyết giúp các người, có khi còn bị kiện”
Trương Lực vừa rống giận vừa điên cuồng đá Vương Dũng. Vương Dũng bị bảo vệ đè chặt, trốn không thoát được nên bị đá cho cả người đau nhức, nằm gục trên mặt đất như bùn lầy.
Trương Lực đang cố gắng muốn sống quay đầu đi về phía Vương Linh, lúc này gã chỉ nghĩ làm thế nào.
để Lý Phàm tha thứ, giữ được công việc của mình.
Chỉ cần không mất việc, phụ nữ hay con cái đều dễ như trở bàn tay, nhưng nếu như mất việc, Trương Lực cũng không biết cuộc sống sau này sẽ sống tiếp.
thế nào nữa.
“Ông xã, em sai rồi, em biết sai rồi, anh đừng đánh em, em đi xin lỗi anh ta, em đi dập đầu với anh ta, để em bồi tội với anh ta, anh ta muốn làm gì em cũng được”
Vương Linh kinh hoàng nói.
Lý Phàm nhìn trò cười của nhà Trương Lực, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hội trưởng Lý xấu hổ nói: “Tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm, xin cậu Lý tin tưởng tôi”
“Được rồi, ông đưa về xử lý cho tử tế đi. Những người như vậy nên tra thì phải tra, việc nên làm thì phải làm, không được bao che”
Lý Phàm bình tĩnh nói.
“Vâng vâng, tôi nhất định sẽ làm theo chỉ thị của cậu”
Hội trưởng Lý ra hiệu cho Lưu Tân Dân, ông ta lập tức cho bảo vệ đưa cả nhà Trương Lực và hội trưởng Lý đi.
Cũng đang ở đây.
Cố Họa Y nắm tay Xuyến Xuyến từ bên ngoài đi vào, nhìn thoáng qua hành lang hỗn loạn, sai đó ánh mắt cẩn thận quan sát.
Bảo vệ kéo cả nhà Trương Lực rời đi trước mặt Cố Họa Y. Cô kinh ngạc nhìn Vương Linh và Vương Dũng, hơi nhíu mày.
Lý Phàm nhìn thấy Cố Họa Y từ rất xa, nói với Tiền Phúc ở bên cạnh: “Ở Hàn Thành, ăn tối dưới ánh nến ở đâu là tốt nhất?”
“Ở Bờ Biển Sao Trời”
“Buổi tối đặt một bàn đi, tôi đi ăn cùng Họa Y”
“Cậu chủ và mợ chủ muốn đi, vậy cứ bao cả nhà hàng là được, tôi sẽ đi sắp xếp” Tiền Phúc cung kính nói.
Lý Phàm gật đầu, sau đó nhẹ nhàng phất tay.
Tiền Phúc hiểu, đưa mắt ra hiệu cho Lưu Tân Dân, sau đó cả hai cùng rời đi.
Cố Họa Y dẫn Xuyến Xuyến đến bên cạnh Lý Phàm, hơi nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi sao vậy? Em thấy Vương Linh và Vương Dũng kia lại tới”
“Ba, bế con”
Xuyến Xuyến ôm lấy cánh tay Lý Phàm, làm nũng.
Lý Phàm cười ôm Xuyến Xuyến vào lòng: “Vương Linh không phục, lại gọi chồng đến đây gây chuyện, viện trưởng Lưu đã giải quyết giúp rồi”
Cố Họa Y gật đầu, nhớ lại tình cảnh vừa rồi, đám Vương Linh đều bị bảo vệ của bệnh viện dẫn đi.
“Vậy những người khác thì sao, em thấy người bên cạnh viện trưởng Lưu ăn mặc hay khí chất đều không đơn giản”
Cố Họa Y nói.
“Dạ, gần đây thật sự quá bận, cũng không chăm sóc tốt cho Xuyến Xuyến, công ty nguyên liệu đã ổn định lại, sau khi bàn giao tất cả các đơn đặt hàng có lế sẽ được rảnh rỗi”
“Vậy còn phải đợi một thời gian nữa, em cũng không thể cứ mãi vất vả như thế được, cũng đâu phải làm bảng sắt thép, cho dù là người máy cũng phải bảo.
dưỡng chứ, em đừng chuyện gì cũng tự làm lấy đấy”
Lý Phàm hơi đau lòng cho Cố Họa Y, bây giờ cô một lòng lao vào sự nghiệp, đã trở thành nữ cường nhân rồi.
“Không cố gắng sao được, em phải nuôi gia đình mà”
Cố Họa Y sâu kín nói.
Lý Phàm nâng mi, mắt nhìn lên trần nhà: “Tối nay anh mời em ăn cơm nhé”
“Ha ha, được, em không để ý chuyện ăn ở quán ven đường đâu”
Cố Họa Y cười vui vẻ, giống như rất vui mừng.
“Buổi tối không về ăn cơm, em phải gọi điện về nhà”
Cố Họa Y lấy điện thoại ra gọi về nhà, sau khi nói hai câu, cô hơi không vui cúp điện thoại.
Lý Phàm không cần nghĩ cũng biết, nhất định mẹ vợ lại nói mấy lời khó nghe.
“Mẹ em lại nói mới lời kỳ lạ rồi, không biết bà nghĩ thế nào nữa”
Cố Họa Y cũng hơi bó tay với Vương Cẩn Mai: “Thôi vậy, không nói chuyện này nữa, tối nay chúng ta hóa bi phẫn thành sức ăn”
“Được, buổi tối phải ăn thật nhiều”
Lý Phàm lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn vừa mới nhận được.
Tin nhắn do Tiền Phúc gửi đến, nói đã bao hết nhà hàng Bờ Biển Sao Trời cho Lý Phàm, đã thanh toán hết chỉ phí.
Lý Phàm cất điện thoại, khóe miệng cong lên nở.
nụ cười.
“Anh cười gì vậy, trông anh thần thần bí bí thế”
Cố Họa Y nghiêng đầu nhìn Lý Phàm, còn đưa ngón tay ra chọc bả vai anh.
“Anh rất thần bí sao? Điện thoại nhận được tin nhắn rác, quản lý tài chính gì đó” Lý Phàm thuận miệng nói.
“Đưa Xuyến Xuyến về phòng bệnh đi anh, nằm trên giường bệnh ngủ sẽ thoải mái hơn một chút”
Lý Phàm gật đầu, bế Xuyến Xuyến trở về phòng bệnh đã sắp xếp xong. Sau khi Cố Họa Y dọn dẹp phòng bệnh gọn gàng, cô và Lý Phàm cùng rời khỏi phòng bệnh.
Ngồi trong xe, Lý Phàm hào khí nói: “Tới Bờ Biển Sao Trời đi, anh mời em ăn bữa tối dưới ánh nến”
“Nơi đó đắt lắm đấy, anh chắc chứ?” Cố Họa Y nháy mắt, hỏi ngược lại.