Lý Phàm thuận tiện giải thích.
Mặc dù những người hộ vệ Long môn đều có chút bối rối, nhưng tất cả nhanh chóng lặp lại câu nói của Lý Phàm.
“Đúng vậy, chúng tôi đều là người học võ. Cậu ấy là bạn của chúng tôi nhiều năm rồi. Giờ cô không sao rồi, chúng tôi xin phép rút lui.”
“Mau đi xem vết thương đi, ở chỗ tôi có chai dầu, trị vết bầm tím rất hiệu quả, cậu có thể cầm lấy mà dùng.”
Một chai thuốc được người vệ sĩ đừng đầu hàng nhét vào tay Lý Phàm, anh ta chớp mắt nhìn Lý Phàm, những người còn lại nhanh chóng rút lui cùng anh.
Cố Họa Y lấy dầu từ tay Lý Phàm và cười nói: “Các bạn anh thật tốt, mà họ có thể đánh nhau, anh cũng học chút võ rồi đúng chứ?”
“Cái đó nhất định phải luyện tập. Nếu không luyện tập sẽ không thể giỏi được, bọn anh đã từng là bạn bè của một trường võ thuật.”
Cố Họa Y khẽ gật đầu, những nghi hoặc trước đó đã được giải tỏa.
“Về nhà thôi, em thoa thuốc cho anh, đến lúc đó anh cố chịu một chút.”
Lý Phàm bị Cố Họa Y kéo tay ra khỏi khu nhà kho, hai người bắt taxi đi về nhà.
Về đến nhà, Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy đều không có ở đây, Cố Họa Y đẩy Lý Phàm về phòng mình.
“Tranh thủ thời gian, anh nằm xuống, cởi quần áo ra đi.”
“Giữa ban ngày ban mặt, làm vậy không ổn lắm đâu.”
“Anh là người lớn rồi, còn ngại cái gì chứ, em thoa thuốc cho anh, cũng không phải là ăn thịt anh, nhanh lên.”
Cố Họa Y chống nạnh, bị dáng vẻ của Lý Phàm chọc cười.
Lý Phàm do dự cởi áo ra, trên người đầy những vết xanh tím khiến cho người ta cảm thấy giật mình.
Cố Họa Y trong lòng hơi chua xót, cô lặng lẽ xoay người lau nước mắt.
“Anh đã nói là không cởi rồi mà, em cứ đưa dầu cho anh, anh tự thoa là được.”
“Đừng nhiều lời, sau lưng nằm im đó để em thoa cho anh.”
Cố Họa Y nhanh chóng thu lại nước mắt, ngồi trên giường đưa hai tay áp vào lưng của Lý Phàm.
“Có thể em sẽ dùng sức, anh cố chịu đau nhé.”
Cố Họa Y dịu dàng nói.
“Yên tâm, anh chịu được.”
Lúc bị đánh anh còn không kêu đau, giờ sao có thể kêu được.
Cố Họa Y nhẹ nhàng dùng hai tay xoa đều chỗ bị bầm tím trên lưng Lý Phàm, ánh mắt dần trở nên trìu mến nhìn anh.
…
Bên trong bệnh viện quốc tế Hán Thành.
Cậu Tô, người vừa hoàn thành nằm trên giường, chân tay của anh ta phải phẫu thuật cố định lại, và anh ta phải nằm trên giường hàng tháng trời.
Và vì mất máu quá nhiều, cậu Tô có khả năng gặp một số biến chứng.
Tuy nhiên, giữ được mạng nhỏ đã là chuyện tốt rồi.
“Bác sĩ, tình trạng của thằng bé thế nào rồi?”
Tô Văn Bân đứng trước cửa phòng bệnh, sắc mặt âm trầm hỏi bác sĩ.
Nghe tin cậu Tô bị tai nạn, Tô “Bởi vì đưa tới kịp thời nên đã thuận lợi giữ được tính mạng, ngoại trừ mất máu quá nhiều, xương tứ chi bị dao sắc chặt đứt, sau này có thể để lại di chứng, sau này bệnh nhân cũng không được làm việc nặng, nếu không thì tay sẽ không thể giữ được.”
Tô Văn Bân thầm vui mừng trong lòng, không làm được việc nặng cũng không phải chuyện gì quá to tát, chỉ cần sau này bác sĩ, tôi còn phải làm phiền bác sĩ rất nhiều cho những lần điều trị sau này.”
Tô Văn Bân bình tĩnh nhét phong bao đỏ vào tay bác sĩ.
Bác sĩ từ chối hai câu nhưng cuối cùng vẫn nhận phong bì đỏ từ Tô Văn Bân.
“Mặt Sẹo, làm sao vậy? Các cậu nhiều như vậy mà vẫn không thể bảo vệ được cậu Tô?”
Tô Văn Bân nhìn chằm chằm Mặt Sẹo hỏi.
Mặt Sẹo rùng mình một cái, mô tả lại tình huống lúc đó.
“Không phải chúng tôi phế vật, mà là do nhân vật thần bí kia quá lợi hại. Chúng tôi còn không nhìn thấy bóng dáng của người kia thì đã bị hạ gục. Những người đó chẳng khác gì đã có thể khống chế người khác.”
Nghĩ đến cảnh tượng kì dị lúc đó, Mặt Sẹo liền vô cùng là, lúc Lý Phàm đi ra ngoài nói chuyện với những người ở cửa kho, tôi mơ hồ nghe thấy Lý Phàm nói những người đó là bạn của của anh ta, đều là người học võ chung trường, còn tôi không nghe thấy anh ta nói họ đã học võ thuật nào.”
Chân mày Tô Văn Bân cau lại, không tin tưởng những lời Mặt Sẹo nói cho lắm.
Trong giới có cao thủ như vậy, Tô Văn Bân đã đối không thể quanh quẩn ở trong giới võ đạo.
Có khả năng đó, làm vệ sĩ cho nhà giàu chẳng phải tốt hơn sao? Người đó có thể dễ dàng kiếm được hàng chục tỷ mỗi năm, thậm chí mở lớp thu tiền học phí thì cũng giàu to rồi.
“Ước chừng là Lý Phàm cố ý nói vậy để nhiễu loạn thông tin của chúng ta.”
Tô Văn Bân lắc đầu và đẩy cửa phòng bệnh ra, bước đến bên Tô Văn Bân, anh ta ngay lập tức bật khóc.
“Chú, chú đến rồi, con chó cái Lý Phàm quá độc ác, chú nhìn bộ dạng bây giờ của cháu đi, giống như người chết rồi, cháu muốn chú báo thù cho cháu!”
“Cháu muốn giết Lý Phàm, giết chết anh ta, nếu có thể khỏe lại, cháu nhất định phải dùng một dao giết chết anh ta, không cho anh ta cơ hội sống, sau khi anh ta chết, cháu giận, nỗi sợ hãi trước đây đã biến mất từ lâu, giờ lại nghĩ đến chuyện trả thù.
“Thù nhất định phải báo, người nhà họ Tô chúng ta đâu thể bị một tên phế vật ức hiếp được.”
Giọng nói của Tô Văn Bân đầy kiên định.
Mọi chuyện đã đến nước này thì thể diện nhà họ Tô cũng bị kéo vào rồi, nếu không giành lại được thể diện thì nhà họ Tô khó mà lăn lộn được nữa.
“Chú, anh ta chết! Chỉ khi anh ta chết, cháu mới có thể giải trừ mối hận trong lòng!”
“Thứ phế vật ăn bám kia phải bị giết, nếu không chú sẽ không còn mặt mũi nào về nhà nữa. Chuyện lần này không còn là chuyện của mình cháu nữa, nó đã liên quan đến thể diện nhà họ Tô chúng ta!”
“Cháu trước tiên dưỡng bệnh thật tốt đi. Cháu không phải tốn thời gian giải quyết cậu ta, chú mấy ngày nay cậu chịu khó chăm sóc thằng bé.” Đọc tại truyện one để chúng mình có động lực ra chương mới nhé.
Mặt Sẹo nhanh chóng gật đầu: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu chủ thật tốt.”
cậu Tô kêu lên một tiếng: “Chú, chú đừng gạt cháu ra ngoài chuyện này, cháu muốn giết anh ta, nhất định phải giết chết anh ta!”
“Cháu không tin cả lời chú nói sao, Lý Phàm chắc chắn phải chết. Đồ phế vật đó đơn giản là quá kiêu ngạo. Chú nghĩ chú biết người cao đất rộng thế này, phải đi đâu mới tìm được người đó.”
“Đến lúc đó, bắt cậu ta quỳ xuống nhận lỗi với cháu, ở trước mặt cháu đập nát từng khúc xương trong cơ thể cậu ta, cho cậu ta biết hậu quả của việc xúc phạm nhà họ Tô chúng ta, giở trò độc ác, chúng ta là người giỏi nhất, không ai sánh bằng! Cháu cứ chờ xem cậu ta phải sống không bằng chết đi.”
Đôi đang nghĩ cách đối phó với Lý Phàm.
Không chỉ phải xử lý Lý Phàm, mà còn phải bắt Lý Phàm trả lại gấp mười, gấp trăm lần những gì cậu ta đã gây ra thì mới cứu được thể diện của cậu Tô và của nhà họ Tô.