- Ý của cô là cô cảm thấy nợ tôi một ân tình, vì thế mới mời tôi ăn cơm, đúng không?
Diệp Mặc lạnh nhạt nói.
- Đúng, đúng, chính là như thế.
Tô My vì Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu ý của cô mà cảm thấy vui vẻ, trong lòng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
- Cô mời tôi ăn bữa cơm này định tiêu hết bao nhiêu tiền?
Câu hỏi của Diệp Mặc khiến Tô My hơi ngây người.
- Ấy… Hả… Tôi muốn hai người ở Tụ Vị lầu của trường ăn một bữa, có lẽ là khoảng ba trăm tệ.
Tuy không hiểu ý tứ lời này của Diệp Mặc, nhưng Tô My vẫn phải ứng lại.
- Ồ, trên người cô hiện nay có hai trăm tệ tiền mặt không?
Diệp Mặc nhìn Tô My, vẫn không có vẻ mặt gì.
Trong lòng Tô My hừ lạnh một tiếng, giả vờ cái gì, giả vờ lạnh lùng còn không phải muốn hỏi vay tiền cô, xem ra bó hoa kia đúng là hắn mua để chuẩn bị tặng, phỏng chừng là do cầm hoa của hắn, hắn mới như vậy. Tuy nhiên lập tức liền lấy ra hai trăm tệ, trong lòng còn đang nghĩ, đã cho hắn vay tiền rồi, bữa ăn này hay là không cần mới hắn ăn nữa, dù sao tiền này cũng không hy vọng hắn trả lại.
- Tôi nghĩ ba trăm tệ một bữa ăn, tôi có lẽ phải ăn hết hai phần ba, vừa đúng hai trăm tệ, bây giờ cô đã đưa rồi, cho thấy cô đã mời tôi ăn rồi, hiện tại hai chúng ta không có gì, đừng đến làm phiền tôi nữa.
Diệp Mặc cất hai trăm tệ đi, xoay người rời đi.
- Anh…
Tô Mi lâu sau mới phản ứng lại, lại còn có loại người này, ngực suýt chút nữa bị nghẹn. Hắn còn cho rằng hắn là ai chứ, một tên phế nhân lại còn chảnh như vậy, chẳng lẽ hắn đã quên hắn là một phế nhân?
Khiến Diệp Mặc kì quái đó là, hắn đã ăn cơm ở trường xong rồi, dường như còn không phát hiện ra có người khả nghi nào đó nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn không tin Trịnh Kiều Văn sẽ bỏ qua như vậy, xem ra tên này đúng thật là có thể nhẫn nhịn mà.
Diệp Mặc vừa mới chạy về nơi ở của hắn, đã nhìn hấy vẻ mặt lo lắng của Hứa Vy đang đi tới đi lui ở chỗ ở của hắn, liền hơi hiếu kì hỏi:
- Hứa Vy, sao thế? Giống như kiến bò trên chảo nóng vậy?
- Diệp Mặc cuối cùng cậu cũng đã về rồi, cậu giúp tôi một việc được không, hôm nay tôi thực sự có việc gấp, nhưng mà buổi tối tôi lại đồng ý giúp Chu Vân trực ban rồi.
Hứa Vy vừa nhìn thấy Diệp Mặc liền lập tức vui mừng kinh ngạc tiến lên nói.
- Tôi có thể giúp cô cái gì?
Diệp Mặc hơi hiếu kỳ hỏi.
- Là như này, vốn là hôm nay tôi giúp Chu Vân trực ban, nhưng bây giờ tôi đột nhiên có chuyện gấp, cậu giúp đi trực thay một lát được chứ, chỉ có mấy tiếng thôi, mười hai giờ đêm là có tan tầm rồi.
Vẻ mặt Hứa Vy vội vàng nói.
Trán Diệp Mặc đen xì, có chút không biết phải nói sao nói.
- Tôi là đứa không có việc làm, cô để tôi đến bệnh viện giúp trực ban, có phải cô đang sốt không đấy?
- Không phải cậu nói cậu hiểu chút y thuật sao? Thực ra cậu chẳng hiểu gì cũng có thể trực ban, bởi vì công việc buổi tối của tôi chỉ là kiểm tra sốt, chỉ cần lấy cặp nhiệt độ đưa cho bệnh nhân để họ tự đo nhiệt độ. Sau đó ghi chép lại, dựa vào có bị sốt hay không, để bọn họ đi đăng ký là được, đợi lát nữa tôi gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, bảo cô ấy dạy cậu một chút, mấy phút là học được.
Hứa Vi nói xong rất kì vọng mà nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc không nói gì mà nhìn Hứa Vi, quả nhiên rất đơn giản, đối với Hứa Vy đã từng mời hắn ăn cơm, Diệp Mặc cũng cảm thấy có chút hảo cảm, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Có thể giúp cô, nếu chẳng may lãnh đạo kiểm tra, phát hiện thì phải làm sao?
- Cậu yên tâm đi, lãnh đạo sẽ không kiểm tra đến bàn dự kiểm đâu, nếu đi kiểm tra thì cũng là tới các phòng, hơn nữa buổi tối tuyệt đối không có lãnh đạo đi kiểm tra. Huống hồ lúc đó cậu đeo khẩu trang, ai biết cậu là ai?
Hứa Vy khẳng định.
Trong lòng Diệp Mặc nói hắn đương nhiên yên tâm, chính là điều tra ra hắn là giả, bị phạt cũng không phải hắn. Hắn lo lắng cái rắm ấy.
Thấy Diệp Mặc đồng ý, Hứa Vy đưa tấm bảng ở ngực cho Diệp Mặc, vội vàng đeo ba lô xoay người rời đi, vừa đi còn vừa gọi điện thoại. Xem bộ dáng vội vã của cô, Diệp Mặc biết hẳn là cô đã gặp phải chuyện khó giải quyết gì đó rồi.
Vì phòng ngừa chẳng may, Diệp Mặc vẫn mang hòm thuốc chữa bệnh của mình tới, hắn không ngờ hòm thuốc để chữa bệnh ở vỉa hè mà chuẩn bị còn chưa dùng tới, lần đầu tiên lại còn chính thức đưa tới bệnh viện.
Có thể là Hứa Vy đã gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, Diệp Mặc đến bàn dự kiểm sốt của bệnh viện Lợi Khang, Tiểu Vũ liền kéo khẩu trang xuống phất phất tay với hắn nói:
- Cậu là Diệp Mặc hả, cậu mặc áo blouse vào trước, tôi nói với cậu một chút, rất đơn giản, chính là ghi chép và cầm cặp nhiệt độ, những cái khác đều giao cho tôi được rồi.
Diệp Mặc giờ mới hiểu được thật đúng là đơn giản, người đến khám bệnh buổi tối cũng không nhiều, thực ra nếu hắn không đến có lẽ một mình Tiểu Vũ cũng làm được.
- Thực ra chính là sợ buổi tối người đông, tôi bận không kịp, bị người bệnh khiếu nại. Bác sĩ không đến bị bệnh nhân khiếu nại là rất nghiêm trọng, Chu Vân còn trong thời kỳ thử việc càng không thể không đến. Đến đây buổi tối đều là một số trẻ nhỏ, cúm sốt gì đó.
Tiểu Vũ dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Diệp Mặc, cười giải thích. Text được lấy tại Truyện FULL
Diệp Mặc đã hiểu ra, vì vậy đến trực ban thay là vì sợ bệnh nhân khiếu nại, nói chỉ có một người kiểm, vậy thì không người đến sẽ không biết sao
Tiểu Vũ là một cô gái mặt tròn, cười lên có hai lúm đồng tiền, thoạt nhìn rất thân thiện. Quả nhiên sau sáu giờ chiều, bệnh nhân bắt đầu đông lên, không sai chút nào so với Tiểu Vũ nói, về cơ bản đều là trẻ con, cúm sốt gì đó, nếu như chỉ có một mình Tiểu Vũ đúng là bận không kịp.
Tới mười một giờ đêm, về cơ bản người được tan tầm đều đã tan tầm rồi, trong bệnh viện cũng bắt đầu lạnh lẽo, Diệp Mặc và Tiểu Vũ cũng cơ bản trở nên dỗi dãi.
Tiểu Vũ thấy không có ai nữa, liền nói với Diệp Mặc:
- Tôi đi lấy chút đồ ăn, tôi trực đêm, có cần tôi lấy giúp cho cậu một phần không?
Diệp Mặc khoát tay, hắn vẫn chưa đói, thấy Tiểu Vũ ra ngoài, hắn cũng đeo hòm thuốc tới nhà vệ sinh, đi nhà vệ sinh sở dĩ đeo hòm thuốc của hắn, là bởi vì đồ đạc trong hòm thuốc này chỉ có hắn hiểu rõ giá trị bao nhiêu, bàn dự kiểm người đến người đi, tuy là buổi tối, chẳng may có người thuận tay cầm đi, sự cố gắng bao nhiêu ngày của hắn và mấy chục nghìn tệ điều đi tong rồi.
- Cậu theo tôi một lát, tôi có chút việc cần cậu giúp đỡ.
Một vị bác sĩ trung niên khoác áo blouse trắng vừa hay gặp Diệp Mặc từ nhà vệ sinh ra, vội vàng ngăn hắn lại nói.
Diệp Mặc vỗn không muốn để ý người này, nhưng nghĩ đến giọng điệu của tên này dường như là chủ quản gì đó, nếu như ông ta biết hắn giúp Hứa Vi trực ban, đắc tội ông ta, đến lúc đó làm khó dễ Hứa Vi thì không tốt rồi. Thôi được rồi, coi như giúp Hứa Vy một lát.
Ông bác sĩ trung niên đưa Diệp Mặc tới phòng cấp cứu, hỏi:
- Cậu ở khoa nào?
Diệp Mặc nghĩ thầm, tuổi tác của người này, nếu như nói là khoa nào, nói không chừng ông ta cũng quen, chẳng may nói sai còn khó hơn, nghĩ đến đây đành phải nói:
- Tôi là vì…
Diệp Mặc còn chưa tìm được lý do, điện thoại của ông bác sĩ trung niên liền reo lên, ông ta nhận điện thoại, mới nói mấy câu liền giận dữ, ầm ĩ trong điện thoại một lúc lâu, rồi nghe thấy ông ta lớn tiếng nói:
- Ly hôn thì ly hôn, cô đúng là người không biết xấu hổ…
Nói chuyện điện thoại xong, người trung niên này cũng lười để ý Diệp Mặc, cởi áo ra, cầm một cái ba lô lên rồi xoay người đi.
Trong lòng Diệp Mặc nói, cái ông này, ly hôn cùng bà xã, còn chưa đến giờ tan tầm đã chạy rồi, bây giờ mới đến mười một giờ nha. Nhưng mà hắn cũng vô cùng buồn bực, gọi hắn đến nơi này, chuyện gì cũng chưa nói liền chạy trước rồi, lẽ nào bà xã ông này muốn ly hôn với ông ta.
Diệp Mặc vừa mới đứng lên, liền có một hộ sĩ và một cô gái hơn hai mươi tuổi dắt một ông lão hơn sáu mươi tuổi đi vào, Diệp Mặc chỉ cần nghe bước chân, liền biết hai bước chân này rất gấp gáp.
- Cậu là ai? Bác sĩ Thôi đâu?
Tuy Diệp Mặc đeo khấu trang, nhưng cô hộ lý này vừa nhìn liền biết hắn không phải là bác sĩ Thôi, lập tức vội vàng hỏi.
- Ồ, ông ấy mới đi, tôi trực ban thay, là giúp…
Diệp Mặc còn chưa nói ra chuyện giúp Chu Vân trực ban, vị y tá này liền cắt đứt lời của hắn.
- Vậy anh nhanh giúp ông này kiểm tra một chút đi, cả người ông ấy đau đớn, đã không có cách nào nói chuyện rồi…
Y tá đỡ ông lão sắc mặt xanh mét lên giường bệnh, nhanh chóng nói hết với Diệp Mặc, liền lập tức bắt đầu giúp đỡ rồi.