Nhưng lời này khiến hắn lập tức nhớ tới thi hài của Sở Tiêu Y mà hắn đã gặp được ở Thiên Cương Vực tại Tây Tích Châu. Trong ngọc giản lưu lại cũng có ghi ‘Bắc Vọng - Sở Tiêu Y...’
Nghĩ tới đây Diệp Mặc bỗng nhiên lên tiếng hỏi:
- Cô họ Sở, vậy có biết Sở Tiêu Y hay không?
Cô gái cụt tay kia nghe được Diệp Mặc nói lời này, thì lập tức lại khom người xuống đáp:
- Hóa ra tiền bối cũng đã nghe về tổ tiên của vãn bối. Tổ tiên của vãn bối chính là Sở Tiêu Y.
Hóa ra thật sự là hậu nhân của Sở Tiêu Y. Diệp Mặc liền cảm thán một tiếng, những người của Sở gia này dường như là thích ở lại Bắc Vọng Châu thì phải, nhưng linh khí của Bắc Vọng Châu cũng không phải là nhiều mà. Bất luận là như thế nào, hiện tại đã gặp được hậu nhân của Sở Tiêu Y, thì thi hài của Sở Tiêu Y có thể giao cho cô gái tên Sở Vân này rồi.
Chỉ là hành vi của cô gái tên Sở Vân này, không chỉ nặng sát khí, lại còn có cả mùi máu tanh lộ ra ngoài, cho nên Diệp Mặc có chút khó chịu.
Diệp Mặc vừa định lấy ra quan tài ngọc chứa thi hài của Sở Tiêu Y, thì Sở Vân lại lần nữa cung kính nói:
- Tiền bối là tu sĩ của Bắc Vọng Châu sao?
Diệp Mặc tuy rằng không thích Sở Vân, nhưng cũng xem trọng mặt mũi lão tổ của cô là Sở Tiêu Y, nên vẫn gật đầu trả lời:
- Không sai, tôi cũng coi như là tu sĩ của Bắc Vọng Châu.
Sau khi Sở Vân nghe được Diệp Mặc nói, thì lập tức liền kinh hỉ:
- Bắc Vọng Châu chúng ta rốt cuộc cũng có tu sĩ Hóa Chân thứ hai rồi, thật sự là quá tốt. Vãn bối còn chưa được thỉnh giáo đại danh của tiền bối.
Diệp Mặc nhíu mày, cũng không hề nói gì. Hắn cũng không thích cô gái tên Sở Vân này, cho nên cũng không muốn cùng cô có chút liên hệ nào. Đợi lát nữa sau khi giao đồ vật cho cô ta xong, thì Diệp Mặc sẽ rời đi ngay.
Sở Vân dường như đã nhìn ra được Diệp Mặc không thích cô, cho nên cô lại khom người thi lễ với Diệp Mặc rồi nói tiếp:
- Tiền bối chắc là thấy sự sát phạt quyết đoán của tôi, hơn nữa còn cả cảnh máu tanh lúc trước, cho nên không được vừa mắt lắm. Kỳ thực thì vãn bối cũng là bất đắc dĩ, cho nên mong được tiền bối lượng giải.
Nói xong thì cô căn bản cũng không đợi Diệp Mặc hỏi, mà đã chủ động giải thích:
- Sở gia của vãn bối là gia tộc đời đời thủ hộ ở Bắc Vọng Châu. Tổ tiên của Sở gia là Sở Tiêu Y công lực thông thiên, nhưng cũng không hề nóng lòng phi thăng, chính là vì muốn thủ hộ Bắc Vọng Châu này. Sau khi người mất tích, thì đệ tử của người cũng không hề buông bỏ trách nhiệm thủ hộ Bắc Vọng Châu. Vãn bối lần này tới Hàm Nguyên thành, cũng là bởi vì chuyện của Nam Sơn phường thị mà đến.
Diệp Mặc nghe tới đây, thì giờ mới hiểu được vì sao Sở Tiêu Y và Sở Vân nói chuyện thì đều đặt hai chữ ‘Bắc Vọng’ ở phía trước rồi, hóa ra Sở gia của cô chính là người thủ hộ của Bắc Vọng Châu, chuyện gì cũng đặt sự tình của Bắc Vọng Châu lên hàng đầu. Sau khi hiểu được điều này, thì trong lòng Diệp Mặc bắt đầu kính nể, bất luận là như thế nào, thì một cái gia tộc đời đời thủ hộ cho một châu lục đều là gia tộc đáng được tôn kính.
Thấy sắc mặt của Diệp Mặc trở nên hòa hoãn, thì Sở Vân liền thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp:
- Tư gia là loại bại hoại của Tu Chân Giới, tàn sát vô số tu sĩ vô tội, còn sử dụng tinh huyết của tu sĩ để tu luyện công pháp tà ác. Lần này vãn bối cố tình đi tới Hàm Nguyên thành, chính là vì muốn diệt trừ Tư gia, sau đó điều tra chuyện tình Nam Sơn phường thị. Không ngờ vãn bối còn chưa bắt đầu điều tra Tư gia, thì một đệ tử của vãn bối đã bị Tư gia mang đi, cuối cùng đã bỏ mạng tại Hàm Nguyên thành.
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Sở Vân hỏi:
- Cô đã muốn đối phó với Tư gia ở Hàm Nguyên thành, vì sao lại còn mang theo đệ tử chỉ có tu vi Hư Thần tới?
Sở Vân nghe được lời Diệp Mặc nói, thì nhất thời liền đỏ mặt:
- Tiền bối hẳn là đã nghe nói qua Khổng Diệp lão nhân?
Diệp Mặc gật đầu, Khổng Diệp thì hắn đương nhiên biết, vì hắn vẫn đang dự định sẽ đi thăm hỏi Khổng Diệp tiền bối một lần.
Thấy Diệp Mặc tỏ ý biết Khổng Diệp, thì Sở Vân cũng không quá mức kinh ngạc. Danh tiếng của Khổng Diệp quá lớn, cho nên người biết tới lão cũng rất nhiều, đối phương lại là một tu sĩ Hóa Chân, thì biết Khổng Diệp cũng là một chuyện bình thường.
- Tổ tiên Sở Tiêu Y của vãn bối đã từng có hai người đệ tử, một người tên là Sở Nhàn, tiếp tục ở lại Bắc Vọng Châu để thủ hộ. Người còn lại là Sở Cửu Vũ, lại được tổ tiên của vãn bối dẫn tới Nam An Châu. Mà đệ tử Sở Nhàn của tổ tiên tôi sau khi biết được tổ tiên mất tích, thì cũng có chuyện phải rời đi. Nhưng sau khi người rời đi thì cũng không hề có tin tức. Khổng Diệp cũng chính là đệ tử trân truyền của Sở Nhàn, cũng có thể nói là đồ tôn của tổ tiên Sở Tiêu Y của vãn bối.
Sở Vân nói ra rất nhiều tin tức, tuy nhiên cũng nói rất rõ ràng.
Diệp Mặc giờ mới hiểu được tên một người mà ngàn năm vẫn không bị hạ xuống ở Nam An Châu Sở Cửu Vũ lại chính là đệ tử của Sở Tiêu Y. Mà hôm nay Khổng Diệp danh chấn một phương tại Bắc Vọng Châu cũng chính là nhất mạch đồ tôn của Sở Tiêu Y.
Sở Vân nói tới đây, thì lại thở dài một tiếng:
- Khổng Diệp tiền bối cũng coi như là sư tổ của vãn bối. Lúc trước người chính là tu sĩ Hóa Chân duy nhất của Bắc Vọng Châu. Bởi vì thọ mệnh cũng đã đến, cho nên mới có nhu cầu cấp bách là phải tìm kiếm tu sĩ mới để thay thế người thủ hộ Bắc Vọng Châu, cho nên mới thường xuyên lộ diện, mục đích là muốn tìm được một tu sĩ thiên tài. Đáng tiếc chính là cả trăm năm trôi qua vẫn không có kết quả. Thẳng tới hơn mười năm trước trong đại hội luyện đan danh nhân đường tại Toái Diệp thành, thì người mới phát hiện được một tu sĩ tên là Diệp Mặc.
Diệp Mặc nghe thấy Sở Vân nhắc tới chính mình, thì sắc mặt liền không được tự nhiên.
Sở Vân thì lại không biết được tâm tư của Diệp Mặc, cho nên cô tiếp tục nói:
- Khổng Diệp tiền bối lúc trước cũng muốn kiểm tra tâm tư của Diệp Mặc, cho nên mới hẹn ước với hắn thời gian trăm năm. Vốn người còn tưởng, trăm năm sau thì Diệp Mặc kia có thể tu luyện tới tu vi Ngưng Thể, thì người sẽ thu hắn làm đồ đệ. Nhưng thật không ngờ, tu sĩ tên Diệp Mặc kia lại cực kỳ nghịch thiên, chỉ ngắn ngủi có khoảng mười năm, hắn đã có thể tu luyện tới tu vi Thừa Đỉnh hậu kỳ, đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Khổng Diệp sư tổ rồi. Cho nên Khổng Diệp sư tổ mới thay đổi lại ước hẹn trăm năm xuống còn năm mươi năm. Bởi vì đợt thú triều lần trước đã khiến sư tổ tiêu hao rất nhiều tinh lực, cho nên thọ nguyên vốn đã không còn bao nhiêu của sư tổ càng giảm thiểu nhiều hơn. Cho nên sư tổ muốn đợi năm mươi năm sau khi thọ nguyên cạn kiệt, mới đem một số sự tình trọng yếu truyền lại cho Diệp Mặc.
Trong lòng Diệp Mặc liền cả kinh, hắn thật không ngờ rằng Khổng Diệp tiền bối lại chỉ còn có năm mươi năm thọ mệnh nữa, khó trách vì sao Khổng Diệp tiền bối lại không dám khai chiến cùng với Xích Hạt. Một khi khai chiến, thì chỉ sợ là năm mươi năm thọ mệnh này sẽ tiêu hao hết trong một trận chiến đó thôi.
- Vốn những lời này tôi không nên nói với tiền bối, nhưng tiền bối là tu sĩ Hóa Chân duy nhất của Bắc Vọng Châu, mà vãn bối sợ rằng Khổng Diệp sư tổ cũng không hề biết chuyện này. Cho nên Sở Vân mới lớn mật, mời tiền bối tới gặp Khổng Diệp sư tổ một chuyến.
Thái độ của Sở Vân lúc này hoàn toàn kính cẩn hữu lễ, căn bản là khác hoàn toàn với sự sát phạt quyết đoán lúc trước.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Tôi vốn muốn đi thăm hỏi Khổng Diệp tiền bối, cho nên dù cô không nói, thì tôi cũng nhất định sẽ đi.
Sở Vân nghe được Diệp Mặc cũng gọi Khổng Diệp là tiền bối, thì nhất thời vẻ mặt lộ ra sự kinh hỉ. Một tu sĩ Hóa Chân có thể gọi một tu sĩ Hóa Chân khác là tiền bối, thì cho dù là do tuổi tác có sự chênh lệch lớn đi chăng nữa, thì cũng không phải là do sự khách khí, mà phải là sự tôn kính Khổng Diệp lão nhân từ chính nội tâm phát ra. Cho nên sự thấp thỏm bất an của Sở Vân lúc trước lập tức bình tĩnh lại một chút.
Cho nên không đợi Diệp Mặc nói gì, thì cô lại khom người cảm tạ Diệp Mặc:
- Đa tạ tiền bối, vãn bối vẫn chưa được thỉnh giáo tôn tính của tiền bối.
Nói xong thì cô lại thấy Diệp Mặc không có ý định trả lời, cho nên lập tức hiểu được Diệp Mặc không muốn nói, chỉ có thể tiếp tục cung kính:
- Vãn bối đã làm càn rồi. Sở dĩ vãn bối mang theo cháu gái là Sở Ngữ Lan và đệ tử đi theo, chính là vì muốn sau khi kết thúc sự tình ở đây, thì sẽ đi tới Phỉ Hải thành để bái kiến Diệp Mặc Đan Vương. Tôi muốn để cho cháu gái mình bái Diệp Mặc Đan Vương làm sư phụ, cho nên mới mang nó theo.
Diệp Mặc càng xấu hổ hơn, hắn thật không ngờ thiếu nữ này lại định bái hắn làm thầy đấy. Lúc này thì hắn càng không muốn thừa nhận mình nữa, vì người đệ tử này thì hắn nhất định sẽ không thu. Vạn nhất hắn thừa nhận, thì hiện tại liền có thêm một cái đuôi bám theo, như vậy thì làm sao được.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc không thể làm gì khác hơn là nói:
- Diệp Mặc không có ở Phỉ Hải thành, hơn nữa hắn cũng sẽ không thu đệ tử, cho nên các cô căn bản là không cần đi.
- Tiền bối quen biết với Diệp Mặc sao?
Sở Vân lại lần nữa kinh hỉ.
Diệp Mặc gật đầu, bất đắc dĩ nói tiếp:
- Các cô không cần phải đi Phỉ Hải thành nữa, khi tôi đi qua đó, thì Diệp Mặc đã rời khỏi Phỉ Hải thành rồi, còn không biết lúc nào thì mới trở về. Huống hồ hiện tại nghe nói hắn không hề muốn thu nhận một đệ tử nào, cho nên các cô cũng không cần phải đi. Còn cái Màn xương mù mầu xám trắng vô cùng lợi hại kia, thì tôi sẽ đi xem, các cô có thể về trước rồi.
- Vâng, vãn bối xin tuân theo ý của tiền bối.
Sở Vân vội vàng trả lời.
Diệp Mặc thở dài, chợt nhớ tới di hài của Sở Tiêu Y, liền vội vã lấy ra một cái hòm ngọc đặt trên mặt đất rồi nói:
- Tiền bối Sở Tiêu Y đã bất hạnh qua đời, không lâu trước đây tôi đã tình cờ tìm được di hài của người, cho nên liền thuận tiện mang về. Cô đã là hậu nhân của người, thì liền giao cho cô vậy.
- A...
Sở Vân và Sở Ngữ Lan liền ngây người một lúc lâu, thẳng đến khi Diệp Mặc đem ngọc giản của Sở Tiêu Y đưa cho Sở Vân, thì Sở Vân mới thanh tỉnh lại. Cô tiếp nhận lấy ngọc giản, sau đó nhìn một chút thì mới hiểu được, tổ tiên Sở Tiêu Y của các cô cũng không phải là đã phi thăng mà là đã vẫn lạc rồi.
Sau một lát, thì Sở Vân và Sở Ngữ Lan đều nhào vào hòm ngọc quan tài kia khóc lớn.
Trong lòng Diệp Mặc thầm than, vì hắn hiểu được tâm tình của Sở Vân lúc này. Một tín niệm vô thượng bỗng nhiên sụp đổ, khiến cho các cô không chỉ sợ hãi, hơn nữa còn có chút mê man.
Chút phản cảm vốn có của hắn đối với Sở Vân cũng biến mất hoàn toàn. Bất luận là như thế nào, thì Bắc Vọng Sở gia cũng là một gia tộc đời đời thủ hộ cho Bắc Vọng Châu đáng được tôn kính.
Sở Vân và Sở Ngữ Lan khóc một lúc lâu, thì Sở Vân mới kéo Sở Ngữ Lan đi tới trước mặt Diệp Mặc. Lần này cô liền thẳng thắn quỳ xuống:
- Đa tạ tiền bối đã đưa di hài của tổ tiên trở về. Bằng không tổ tiên của Sở gia đúng là chết cũng không nhắm mắt.
Hiển nhiên việc di hài của Sở Tiêu Y trở về Bắc Vọng Châu thì đối với Sở gia là một việc cực kỳ trọng đại.
Diệp Mặc tranh thủ thời gian đỡ hai người đứng lên, sau đó chuyển đổi trọng tâm câu chuyện:
- Đệ tử thứ nhất của tổ tiên cô là Sở Nhàn đã đi đâu, các cô có biết không?
Sở Vân vội vàng gật đầu:
- Vâng, vãn bối cũng có biết được một ít. Năm đó sau khi tổ tiên Sở Tiêu Y của vãn bối rời đi đã lâu mà chưa trở về, thì đệ tử trân truyền của người là Sở Nhàn thông báo thu nhận Khổng Diệp sư tổ làm đệ tử, sau đó nói là phải đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về. Theo như Khổng Diệp sư tổ nói, thì Sở Nhàn tổ sư phải đi gia cố một cái phong ấn, nhưng sau khi Sở Nhàn tổ sư rời đi, thì cũng giống như là tổ tiên Sở Tiêu Y vậy, cũng không hề trở về...
Cho dù là Diệp Mặc nghe xong, thì cũng phải thổn thức không ngớt, vì cái người tên Sở Nhàn kia nhất định là đã gặp sự cố mà mất mạng rồi, bởi vì tên linh hồn thể Tiết Vưu Phong thủ hộ phong ấn kia cũng không hề đợi được người nối nghiệp. Hơn nữa cái ‘Cửu xoa đao thi’ kia cũng bị thất lạc ở bên ngoài, cuối cùng bị bản thân mình lấy được.