Đình Đình từ Hồng Kông đi đến Yến Kinh nên cũng đã rất mệt mỏi, trở về nhà tắm rửa rồi cũng lên giường đi ngủ luôn. Vân Băng thì nằm trên giường mãi không ngủ được. Cô cứ nghĩ không biết Diệp Mặc đang làm gì, còn một điều nữa là sao Diệp Mặc lại biết cô bị cưỡng chế đưa đến nhà Âu gia.
Diệp Mặc thì lại ở trong phòng kiểm tra lại mấy thứ vật liệu, vật liệu để luyện phi kiếm vẫn còn thiếu mấy thứ. Hắn thu vật liệu lại rồi lại bỏ tấm bản đồ mà Mạc Khang đã vẽ ra. Nếu những điều mà Mạc Khang nói là sự thật thì hắn nhất định phải đi tới nơi này. Cứ coi như không có Không Minh Thạch quý báu, chỉ cần có một chút dược liệu quý thì đối với Diệp Mặc mà nói cũng là một tin tức quan trọng.
Tu luyện hai giờ, lúc Diệp Mặc chuẩn bị lên giường đi ngủ thì phòng của hắn có tiếng gõ cửa. Diệp Mặc theo bản năng đi ra ngoài thì thấy Vân Băng mặc quần áo ngủ, khuôn mặt hơi ửng hồng đứng ngoài cửa.
Bị ốm à? Cũng không giống lắm.
Diệp Mặc mở cửa phòng, vừa định nói thì Vân Băng đã nhào tới vào trong lòng của hắn. Mùi hương nhẹ nhàng, cơ thể mềm mại nhào vào trong lòng Diệp Mặc. Đầu óc Diệp Mặc tự nhiên ngây ra, hắn vừa mới luyện công xong, khí huyết còn đang cuồn cuộn. Lúc này lại bị Vân Băng bổ nhào vào trong lòng, thực sự có chút không kiềm chế nổi.
Vân Băng nhào vào trong lòng của Diệp Mặc cũng không nghĩ gì cả. Cô ấy chỉ là cảm kích trong lòng với Diệp Mặc. Nếu không phải là Diệp Mặc, cô đừng nói đến việc gặp lại Đình Đình, có lẽ mấy tháng trước xương cốt cũng đã lạnh rồi.
Ở trong lòng Diệp Mặc khiến cô có cảm giác an toàn. Cô rất thích cái cảm giác này, nó khiến cô bình tĩnh lại, khiến cô thích thú. Lúc đầu sau khi Diệp Mặc đi, cô cứ có cảm giác nhớ nhung trong lòng. Có lúc cảm thấy mình không nên. Cô nhiều hơn Diệp Mặc vài tuổi, Diệp Mặc lại là học trò của cô. Sao cô có thể nảy sinh cái tình cảm này chứ?
Nhưng hôm nay cô lại nằm trên giường, trong lòng vẫn thầm gọi tên Diệp Mặc. Cô thực sự không thể ngủ được. Cô phải lấy dũng khí tới nửa ngày mới đủ dũng khí gõ cửa phòng Diệp Mặc.
Cô rất thích cái cảm giác yên bình và thoải mái khi nằm bên cạnh Diệp Mặc, thực sự thích thú. Huống hồ bây giờ trong lòng cô, Diệp Mặc là một thứ gì đó, chẳng biết như thế nào, cứ coi như là cô ngủ bên cạnh Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng sẽ không có bất kỳ hành động khác với cô. Đương nhiên là vì cơ thể Diệp Mặc.
Diệp Mặc giúp Ninh Khinh Tuyết điều trị bênh xong rồi. Thậm chí nhìn bộ ngực đầy đặn trắng trẻo của cô cũng có chút động lòng. Hắn cũng từng ôm Lạc Tố Tố, thậm chí trong hôn mê, Lạc Tố Tố cũng đã hôn hắn. Tuy đó không phải là cố ý nhưng cũng khiến cho hắn thấy có chút nao lòng. Nhưng dù là như vậy thì cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng có cảm giác nóng ran như thế này.
Vân Băng giống như một ngọn lửa, hơn nữa còn là một ngọn lửa mềm mại, bao vây xung quanh hắn. Khi hắn vừa mới tu luyện xong thì cái cơ thể như ngọn lửa mềm mại ấy lại quấn lấy khiến Diệp Mặc bỗng chốc không kiềm chế được.
Hắn tuy chưa trải qua những chuyện này nhưng điều đó cũng không nói lên là hắn không biết. Cơ thể hắn lập tức có phản ứng lại ngay.
Khoảnh khắc Vân Băng ôm chặt Diệp Mặc, suýt chút nữa cô dễ chịu tới mức phải rên lên tiếng. Cô muốn lâu lắm rồi, cuối cũng đã có thể nhào vào trong lòng của Diệp Mặc. Cho dù ngày mai cô bị Âu gia trả thù thì ít nhất cô cũng đã hạnh phúc qua đêm nay.
Nhưng Vân Băng cũng lập tức cảm giác được có cái gì đó không đúng. Cô cảm thấy có cái gì đó cưng cứng đâm vào bụng dưới của cô. Là cái gì vậy? Vân Băng bất giác đưa tay túm lấy nó…
- Aaaa
Vân Băng phản ứng lại trong nháy mắt. Những suy nghĩ trong cô còn chưa hẳn đã tỉnh lại, liền sợ tới mức xoay người chạy ra khỏi phòng và chạy vào trong phòng mình đóng cửa lại. Cô dựa vào phía cửa mà thở. Cơ thể Diệp Mặc vốn không phải như cô nghĩ, hắn chẳng những bình thường mà còn rất bình thường.
Thật lâu sau, Vân Băng mới tỉnh táo lại. Tại sao mình phải chạy đi? Cô ấy đã từng trải qua rồi thì những chuyện này cô phải không quan tâm chứ. Vân Băng hiểu ra rồi, cô có gan gõ cửa phòng Diệp Mặc là bởi vì cô biết Diệp Mặc không thể như vậy. Bây giờ sự thực và những thứ cô nghĩ lại ngược nhau. Diệp Mặc không chỉ có thể như vậy, mà còn rất cường tráng. Ít nhất thì chính tay cô cũng đã nắm vào rồi. Vân Băng cảm giác mặt mình thực sự nóng lên. Cô đột nhiên bắt đầu hỗi hận, mình nên ở lại đó, cô bỗng rất rất nhớ. Nhưng vừa rồi cô có dũng khí đi tới phòng Diệp Mặc là bởi vì cô không hề nghĩ tới chuyện này. Nhưng bây giờ cô đã nghĩ tới chuyện này, thậm chí biết Diệp Mặc có thể làm gì, cô vẫn muốn đi nhưng cô lại không đủ dũng khí.
Cô bỗng muốn Diệp Mặc qua gọi cô, hoặc là chỉ cần gọi cô ở bên ngoài thì cô lập tức sẽ qua ngay. Cô cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, tim đập thình thích. Hai mươi tám năm qua cô chưa từng có ý nghĩ này trong đầu hay có sự chờ đợi mong ngóng mãnh liệt thế này.
Một lúc lâu sau, Diệp Mặc không gọi cô, Vân Băng dần dần bình tĩnh lại. Cô chợt nghĩ tới những ý nghĩ trong đầu mình mà thấy xấu hổ. Cô cứ có cảm giác hình như mình đang mồi chài Diệp Mặc.
Diệp Mặc không nghĩ rằng sau khi Vân Băng phát hiện ra mình bình thường thì lập tức xoay người bỏ chạy không khỏi hơi xấu hổ. Hắn đã hiểu tại sao Vân Băng lại tới đây. Là bởi vì Vân Băng cho rằng hắn không thể làm cái kia, bây giờ khi sự thật không như cô ấy nghĩ thì cô ấy đương nhiên muốn bỏ chạy rồi.
Tuy vừa rồi Diệp Mặc bị Vân Băng thổi bùng cơn nóng lên nhưng hắn vốn là người tu đạo nên chỉ cần tính thần kiên quyết, lại miễn cưỡng nén ngọn lửa trong mình xuống là có thể dần bình tĩnh lại được.
Diệp Mặc nằm lên giường, nghĩ lại bộ dạng vừa rồi của Vân Băng. Cơ thể của cô rất mềm mại mà cũng rất đàn hồi. Trước đây hắn cũng đã nhìn qua bộ dạng trần trụi của cô nhưng từ trước đều chưa từng có sự tiếp xúc mạnh mẽ và vội vàng như hôm nay. Hắn nghĩ tới Thiên Hà, lúc đó cô ấy cũng mặc quần áo ngủ và ôm lấy hắn. Hắn nhớ lúc đó hắn cũng có phản ứng lại.
Chẳng lẽ có liên quan tới việc mình tu luyện công pháp sao? Sao lại không thể chịu đựng được những điểm hấp dẫn ấy chứ?
Tuy Diệp Mặc không biết Vân Băng muộn như vậy mà tới tìm hắn làm gì, nhưng hắn biết có lẽ Vân Băng sẽ không tới mức từ chối hắn. Nếu như bây giờ hắn mặt dày tới giằng co với Vân Băng có lẽ cô ấy vẫn sẽ đồng ý.
Diệp Mặc lắc lắc đầu. Hắn cảm thấy nếu bây giờ có chuyện gì với Vân Băng thì đó hoàn toàn cũng chỉ là một loại dục vọng. Tuy hắn cảm thấy người Vân Băng không tồi, nhưng chắc chưa đến mức độ yêu cô ấy.
Yêu?
Diệp Mặc bỗng nghĩ tới Lạc Ảnh, rồi lại nghĩ tới Lạc Tố Tố. Hình ảnh của hai người trong mắt của hắn không ngừng lay động, chồng chéo lên nhau rồi lại lay động. Loại cảm giác này thật kỳ lạ. Hắn thậm chí muốn kéo tay Lạc Tố Tố ra hỏi thử cô ấy rốt cuộc có phải là Lạc Ảnh hay không?
Nhưng Lạc Tố Tố đã hơn 20 tuổi rồi, xem ra cũng không giống như tình cảnh của mình. Sao cô có thể là Lạc Ảnh được chứ? Kém tới tận hai mươi năm liền. Cứ suy nghĩ vẩn vơ chồng đống lên như vậy, Diệp Mặc từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lúc Diệp Mặc thức dậy vào buổi sáng, Vân Băng đã làm xong bữa sáng. Nhìn thấy Diệp Mặc, Vân Băng cũng hơi xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Mặc. Diệp Mặc lại không để tâm, sau khi ăn hết bữa sáng rồi cùng Đình Đình chơi trong sân rồi mới nói với Vân Băng:
- Chị Băng, bây giờ tôi phải đi ra ngoài có chút việc, buổi trưa mới quay về Lạc Thương. Chị vẫn trở về Ninh Hải sao?
- Bây giờ cậu trở về Lạc Thương à?
Vân Băng chợt nhớ tới cô đến bây giờ vẫn chưa hỏi Diệp Mặc là rốt cuộc Diệp Mặc đang sống ở đâu.
Bây giờ cô đã hiểu được rằng Âu gia có chút đố kỵ với Diệp Mặc. Nhưng Diệp Mặc ở Lạc Thương, cô ở tại Ninh Hải, người của Âu gia không đối phó được với Diệp Mặc có lẽ sẽ đối phó với cô và Đình Đình.
- Tôi bây giờ ở lại Lạc Thương, chỉ có điều…
Diệp Mặc nhìn thấy chút lo lắng trong mắt Vân Băng, nghĩ một chút rồi nói:
- Chị không cần phải lo lắng về Âu gia đâu. Tôi sẽ sai người giúp chị không bị nhà Âu gia uy hiếp.
Điện thoại của Diệp Mặc lại không gọi được rồi, Hàn Tại Tân đang có một chút manh mối lại nhận được tin Diệp Mặc đã tới Yến Kinh, hơn nữa còn gây náo loạn một phen tại Âu gia.
Ánh mắt Hàn Tại Tân bỗng sáng rực lên, lão đang chuẩn bị nghĩ cách khiến Diệp Mặc đi vào khuôn khổ. Không ngờ Diệp Mặc đi tới chủ động tìm nhà Âu gia gây rối. Cái tên Diệp Mặc này đúng là không thể yên tâm được.
- Lão Hàn, có phải lão lại đang có mưu đồ xấu gì không? Muốn cho tôi đi lao động nghĩa vụ hả?
Đang lúc Hàn Tại Tân còn đang suy tính nên dùng cách gì để Diệp Mặc can tâm tình nguyện giúp lão làm việc thì tiếng của Diệp Mặc đột nhiên vang lên bên tai làm Hàn Tại Tân giật bắn mình.
Chỗ này được canh phòng bảo vệ nghiêm ngặt như vây tại sao Diệp Mặc tới lại không có lính gác đến thông báo chứ?
- Cậu vào đây bằng cách nào vậy?
Hàn Tại Tân kinh ngạc nhìn Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc lại cười nói:
- Tôi làm thế nào để vào được đây cũng không quan trọng. Quan trọng là bây giờ lão cần tìm tôi có việc gì. Nếu không có gì thì tôi phải quay trở lại ngay. Gần đây công việc của tôi rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm đâu. Text được lấy tại Truyện FULL
Hàn Tại Tân cười hả hả. Trong giây lát liền bỏ qua chuyện Diệp Mặc làm thế nào để vào đây sang một bên. Lão nghĩ nếu Diệp Mặc không có vài cái tài thì Hàn Tại Tân lão đã không coi trọng hắn.
- Tìm cậu đến đương nhiên là có việc nhờ cậu giúp rồi. Cậu nhất định không được từ chối đâu. Lần trước trên giao ước của chúng ra đã chỉ rất rõ ràng rồi đấy.
Hàn Tại Tân vội vàng nói, lão chỉ sợ Diệp Mặc thoái thác là không rảnh.
Quả nhuên Diệp Mặc cười nói:
- Đúng vậy, tôi còn cố tình mang nó ra xem lại rồi, đã viết rất rõ ràng, tôi giúp đỡ Phi Tuyết làm việc hai năm một lần. Hơn nữa lần đầu tiên phải đợi sau khi lựa chọn vật liệu nữa. Bây giờ tôi vẫn chưa chọn lựa vật liệu. Sao ông lại có thể bảo tôi giúp được chứ? Đây có phải là đã viết rõ ràng giấy trắng mực đen rồi chứ. Có cần mang ra cho ông xem lại không.
Nghe Diệp Mặc nói, Hàn Tại Tân hơi bối rối xoa xoa đầu, nghĩ thầm vốn là một chuyện thông thường cũng không cần hắn động tay. Hơn nữa năng lực bản thân của Phi Tuyết cũng có thể xử lý được 99% việc này. Cho nên hai năm mời Diệp Mặc ra tay một lần. Lão liền đồng ý, không ngờ chuyện này lại nhanh vậy, lúc trước còn nghĩ không cần vậy mà bây giờ lại thấy không thể không cần tới sự trợ giúp của Diệp Mặc được.
- Cái này đúng là không sai. Thế nhưng lần này thực sự có chuyện rất quan trọng muốn nhờ cậu giúp. Trương Quật tuy không tồi, thế nhưng lần này lại thiếu một chút, cậu xem.
Hàn Tại Tân biết lần này tìm Diệp Mặc giúp không có lý lẽ gì nhưng ông ta thực sự không tìm ra ai tốt hơn Diệp Mặc rồi.
Diệp Mặc cười nhạt không nói một lời nào. Bây giờ việc tu luyện của hắn đang diễn ra vô cùng chậm chạp nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây. Đã nói là trong vòng hai năm mới giúp một lần mà lần này lại chưa tới lúc để làm nữa.
- Tôi có thể giúp cậu giải quyết vụ của Âu gia. Hơn nữa bây giờ Âu gia đã chuẩn bị ra tay với cậu rồi.
Hàn Tại Tân bỗng nhiên nói
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Chuyện của Âu gia tôi không để mắt. Tôi sở dĩ hôm qua không động thủ là sợ Đình Đình nhìn thấy thì không hay cho nên chuyện này không cần ông lo.
- Cậu không nên làm loạn.
Hàn Tại Tân liền nói ngay.