- Lá gan của anh không tệ, dám đi náo loạn Âu Gia tôi.
Tuy rằng giọng nói của người đàn ông này trầm thấp, nhưng trong sự trầm thấp còn kèm theo một chút lanh lảnh, khiến người ta nghe xong thực sự cảm thấy không thoải mái lắm.
Diệp Mặc dừng động tác trong tay, thoáng nhìn qua người đàn ông đứng ở cửa, quan sát một hồi, hắn mới thản nhiên nói:
- Anh chính là Âu Húc Hổ? Không tệ, động tác Âu Gia nhanh thật. Mới đó đã tới rồi.
- Không sai, tôi chính là Âu Húc Hổ. Người trẻ tuổi, lá gan của anh thật không nhỏ. Tuy nhiên nếu anh dám coi Âu Gia trở thành loại nhu nhược như Tống Gia, anh hãy chờ chết đi. Hai mươi mốt năm trước, Yến Kinh có một đại gia tộc không hề thua kém ngũ đại gia tộc ngày nay. Anh biết vì sao bọn họ đã biến mất không? Đúng vậy, xem ra anh đã nghĩ ra. Là tôi và sư huynh tôi tiêu diệt toàn bộ trong một đêm, chẳng phân biệt già trẻ. Xem ra hôm nay đến phiên Diệp gia nhà anh. Anh yên tâm, tôi sẽ làm rất sạch sẽ. Nhiều nhất thì tốn thêm một năm không ra ngoài mà thôi.
Khóe miệng Âu Húc Hổ dường như còn mang theo ý cười, nhưng giọng điệu của gã lại lạnh như băng không có chút ý cười nào.
Chân mày Diệp Mặc nhíu lại, trong lòng tự nhủ người này thật là độc ác. Cho dù mình tính diệt Tống Gia cũng không tính diệt cả gia tộc. Nhiều nhất chỉ là giết nhân vật chủ yếu trong Tống Gia, đuổi Tống Gia ra khỏi Yến Kinh, không hơn. Không ngờ người này chẳng phân biệt già trẻ. Điều này có thể thấy người này còn thâm độc hơn cả mình.
Bất kể là xét từ góc độ nào, Diệp Mặc đã không tính buông tha cho tên Âu Húc Hổ này. Người này quá độc ác. Hơn nữa gã nhắc tới người sư huynh cũng độc ác không kém. Người như thế một khi động thủ phải lập tức giết ngay, bằng không hậu họa về sau sẽ khó lường được.
- Anh vừa tới đây?
Bỗng nhiên Diệp Mặc nghĩ tới Vân Băng. Cô ấy không ở đây. Liệu có phải đã bị người Âu Gia mang đi hay không?
Âu Húc Hổ cười lạnh.
- Quả nhiên là kẻ không làm được chuyện lớn. Người luyện võ chúng ta muốn đàn bà thì ở đâu, chỗ nào cũng có. Không ngờ đến bây giờ, anh còn nhớ tới một người đàn bà.
Diệp Mặc không ngờ chỉ một câu nói của hắn, Âu Húc Hổ đã suy đoán được ý tưởng của hắn. Người này sao có thể là người lỗ mãng như lời Hàn Tại Tân đã nói? Gã rõ ràng là một tên khốn khôn khéo đến mức không thể khôn khéo hơn. So với bề ngoài của gã, thực sự không tương xứng.
Diệp Mặc thở dài một tiếng. Nếu gã thật sự là một kẻ điên lỗ mãng có lẽ đã sớm bị giết chết, làm sao có thể chờ tới hôm nay. Xem ra Hàn Tại Tân cũng bị bề ngoài của người này lừa.
- Muốn đi chỗ nào động thủ, thì dẫn đường đi.
Bất kể có phải Vân Băng đã bị người Âu Gia mang đi hay không, hiện tại hắn nhất định phải giải quyết Âu Húc Hổ trước.
- Có dũng khí.
Âu Húc Hổ nói xong, không ngờ không nhìn Diệp Mặc, đi thẳng xuống lầu.
Diệp Mặc kéo cửa lại, đi theo Âu Húc Hổ lên xe của gã, trước sau không hỏi một câu. Hắn nhận ra thân thủ của Âu Húc Hổ rất lợi hại. Tuy nhiên chung quy hắn vẫn cảm giác Âu Húc Hổ kém hơn một chút so với Nhàn Đạo Nhân. Nhàn Đạo Nhân hắn còn giết, sao lại để ý tới một Âu Húc Hổ. Bất quá, hai mươi mốt năm trước, nhiều nhất gã mới hơn mười tuổi, lại có thể giết mẹ già và em nhỏ không nháy mắt, có thể thấy được người này tàn nhẫn tới cực điểm. Người như thế không đi Tu Chân Giới lăn lộn, thật sự là lãng phí.
Dường như Âu Húc Hổ biết Diệp Mặc sẽ đi cùng gã. Sau khi lên một xe chiếc việt dã, điên cuồng lái thẳng ra vùng ngoại thành. Gã biết Diệp Mặc khẳng định có vài bản lĩnh. Ở Yến Kinh động thủ sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, bất lợi cho việc gã động thủ diệt Diệp gia sau này.
Thần thức của Diệp Mặc quét đến Âu Húc Hổ. Về bề ngoài thoạt nhìn, gã chỉ đi tay không nhưng thật ra gã có một thanh đoản kiếm. Đoản kiếm dài hơn một mét, đặt ở trước ngực gã. Hơn nữa, thân hình Âu Húc Hổ cao lớn hơn mộttrượng, nên để ở phía trong quần áo, nhìn không thấy có bất kỳ điểm nào khác thường.
Âu Húc Hổ không lái xe đi quá xa. Mới ra khỏi nội thành, gã liền dừng xe ở một con lạch hẻo lánh. Có lẽ đối với gã mà nói, tiêu diệt Diệp Mặc chỉ là chuyện mất vài phút.
Âu Húc Hổ đi xuống xe, nhìn Diệp Mặc đi xuống, lại cười lạnh nói:
- Không cần phải nói lời trăn trối, bởi vì Diệp gia anh chỉ tồn tại tới hôm nay thôi. Tuy nhiên về Vân Băng thì anh yên tâm. Tuy rằng tôi không đi trước một bước mang cô ấy đi, nhưng tôi rất muốn biết người đàn bà khiến anh quyến luyến như vậy, khi ở trên giường sẽ có cảm nhận gì.
Bỗng nhiên Diệp Mặc nhắm mắt lại, dường như Âu Húc Hổ ở trước mặt hắn chính là không khí.
- Mẹ nó, tự tìm cái chết.
Âu Húc Hổ cực kỳ phẫn nộ, bỗng nhiên tiến lên đánh một quyền vào trước ngực Diệp Mặc. Người còn chưa tới, quyền phong của gã đã bắt đầu nổi lên.
Thần thức của Diệp Mặc đã quét tới sự phẫn nộ của Âu Húc Hổ. Hắn lắc đầu. Hắn tuyệt đối không tin Âu Húc Hổ dễ dàng tức giận như vậy. Vừa rồi gã đã nói cho Diệp Mặc nghe những lời đó, chẳng những gã là người có lòng dạ thâm sâu, hơn nữa còn là một hạng người gian trá giảo hoạt.
Nhưng bất kể Âu Húc Hổ thế nào, gã đã xem thường Diệp Mặc. Khi gã cho rằng đối với Diệp Mặc, gã chỉ cần thuận tay vài cái là có thể giải quyết xong, căn bản không cần nói những lời dài dòng vô nghĩa với hắn. Chỉ có điều gã không ngờ ở trong mắt Diệp Mặc, gã là người hắn chỉ thuận tay liền giải quyết xong.
Diệp Mặc không chút do dự, một quyền đánh ra, đập vào nắm đấm của Âu Húc Hổ.
Âu Húc Hổ xuất hiện một nụ cười độc ác. Thằng ranh này tự tìm cái chết, dám quyền đối quyền với gã.
Quyền này của gã vốn chỉ là một hư chiêu, dự định khi Diệp Mặc tránh né, sẽ một kiếm chém Diệp Mặc làm đôi.
Gã không thích lãng phí thời gian. Tuy rằng không động tới đoản kiếm, gã vẫn có thể giết Diệp Mặc. Nhưng nếu dùng, gã có thể giết đối phương đơn giản hơn. Cho tới bây giờ gã chưa bao giờ lựa chọn biện pháp phức tạp.
Hiện tại Diệp Mặc dám quyền đối quyền cùng gã, Âu Húc Hổ bỗng nhiên biến hư chiêu của mình thành thực chiêu, còn lấy mười thành khí lực đập về phía ngực Diệp Mặc. Gã tin chắc cánh tay Diệp Mặc sẽ vỡ vụn, hơn nữa lực còn thừa có thể đập bẹp ngực của Diệp Mặc.
Trong nháy mắt, khi nắm đấm của Âu Húc Hổ va chạm với nắm đấm của Diệp Mặc, gã lập tức biết có điều không ổn. Trên nắm tay của Diệp Mặc mang theo nội khí, không ngờ còn tinh thuần hơn cả nội khí của gã, thậm chí độ tinh thuần không chỉ một hai điểm.
Diệp Mặc là cao thủ nội gia, hơn nữa tuyệt đối là cao thủ nội gia trong Ẩn Môn. Trong nháy mắt, ý niệm này liền xuất hiện trong đầu Âu Húc Hổ, sau lưng gã lập tức toát mồ hôi lạnh. Gã đã xem thường Diệp Mặc. Không phải là xem thường, mà là quá xem thường. Một quyền vừa rồi không nên dùng mười thành khí lực, ít nhất phải lưu lại chút đường sống. Truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu một quyền này gã còn lưu lại một chút, hiện tại có thể nhân cơ hội, biến chiêu thậm chí lấy đoản kiếm ra bất ngờ giết chết Diệp Mặc.
Hiện nay tuyệt đối không thể biến chiêu. Nắm tay của Diệp Mặc và nắm tay gã đã chạm vào nhau.
Âu Húc Hổ chỉ cảm thấy nắm đấm mình giống như đánh trúng một loại sắt thép mang theo sức bật. Nhưng điều này còn chưa chấm dứt, sắt thép này sau khi đánh nát xương tay của gã, không ngờ lại mở rộng ra, cuối cùng đột nhiên hoàn toàn bắt được nắm đấm của gã.
Hiện tại, Âu Húc Hổ đã hối hận tới mức không thể hối hận hơn. Nếu vừa rồi gã không đổi chiêu, tiếp tục sử dụng hư chiêu, lại dùng đoản kiếm đánh lén Diệp Mặc, mưu kế của gã có thể thực hiện được với Diệp Mặc.
Cho dù gã không lén tập kích, chỉ cần gã không xem thường Diệp Mặc, đường đường chính chính đánh với hắn một trận, gã cho rằng Diệp Mặc cũng không phải là đối thủ của gã.
Nhưng cơ hội chỉ có một lần. Gã đã lãng phí cơ hội lần này, hơn nữa tay trái của gã còn bị hủy. Gã không ngờ nội khí của Diệp Mặc lại tinh thuần như thế. Đây thực sự là nội khí không? Gã chưa bao giờ nghe nói qua có người nào tu luyện nội khí tinh thuần và thâm hậu như thế. Có lẽ đây không phải là nội khí.
Ý niệm của Âu Húc Hổ dừng lại đó. Thân thể gã còn chưa kịp ngả về phía sau, xương trên bàn tay đã bị Diệp Mặc đánh nát. Trong nháy mắt, gã nghe được một tiếng "Răng rắc". Tiếng động giống như nhánh cây bị bẻ gẫy.
Đau đớn kịch liệt truyền đến. Trong lòng Âu Húc Hổ trầm xuống. Gã biết tay mình đã bị bẻ gẫy. Nhưng đây chưa phải điều khiến gã sợ hãi nhất. Điều gã sợ hãi nhất chính là gã căn bản không nhìn thấy bàn tay trái của mình. Không ngờ Diệp Mặc trực tiếp giật tay gã xuống.
Một chiêu lỡ tay, không ngờ lại gây ra hậu quả thế này. Âu Húc Hổ nhìn cổ tay mình vẫn đang chảy máu, trán nổi đầy gân xanh. Trong mắt gã lộ ra vẻ điên cuồng và dữ tợn, dường như bất chấp hậu quả, nâng tay phải lên đánh về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười lạnh. Người này còn muốn hoàn thành nốt việc của chiêu đầu tiên sao? Mgười khác không biết trước ngực gã giấu một thanh đoản kiếm, chẳng lẽ mình còn không biết sao? Diệp Mặc khẳng định Âu Húc Hổ có biện pháp, trong nháy mắt có thể rút đoản kiếm ra, đâm về phía mình. Bằng không gã sẽ không tin tưởng vào đoản kiếm của gã như vậy.
Diệp Mặc vẫn không hề có bất kỳ hành động né tránh nào. Hắn lại đánh ra một quyền. Âu Húc Hổ nhe răng cười. Diệp Mặc chặt đứt một cổ tay của gã, gã không băm thây Diệp Mặc thành vạn đoạn, gã sẽ không cam tâm.
Nhưng gã nhanh chóng lại cảm giác được một cơn gió lạnh bất thường trực tiếp quét đến cổ tay phải của gã. Đây là cái gì? Ánh mắt của Âu Húc Hổ rất lợi hại. Gã chỉ cảm giác được một cơn gió lạnh, nhưng không thấy bất kỳ ám khí nào.
Chẳng lẽ là ảo giác. Ánh mắt Âu Húc Hổ lộ ra vẻ độc ác. Cho dù là ám khí, một quyền này khiến hắn phải có phản ứng, sau đó dùng đoản kiếm chém chết hắn.
Ngay sau đó, Âu Húc Hổ liền sợ đến vỡ mật. Gã phát hiện cổ tay phải của mình vô duyên vô cớ rơi ở trên mặt đất. Bàn tay vẫn nắm lại, chỉ có điều đã trở nên tái nhợt. Máu trên cổ tay đang nhỏ xuống từng giọt.
Ám khí? Không ngờ cơn gió lạnh vừa rồi thật sự là ám khí, thậm chí còn là ám khí lợi hại như thế
Âu Húc Hổ thầm cười điên cuồng. Gã không ngờ mình lại thua, còn thua triệt để như thế, đơn giản như thế.
- Rốt cuộc anh...
Một câu " rốt cuộc anh là ai" của Âu Húc Hổ còn chưa kịp nói hết, ngực gã đã bị trúng một đạp.
Phụt phụt.
Âu Húc Hổ phun ra máu tươi, co quắp ngã xuống đất. Nội tạng của gã đã bị một cước này đá vỡ hoàn toàn. Lúc này gã chỉ có một ý niệm trong đầu. Nội khí quá thâm hậu. Rốt cuộc làm sao có thể tu luyện được như vậy?
- Tôi không cam lòng.
Âu Húc Hổ phun máu ra. Có vài vết máu trên miệng. Giọng nói có chút khàn khàn kêu lên.
Diệp Mặc đi ra phía trước, rút một thanh đoản kiếm từ trong áo của gã ra, lạnh giọng cười nói:
- Anh không cam lòng, bởi vì anh còn chưa dùng tới đoản kiếm của mình phải không?
- Anh…
Âu Húc Hổ hoàn toàn ngây người. Làm sao hắn biết đây mới là đòn sát thủ của mình?