Chương 27

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau



Lục Khinh trở lại thiện phòng, đã thấy tiểu thư nhà mình đang ngồi bên cửa sổ chăm chú chép kinh phật. Nó không dám quấy rầy nàng, rón rén đi vào, lặng lẽ ở bên cạnh giúp nàng bưng trà dâng nước.



A Yên cũng đã chép xong, xếp kinh phật ở một bên, bình thản hỏi Lục Khinh. “Đã gặp Tiêu tướng quân chưa?”



Lục Khinh nhớ đến bộ dạng thật thà của Tiêu Chính Phong thì không kìm được cười tủm tỉm, vừa dâng nước trà cho A Yên vừa nói. “Dạ rồi.”



A Yên mở nắp chung, trà nóng bốc hơi mang theo hương thơm thanh nhạt. Nàng lại hỏi: “Tiêu tướng quân có nói gì không?”



Lục Khinh vui vẻ ra mặt, đắc ý nói: “Tiểu thư, Tiêu tướng quân đó thật thà lắm cơ. Em chỉ chọc hắn chơi thôi, vậy mà hắn tưởng thật, nghiêm trang vô cùng. Em thấy, hình như hơi ngốc thì phải.”



A Yên nhướn mày, mỉm cười nhìn Lục Khinh. “Rốt cuộc là có chuyện gì, em kể lại xem nào.”



Lục Khinh lập tức mặt mày hớn hở kể lại chuyện trêu chọc Tiêu Chính Phong, sau cùng thở dài. “Đường đường tướng quân tứ phẩm, không ngờ lại là một tên ngốc.”



A Yên rũ mắt xuống, làn môi xinh đẹp hơi chu lên thổi khẽ vào miệng trà, vừa nhẹ giọng nói. “Em nghĩ vậy là sai rồi, hắn không phải tên ngốc.”



Chuyện điều binh khiển tướng nơi chiến trường, thật ra A Yên cũng không biết được nhiều lắm. Nhưng mặc dù như thế, những lời đồn đãi bát nháo trên phố, nàng cũng nghe được ít nhiều. Người ta nói hắn biết đánh giặc, cũng biết chinh phạt, còn dụng binh như thần. Nghe nói lúc ở biên cảnh, hắn từng đùa bỡn vài chục vạn đại quân của địch quốc trong lòng bàn tay, khiến cho đại tướng quân của địch quốc vô cùng tức giận, mắng hắn là “Giảo tặc”.



Một người như vậy, nếu nói hắn ngu si, vậy thế gian này sẽ không còn ai thông minh nữa.



Lục Khinh lại không cho là đúng. “Vừa rồi em nói chuyện với hắn, chính xác là em nói cái gì, hắn liền tin cái đó. Em bắt hắn nợ ân tình của chúng ta, hắn cũng nhận. Còn nói cái gì mà không ngại vào nơi nước sôi lửa bỏng, thật sự rất thật thà phúc hậu. Sau này nếu gặp phải kẻ lừa đảo, em sợ rằng hắn sẽ bị người ta quay như chong chóng mất.”



A Yên tưởng tượng bộ dáng Tiêu Chính Phong lúc bị Lục Khinh trêu chọc, bên môi tràn ra nụ cười hiền dịu, nhẹ giọng nói. “Hắn chỉ là không chấp nhặt với em, muốn nhường em thôi.”




Lục Khinh suy nghĩ một chút, gật đầu nói. “Nói cũng đúng, hắn thật sự là một người tốt. Đường đường là tướng quân tứ phẩm, vậy mà lại hành lễ với một tiểu nha đầu như em. Nói đi nói lại thì, người như vậy cũng rất hiếm thấy nha. Trong thành Yến Kinh này, vương công quý tộc thì em gặp nhiều rồi, lại chẳng có mấy ai được như hắn.”



A Yên than nhẹ một tiếng, đôi con ngươi đen sâu thẳm bất giác hiện lên hàm súc mông lung. Nhớ lại kiếp trước nàng đang khổ sở, bộ dáng nực cười quá mức, nhưng chỉ mới gặp một lần hắn đã đón nàng vào phủ, ba lần bảy lượt mở miệng mời nàng vào phủ làm việc. Nàng biết, cái gì mà đông thư phòng thiếu người trông coi chăm sóc, tất cả chỉ là một cái cớ, vì hắn vừa muốn giữ nàng ở lại vừa không muốn làm nàng mất mặt.



Con người này, thật sự là một kẻ trọng tình trọng nghĩa.



Nàng dịu dàng cười một tiếng. “Ta chỉ mong sao, người tốt sẽ được gặp phúc. Cả đời này, hắn sẽ vẫn như kiếp trước, phong quang vô hạn…”



Giọng nàng rất nhỏ, lại vừa lúc bên ngoài vang lên tiếng chuông chùa. Lục Khinh không nghe rõ, liền thuận miệng cười hỏi. “Tiểu thư vừa mới nói gì?”



A Yên lắc đầu. “Không có gì, chỉ cảm thán một câu thôi.”



**********



Hai ngày sau đó, A Yên ở lại trong thiền viện của chùa. Ngoại trừ đôi lúc ra tiền viện thắp hương bái Phật, thời gian còn lại đều ở hậu viện sao chép kinh thư, rảnh rỗi cũng chỉ dạo quanh thiền viện, ngắm nhìn mây bay gió thổi.



Lục Khinh lại là đứa hiếu động, mới qua hai ngày đã không chịu nổi.



“Tiểu thư, cả ngày lẫn đêm chúng ta chỉ ở trong thiền viện, ngay cả tham quan bốn phía xung quanh cũng không có. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ buồn chết mất.”



A Yên nhìn dáng vẻ ủ rũ mặt mày của con bé, đặt cây bút trong tay xuống, cười nói. “Nếu em muốn tham quan xung quanh, vậy thì cứ đi đi. Ta nào có trói buộc gì em đâu.”



Lục Khinh ngồi ở một bên, ra vẻ đáng thương năn nỉ. “Ca ca nói, nhất định em phải canh giữ bên cạnh tiểu thư không rời một bước. Em sao dám không nghe.”



Nó le lưỡi, bất đắc dĩ nói tiếp. “Cô cũng biết rồi đó, ca ca đã nói thì nhất định phải nghe, bằng không, khó tránh lại bị la cho một trận.”



A Yên nhìn dáng vẻ đáng thương của nó, cũng có chút không đành lòng, thuận miệng hỏi. “Có nghe tin gì về Tiêu tướng quân không, hắn còn ở trong chùa không?”



Lục Khinh lắc đầu. “Em cũng không rõ, chẳng nghe thấy tin tức gì cả. Mấy ngày nay cũng không hề trông thấy hắn, có lẽ đã đi rồi.”



A Yên ngẫm lại, bèn nói. “Vậy hôm nay ta sẽ cùng em đến hậu sơn dạo chơi một chút. Bây giờ ở sau núi chính là thời điểm lá rụng rực rỡ. Trời xanh mây trắng, lá vàng đầy đất. Phong cảnh chắc chắn sẽ rất đẹp.”



Lục Khinh gật đầu thật mạnh. “Được được được!”



Lục Khinh lập tức chạy đi báo lại Lam Đình. Lam Đình thấy hai ngày nay tiểu thư vẫn luôn bó mình trong viện sao chép kinh thư, quả thật cũng nên ra ngoài hít thở không khí, liền gật đầu.



“Cũng tốt, muội theo hầu tiểu thư ra ngoài dạo chơi đi. Dù gì ngày mai cũng phải rời khỏi chùa Đại tướng quốc rồi, có muốn quay lại tham quan cũng không biết là khi nào nữa.”



Lục Khinh nghe xong mặt mày hớn hở, lập tức lớn tiếng vâng dạ rối rít.



Lại nói đến Tiêu Chính Phong, thật ra hắn vốn không hề rời khỏi chùa Đại tướng quốc.



Mỗi ngày hắn đều đi tìm trụ trì đại nhân đánh cờ. Ngoài đánh cờ, thời gian rảnh rỗi còn lại hắn cũng biết dạo quanh hậu viện, hay tản bộ bên hồ Bích Thủy.



Buồn chán suốt hai ngày, cũng không gặp được tiểu thư Cố gia lần nào. Nếu không phải đôi lúc ngẫu nhiên gặp được Lam Đình đi qua trước mặt, có lẽ hắn đã nghĩ tiểu thư Cố gia xuống núi mất rồi.



Hắn có tâm chào hỏi Lam Đình, nhưng Lam Đình làm như có chút địch ý. Lời nói cực kỳ lạnh lùng, nhát gừng.




Bất đắc dĩ, hắn đành thôi không bắt chuyện với y nữa. Hàng ngày đều quanh quẩn gần thiền viện chỗ tiểu thư Cố gia đang ở, nhưng hắn rất cẩn thận, không để trạm mặt Lam Đình lần nào nữa.



Hắn không khỏi cười khổ, thấy mình sao giống kẻ trộm quá vậy.



Cho đến một ngày, hắn đang tùy ý luyện một bộ quyền chân thì nghe bên chỗ thiền viện của tiểu thư Cố gia có động tĩnh. Lập tức nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ nghe được cái gì “Phong cảnh ở hậu sơn”, cái gì “Xe ngựa không qua được, phải cưỡi ngựa đi” vân vân.



Tinh thần chấn động, hắn nghĩ ngay đến chuyện tiểu thư Cố gia muốn đến hậu sơn du ngoạn.



Tất cả những nhạy bén học được ở chiến trường đều được hắn đem ra sử dụng, lập tức gấp rút vượt qua mọi người, chạy ra phía sau núi, quan sát địa hình. Cuối cùng, chọn được một địa điểm mà bất kỳ ai muốn đến hậu sơn đều phải đi qua, kiên nhẫn ngồi chờ.



Vì vậy, khi A Yên dẫn đầu Lục Khinh và đám kẻ hầu tiến đến hậu sơn, liền gặp được một nam tử mặt mày nghiêm túc đứng ở bên đường, trang trọng nhìn dãy núi xa xa, bộ dáng hết sức thâm trầm.



Lam Đình vừa nhìn thấy hắn liền nhíu mày nghĩ, đúng là âm hồn không tiêu tan.



Lục Khinh lại rất hào hứng, nghẹn cười nhìn hắn nghĩ. Tiêu tướng quân này, chạy ra hậu sơn làm gì vậy, nhìn bộ dáng thâm trầm hận đời của hắn, không giống đi du ngoạn.



Huống chi, một mình chạy đến ngắm sông ngắm hoa, cũng đâu có gì thú vị.



A Yên vừa nhìn thấy Tiêu Chính Phong, lại không khỏi than thầm một tiếng. Nghĩ trong đời thiếu gì chốn có thể gặp nhau. Thật là vừa khéo, rõ ràng không muốn gặp người này, không ngờ chạy đến phía sau núi du ngoạn lại cũng có thể gặp.



Nàng bỗng nhiên cảm thấy, kể từ khi đến chùa Đại tướng quốc, gặp được Tiêu Chính Phong, hình như càng ngày mình càng than thở nhiều hơn thì phải.



Tiêu Chính Phong chầm chập xoay người lại, làm như lúc này mới phát hiện ra đoàn người của Cố Yên vậy. Khuôn mặt đầy vẻ trang nghiêm, hắn nói: “Cố tiểu thư cũng đến sau núi du ngoạn ư? Hạnh ngộ.”



A Yên vừa nghe, lập tức buồn cười, nhưng vẫn cố nín nhịn, cũng nghiêm trang đáp lễ. “Thì ra Tiêu tướng quân cũng đến nơi này ngắm cảnh.”



Tiêu Chính Phong ôm quyền, nói: “Đúng vậy, chúng ta thật là có duyên.”



Lam Đình mặt mày lạnh lùng, nhưng cũng chỉ đứng bên mà nhìn chứ không nói gì.



A Yên cười xã giao. “Không gian hậu sơn rộng lớn, Tiêu tướng quân đã có nhã hứng, vậy mời ngài cứ thủng thẳng du ngoạn. Xin thứ A Yên không thể theo cùng.”



Nói xong, nàng không đợi Tiêu Chính Phong trả lời, cứ thế đi lên phía trước.



Tiêu Chính Phong trơ mắt nhìn đoàn người đi qua trước mặt mình, thấy hôm nay nàng khoác một bộ váy áo cổ cao hình đài sen kín đáo, bên trên thêu hoa cúc màu hồng phấn, vừa cao quý tinh xảo. Mái tóc mây đen mượt uốn lượn trên tấm lưng mảnh khảnh. Từng sợi tóc mềm mại như tơ vân ve trên bờ eo, nhẹ nhàng lay động. Phần đuôi tóc dài hơi quét qua cặp mông tròn lẳng ngạo nghễ.



Cặp mông tròn lắc lư theo bước chân nàng, phong tình vô hạn., như ẩn như hiện dưới lớp áo váy thon dài.



Chỉ liếc mắt nhìn, đã cảm thấy… khí huyết sôi trào.



Thế gian này, có vật nào có sức hấp dẫn câu hồn người như thế nữa chăng, khiến hắn chỉ hận không thể tiến lên bắt lấy vòng eo kia, hung hăng vuốt ve bóp nắn ngọc sơn cốt nộn đang ưỡn cao kia.



Tiêu Chính Phong hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nhớ đến đêm qua đánh cờ cùng Trụ trì, ngài ấy có nhắc đến ‘ma chướng’.



Nữ nhân này chính là ma chướng của hắn. Hắn vượt không qua, chạy cũng không thoát.



Thế gian vốn vô sự, chỉ là con người lo sợ không đâu. Lòng dạ hắn biết rõ, trong đầu càng thanh tỉnh, nhưng tâm hồn lại trầm mê, không cách nào tự kiềm chế.




Cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, cho dù phía trước là địa ngục A Tỳ, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Dẫu phải lao đầu vào lửa thiêu thân, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.



Cố Yên, có lẽ chính là số mệnh của hắn.



Chỉ cần một bóng lưng của nàng cũng đủ nhen nhóm đốt cháy tất cả khí huyết của trong cơ thể hắn, hung hăng đánh thức cảm xúc đã ngủ say suốt hai mươi bốn năm qua.



Nửa đêm lúc tỉnh mộng, lần nào hắn cũng âm thầm hồi tưởng lại hình dáng của nàng, càng nghĩ càng run sợ.



Điều này cũng dễ hiểu. Với tình cảnh trước mắt, hắn căn bản không đủ tư cách có được nàng, lại nhịn không được muốn tiếp cận càng gần. Cho dù có mảy may cơ hội, hắn đều không đành lòng bỏ lỡ.



Hiểu rõ khó khăn, hắn cười khổ một tiếng rồi gấp rút bước nhanh đuổi theo.



Lúc này lá rụng nhiều, phủ thành một tầng dày trên mặt đất. Đoàn người dẫm lên phát ra âm thanh rào rạo vui tai. Càng tiến lên phía trước càng thấy âm thanh rền vang. Lá váng rơi nhiều, xoay xoay theo gió, nhẹ nhàng nhảy múa rồi dính trên thân áo mọi người tựa như những cánh bướm, không nỡ rời đi.



Lục Khinh khoan khoái tươi cười, kéo tay A Yên nói. “Tiểu thư, không khí nơi này trong lành mát mẻ hơn ở thiền viện rất nhiều.”



A Yên cũng mỉm cười, gật đầu. “Quả là thế thật.”



Đoàn người lại đi tiếp một lát thì nghe thấy phía trước có tiếng nước chảy. Lục Khinh càng ngạc nhiên mừng rỡ. “Phía trước nghe giống như có thác nước, có lẽ nước hồ ở trong chùa chính là xuất phát từ đây? Chúng ta qua đó xem một chút đi.”



A Yên đương nhiên đồng ý, lập tức tiếp tục đi lên phía trước. Đi được mấy trượng, khung cảnh trước mắt rộng mở trong sáng, xa xa đồi núi trập trùng. Lá phong đẹp như ánh lửa, đỏ bừng giữa trời rộng núi sâu, kinh diễm mê ly, như ca như khóc.



Phía trước quả thật có một thác nước. Bởi vì đang cuối mùa thu, nước chảy cũng không xiết lắm, chỉ chậm rãi đổ xuống đầu đám bích lục trong hồ nước, văng lên chút bọt nước, đánh thức mặt hồ thu trong xanh. Cách thác nước không xa có những gợn nước nhộn nhạo được phủ lên trên một tầng sương mù. Sương mù in bóng xuống mặt nước xanh ngắt, đẹp như một bức họa.



Lục Khinh dìu A Yên đi đến một tảng đá bên cạnh thác nước. Sóng nước đánh tới, những bọt nước xanh biếc bắn tung tóe, khiêu khích Lục Khinh ré lên một tiếng sợ hãi.



Lục Khinh nũng nịu hừ một tiếng, nói với ca ca. “Được rồi, không phải là ra ngoài chơi sao, thế nào lại có nguy cơ bị cảm lạnh thế này. Huynh đừng trưng vẻ mặt càu nhàu như mẹ già vậy nữa. Hay là qua bên kia đi, trong hồ chắc sẽ có cá. Không bằng chúng ta bắt một ít nướng ăn, vừa có thể giúp tiểu thư bồi bổ sức khỏe.”



Mấy ngày nay ở trong núi chỉ có thể ăn chay, trong miệng nàng cũng đã ngấy lắm rồi. Tiểu thư vốn bệnh nặng mới khỏi, thân thể suy yếu. Bây giờ ngay cả thức ăn mặn cũng không có, nàng thấy mà đau lòng!



Lam Đình vốn muốn khiển trách Lục Khinh vài câu, nhưng khi quay đầu nhìn về phía A Yên, nhớ lại từ ngày nàng qua cơn bạo bệnh hình như rất thích ăn chân giò heo hầm cách thủy, nghe nói mỗi bữa đều phải gặm một hai cái.



Hiện thời ở lại chùa Đại tướng quân ăn chay niệm Phật, khẩu vị chắc cũng nhàm chán lắm rồi?



Vậy nên hắn không nói gì nữa, chuyển sang căn dặn muội muội. “Muội hãy chăm sóc tiểu thư cho tốt, cẩn thận kẻo trượt phải rêu xanh.”



Nói xong hắn liền dẫn mấy gã sai vặt qua bên kia hồ nước, kiểm tra xem có cá hay không, sẽ bắt vài con nướng tẩm bổ cho tiểu thư.



Lam Đình vừa đi khỏi thì Tiêu Chính Phong cũng chầm chập đi tới. Hắn làm như đang mải ngắm nhìn sông núi bốn phía, lơ đãng đi đến trước thác nước.


Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]