Chỉ đến khi thang máy phát ra tiếng “Tinh”
, cửa thang máy mở ra, Đồng Kỳ Anh đi ra ngoài mới phát hiện đây là phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.
“Anh đói rồi, em đi làm đồ ăn tối cho anh đi”
Phó Quân Tiêu vừa đi ra khỏi thang máy vừa lãnh đạm ra lệnh.
Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu đầy hoài nghỉ.
“Về nhà ăn không được sao? Tại sao phải ở lại phòng làm việc chứ?”
Đồng Kỳ Anh khó hiểu hỏi.
Phó Quân Tiêu hững hờ trả lời: “Tài xế xin nghỉ về nhà rồi, anh mệt, không muốn lái xe”
Ý tứ chính là tối nay anh cũng không có ý định trở về nhà riêng sao? Khóe môi Đồng Kỳ Anh hơi nhếch, nhè nhẹ ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu, cô lúng ta lúng túng tiếp tục nói: “Thế...
Em tự gọi xe về là được rồi.”
*,."
Phó Quân Tiêu im lặng không nói gì, không thèm để ý đến lời nói của Đồng Kỳ Anh, đi thẳng về hướng phòng làm việc.
Tầng hai ở phòng làm việc của anh đầy đủ đồ dùng, anh có thể không về nhà ngủ, nhưng Đồng Kỳ Anh thì không được.
Đồng Kỳ Anh thực sự rất muốn rời đi một mình, cô bỗng nhớ ra một vấn đề.
Cho dù tối nay cô có thể ngồi taxi về, thế còn ngày mai cô làm thế nào để ra khỏi nhà riêng của anh cả? Ở đó cách trung tâm thành phố rất xa, lại vắng vẻ, rất khó có xe taxi nào chịu đi người không tới đón người.
Đắn đo trong lòng một lúc, Đồng Kỳ Anh không thể không cùng Phó Quân Tiêu vào phòng làm việc tổng giám đốc của anh.
Giống như trước kia, Đồng Kỳ Anh nấu ăn ở †ầng hai, Phó Quân Tiêu yên tĩnh đọc sách ở tầng dưới.
Sau khi nấu ăn xong, Đồng Kỳ Anh liền gọi Phó Quân Tiêu lên ăn cơm.
Ở đây không có Tô Hoài Lan, không có thím Lưu, không có Nhiên Hoàng Minh, cũng không có Phó Quân Bác, chỉ có hai người anh và cô, khoảng thời gian yên tĩnh dùng bữa tối, anh cảm thấy rất tốt đẹp.
Nhưng anh lại không biết rằng cô cảm thấy cực khó chịu.
Đồng Kỳ Anh vừa ăn cơm vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Quân Bác, nói cho anh ấy về những chuyện xảy ra ngày trong cả hôm nay của cô.
Không biết bắt đầu từ khi nào cô chỉ kể cho anh những chuyện vui chứ không nói chuyện buồn.
Cô sẽ đem hết những chuyện vui nói cho Quân Bác nghe, nhưng lại đem hết những chuyện không vui nốt xuống bụng mình.
Ở một bên khác, trong phòng tổng thống của khách sạn, Phó Quân Bác đứng trước bồn rửa mặt với mái tóc ướt sũng, cầm điện thoại lên, khẽ cười đọc tin nhắn mà Đồng Kỳ Anh gửi cho mình.
Chuyện của Kỳ Anh, anh ta đều biết hết, mà bản thân anh ta lại chưa từng nhắc đến bất kỳ chuyện gì của anh ở bên này với Đồng kỳ Anh.
Chuyện của anh ta...
Anh ta nên nhắc tới từ đâu? Đặt điện thoại xuống, Phó Quân Bác mở vòi hoa sen tiếp tục tắm.
Khi anh ta tắm xong đi ra chỉ nhìn thấy Lý Tư San đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, nằm nghiêng quyến rũ trên chiếc ghế quý phi.
Có lẽ là bởi vì chiếc áo sơ mi của anh ta trên người Lý Tư San vô cùng rộng, gấu áo gần như dài tới giữa đùi cô ta, khiến cả người trông có vẻ vô cùng mảnh mai, mà lại không mất đi sự quyến ru.
“Cởi áo ra!”
Phó Quân Bác lấy một chiếc tắm khăn sạch phủ lên đỉnh đầu, không ngừng lau khô mái tóc ướt sũng của bản thân.
Ngữ khí lời nói của anh ấy không được tính là quá nặng, nhưng cũng khiến cho trái tim của Lý Tư San hơi hơi trầm xuống.