Long Thành Hưng thèm nhỏ dãi con cá
nướng trong tay cô nhóc kia, chỉ đành ngoan
ngoãn nghe lời cô đi làm.
Sau khi dập lửa, Nặc Kỳ Anh đưa cho Long
Thành Hưng một trong hai con cá trong tay mình.
Long Thành Hưng cắn một miếng nhỏ, sau
khi phát hiện con cá nướng rất ngon, mới cắn
miếng lớn ăn.
Cậu phát hiện cô nhóc Nặc Kỳ Anh này thực
sự không giống với những cô bé trong thành phố.
Cô biết rất nhiều thứ, hơn nữa còn là một đứa
ăn vặt rất nhiều.
Trải qua khoảng thời gian ở cùng nhau này,
buổi tối khi ngủ, Long Thành Hưng không còn bày
“ranh giới” nữa, còn không hề hay biết mà ôm lấy
Nặc Kỳ Anh nằm ngủ.
Trong chiếc màn xám vá cũ kỹ, bà ngoại cầm
trong tay chiếc quạt trúc quạt cho hai đứa trẻ ngủ.
Dần dần Long Thành Hưng cũng không còn
cự tuyệt việc tắm chung với Nặc Kỳ Anh nữa.
Bà ngoại đun xong nước lá ngải cứu để tắm,
hai đứa trẻ vẫn phải chơi trong chậu gỗ thêm một
lúc nữa mới chịu ra ngoài.
Trước đây Long Thành Hưng luôn cảm thấy
bản thân rất cô đơn, nhưng kể từ sau khi tới đây,
nụ cười trên gương mặt cậu đã nhiều hơn rất
nhiều.
Trên đời này, món ăn ngon nhất là món bà
ngoại làm, quần áo và giày dép đẹp nhất là do bà
ngoại may.
Trong mắt của Nặc Kỳ Anh, bà ngoại chính là
người anh hùng siêu vĩ đại của cô.
Mà trên đời này, chẳng có bữa tiệc nào là
không tới hồi kết cả.
Mẹ của Long Thành Hưng quay lại rồi, chuẩn
bị đưa Long Thành Hưng trở về thành phố.
Hôm đó, khi dì hai quay lại, bà ngoại lại đang
ra ngoài khám bệnh.
Ở trong nhà chỉ còn Nặc Kỳ Anh và Long
Thành Hưng.
Nặc Kỳ Anh nhìn thấy mẹ của Long Thành
Hưng, cũng chính là dì hai lục tung tủ hộp ở trong
phòng ngủ của bà ngoại tìm kiếm thứ gì đó.
Chỉ cho đến khi dì hai tìm thấy một cuốn sách
màu vàng đất, sau khi lật dở vài trang, vội vàng
đút vào trong túi xách của mình.
Dì hai sau đó thu dọn quần áo cho Long
Thành Hưng, sau khi nhìn thấy Nặc Kỳ Anh đang
đứng ở cửa, liền đi tới chỗ Nặc Kỳ Anh ngồi xổm
xuống, kéo lấy bàn tay nhỏ của cô, dịu dàng nói:
“Kỳ Anh, đợi sau khi bà ngoại quay về, con nói với
bà ngoại là dì hai đã đón Thành Hưng đi rồi nhé.”
Nặc Kỳ Anh ngoan ngoãn gật gật đầu.
Dì hai khẽ mỉm cười đưa tay lên xoa xoa đầu
Nặc Kỳ Anh.
Thấy cô nhóc chỉ tết một bên tóc sam, dì hai
lại cầm lược tới, làm cho Nặc Kỳ Anh một bộ tóc
xinh đẹp như công chúa.
Dì hai còn “biến” ra từ trong túi xách của bà ta
một chiếc váy liền thân màu hồng.
Sau khi thay cho Nặc Kỳ Anh, kéo tay Nặc Kỳ
Anh ra bậc thềm bên ngoài cửa trước mặt Long
Thành Hưng hỏi
váy màu hồng này có đẹp không?”
hành Hưng, em gái mặc chiếc
“Ừm, rất đẹp. Đẹp như công chúa nhỏ vậy”
Long Thành Hưng gật gật đầu, lại nhìn về hướng
mẹ tiếp tục nói: “Mẹ. Có thể đưa em gái đi cùng
chúng ta được không?”
“Thành Hưng ngoan, chúng ta không thể đưa
em gái đi cùng chúng ta được. Em gái có bà
ngoại, cò có bố mẹ của mình” Dì hai an ủi Long
Thành Hưng.
Long Thành Hưng lại nhìn sang Nặc Kỳ Anh,
đứng dậy khỏi bực thềm, đi tới phía trước mặt
Nặc Kỳ Anh, lấy ra chiếc kèn ác-mô-ni-ca trong túi
quần đưa cho Nặc Kỳ Anh.
“Đợi sau này anh lớn lên, anh sẽ tới cưới em,
đưa em rời khỏi ngọn núi này, tới xem thành phố
của bọn anh, được không?” Long Thành Hưng
hứa hẹn nói.