“Xi!”
Ba người phụ nữ lần lượt trừng mắt nhìn Đồng Kỳ Anh, không quan tâm đến lời nói của cô, còn cố tình va vào cánh tay của cô sau đó lao về phía trước.
Đồng Kỳ Anh quay người lại, tức giận nhìn bóng lưng ba người phụ nữ đang rời đi, lần đầu tiên cô mới hoàn toàn cảm nhận được lòng đố kị của phụ nữ đáng sợ như thế nào.
Nhưng ba người phụ nữ đó mới đi chưa xa, đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện bốn tên vệ sĩ đeo kính đen đứng chắn đường của bọn họ.
Đồng Kỳ Anh vô cùng tò mò không biết bốn tên vệ sĩ đó là ai, cũng không biết bốn tên vệ sĩ này đã nói gì với ba người phụ nữ kia, khiến cho họ đột nhiên quay người lại, cúi thấp đầu vẻ mặt đầy sự ấm ức.
“Xin lỗi đại tiểu thư, chúng tôi vừa lỗ mãng với cô, là lỗi của chúng tôi!”
“Đúng đó! Xin lỗi đại tiểu thư!”
“Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi không nên chửi bới cô và các bạn của côi!”
Ba người phụ nữ mỗi người nói một câu, khiến cho Đồng Kỳ Anh cảm thấy khó chịu.
Từ bao giờ mà cô lại trở thành “Đại tiểu thư”
vậy? Đây là kiểu nói trang trọng gì không biết? Hơn nữa, cô cũng không cần lời xin lỗi đầy đạo đức giả của ba người bọn họ.
Đồng Kỳ Anh không định quan tâm đến bọn họ, quay người rời đi, nhưng cô chợt phát hiện ra bốn tên vệ sĩ đeo kính đen đã đứng phía sau mình ngay từ lúc đầu.
Bọn họ luôn theo sát cô từng bước cho đến khi cô ra đến sân ga, cô quay đầu lại nhìn một lần nữa, bốn tên vệ sĩ đeo kính đen đó đã không còn thấy tung tích đâu nữa.
Trong chốc lát, Đồng Kỳ Anh không muốn quay về nhà riêng của Phó Quân Tiêu nữa, cô liền bắt xe buýt quay về chung cư, là nhà của cô và Quân Bác.
Đã một thời gian dài chưa về nhà, Đồng Kỳ Anh chợt nhớ hoa trong vườn mái kính nhà Quân Bác đều cần được tưới.
Về đến nhà, vì quá mải mê làm việc nhà, Đồng Kỳ Anh đã quên không gọi điện cho thím Lưu để dặn rằng cô sẽ không về ăn tối ở nhà riêng.
Đến khi dọn dẹp vệ sinh nhà cửa xong, cô mới chợt nhận ra đã tám giờ tối rồi.
Gô liền lấy điện thoại ra, chụp ảnh vườn hoa mà mình vừa tự tay chăm sóc và gửi cho Phó Quân Bác.
Nhưng Phó Quân Bác lại không hề phản hồi lại.
Đồng Kỳ Anh nhận được tin nhắn của Lý Nhã Uyên, trong tin nhắn nói cô đang uống rượu ở “Dạ Hoặc”
, mong cô qua đó với cô ấy”
Để xác nhận tính chân thực của tin nhắn này, Đồng Kỳ Anh liền gọi điện lại cho Lý Nhã Uyên.
Lý Nhã Uyên khóc trong điện thoại và nói: “Kỳ Anh, cậu là người bạn duy nhất của tớ, cậu qua đây uống rượu với tớ đi!”
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Đồng Kỳ Anh nghe thấy Lý Nhã Uyên vừa nói vừa khóc, chợt cảm thấy vô cùng lo lắng.
“Cậu qua đây với tớ, qua với tớ đi...
Được không?”
Lý Nhã Uyên vẫn khóc, giọng nói nghẹn lại.
Vừa buổi sáng vẫn còn vui vẻ bình thường, sao đột nhiên lại như vậy.
“Được rồi được rồi! Tớ qua ngay đây, cậu ở khu nào tớ sẽ qua tìm cậu!”
Đồng Kỳ Anh lập tức đồng ý.
Lý Nhã Uyên sau khi nói địa chỉ của mình liền cúp máy.
Đồng Kỳ Anh quên mất rằng mình chưa ăn tối, lập tức rời khỏi nhà, sau khi ra khỏi chung cư, cô gọi một chiếc taxi đến “Dạ Hoặc”
tìm Lý Nhã Uyên.
May mà Lý Nhã Uyên đang ở ngồi ở khu VỊP trong quán rượu Thanh Tân, chỉ là Đồng Kỳ Anh đến đúng lúc cô đang tức giận với một nam phục vụ ở đó.
Nam phục vụ cúi đầu ấm ức nhưng vẫn lễ