: Đừng gặp nhau nữa
Những ngày sau đó, ngày nào Đồng Kỳ Anh cũng nhận được thiệp tỏ tình, hoa hồng, trái cây cũng như thức ăn vặt, còn Phó Quân Tiêu thì ngày nào cũng gọi điện thoại cho Đồng Kỳ Anh nhưng Đồng Kỳ Anh không bắt máy.
Lúc đầu cô không bắt máy, sau đó thì số điện thoại của cô trở thành số không tồn tại, thế là anh biết do nguyên nhân gì rồi. Đồng Kỳ Anh đã thêm số điện thoại của Phó Quân Tiếu vào trong danh sách đen của mình,
Mặc dù cô không biết số thiệp tỏ tình, hoa hồng, trái cây và thức ăn vặt được đặt ở cổng ký túc xá mỗi ngày có phải là của Phó Quân Tiêu hay không nhưng thật sự giữa cô và Phó Quân Tiêu không có gì, có cử cảm thấy hai người họ gặp nhau riêng nhiều quá không tốt.
Nếu mỗi ngày anh cả và em dâu đều gặp riêng nhau, còn cùng nhau ăn cơm thì mặc dù ngoài mặt có vẻ không có gì bất thường nhưng cảm giác đó rất kì quặc.
Vì vậy Đồng Kỳ Anh chỉ có thể lại lạnh nhạt với Phó Quân Tiêu.
Sau khi Phó Quân Tiêu suy đoán có khả năng Đồng Kỳ Anh đã cho số điện thoại của anh vào danh sách đen thì anh đã không kiềm chế được, liền gọi điện thoại cho trợ lý Trịnh Minh Hâm của mình.
“Kéo dài thời gian huấn luyện quân sự của tất cả các tân sinh viên năm nhất của đại học Cung Huy từ nửa tháng như ban đầu thành một tháng. Sau đó, cho tập trung đến trường quân sự cùng huấn luyện chung với các tân sinh viên năm nhất ở trường quân sự” Phó Quân Tiêu nói với vẻ vô cùng điềm tĩnh.
Chẳng phải đó là chuyện mà bộ giáo dục quản lý sao? Sao cậu cả Phỏ lại lo đến chuyện này nữa rồi? Mặc dù Trịnh Minh Hằm thắc mắc nhưng anh ta vẫn gật đầu đồng ý.
Với địa vị của nhà họ Phó ở tỉnh thì các quan chức cấp cao đều phải kính nể nhà họ Phó ba phần, nói gì đến việc chỉ cần một câu nói của Phó Quân Tiêu thì đã có thể giải quyết xong.
Thế là, chính vào lúc Đồng Kỳ Anh và các bạn học của mình đang cảm thấy vui mừng khi mười lăm ngày huấn luyện quân sự sắp kết thúc thì lại được chủ nhiệm nói cho biết là họ vẫn còn bắt buộc phải đến trường quân sự tham gia thêm nửa tháng huấn luyện quân sự thực tiễn nữa, kết quả mọi người đều bắt đầu thi nhau phàn nàn.
| Buổi trưa, sau khi huấn luyện xong, lúc Đồng Kỳ Anh và Nghiêm Khả Hân lấy nước quay về ký túc xá thì nghe thấy hai bạn cùng phòng là Lam Hồng Hoa và Cung Quế Phương đang tán dóc:
"Ây, chúng ta cũng đâu phải là sinh viên trường quân sự, tại sao phải đến trường quân sự trải nghiệm cái gì mà cuộc sống quân nhân chứ!” Cung Quế Phương ngồi trước bàn học, bắt chéo hai chân lên, chính móng chân.
| Lam Hồng Hoa thì nằm trên giường, vừa đọc truyện tranh, vừa nói với vẻ đồng tình: "Đến huấn luyện ở trường quân sự cũng không tồi, nói không chừng còn có thể tìm được một anh lính đẹp trai làm người yêu”
“Hồng Hoa, bệnh mê trai của cậu lại tái phát rồi!" Đồng Kỳ Anh đặt phích nước trong tay lên bàn học rồi trêu chọc.
“Kỳ Anh, sau này cậu muốn gả cho người đàn ông như thế nào?" Lam Hồng Hoa gấp quyển truyện tranh trong tay lại, bỏ qua bên mép giường rồi hỏi với vẻ tò mò.
Đồng Kỳ Anh hiểu ý, mỉm cười và nói: “Kiến trúc sư" *Tìm người cùng ngành à!” Nghiêm Khả Hân chen vào một câu.
“
Ai mà biết sau khi đến thao trường thì mọi người phải tập hợp lại và đứng tư thế quân sự rồi đợi cho đến khi mặt trời ở đằng đông mọc hẳn lên.
Nghe nói, giáo quan lần này được mời từ bộ đội đặc chủng đến. Lam Hồng Hoa không nhịn được, nói đùa với Đồng Kỳ Anh: “Yêu đương với giáo quan cũng không tồi.” Đồng Kỳ Anh chỉ mỉm cười mà không nói gì. Cung Quế Phương thì trừng Lam Hồng Hoa một cái rồi cằn nhằn: “Cẩn thận từ vợ lĩnh trở thành quả phụ đấy" Sau khi đứng tư thế quân sự xong thì chia lớp và chính thức gặp mặt giáo quan. Đồng Kỳ Anh ngồi trên bãi cỏ, không ngừng dụi mắt, bụng cũng bắt đầu kêu lên "ọt ọt”. Theo sau tiếng thốt lên vì ngạc nhiên đồng loạt của các nữ sinh,
Lam Hồng Hoa vô cùng kích động, vừa kéo vạt áo của Cung Quế Phương vừa lay cánh tay Đồng Kỳ Anh và mê mẫn nói: “Kỳ Anh, thì ra anh họ lớn nhà cậu là lính trong bộ đội đặc chủng à!”.
Anh họ lớn? Đồng Kỳ Anh nhất thời không kịp phản ứng, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn về phía trước thì lập tức ngây ra. Anh, anh cả!
Chủ nhiệm lớp dắt theo Phó Quân Tiêu đến trước mặt mọi người và giới thiệu với vẻ ôn hòa: “Các bạn, đây là giáo quan Lãnh, trong thời gian mười lăm ngày sắp tới, giáo quan Lãnh sẽ cùng trải qua với mọi người.”
“Đẹp trai quá”. Có mấy nữ sinh thi nhau thốt lên. Đồng Kỳ Anh cũng ngay lập tức trố mắt ra.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy dáng vẻ mặc quân phục của Phó Quân Tiêu, quả nhiên chỉ có quân phục nghiêm trang mới hợp với làn da ngăm khỏe khoắn đó của anh.
Dáng vẻ phóng khoáng điển trai, uy phong lẫm liệt đó của Phó Quân Tiêu đã làm bao nữ sinh phải điều đứng.
- -------------------