Chương 261: Cô ấy không muốn anh chạm vào mình
Cập nhật 3 năm trước
Đúng, chính là cậu Liên! Lý Dạ Lọc kinh ngạc.
Phó Quân Tiêu mặc một bộ đồ tây trang thời thượng màu đen, nhưng vẫn không giấu được khi chất quý tộc trời sinh của mình, mái tóc ngắn màu đen mang theo một tia cuồng ngạo không kiềm chế được.
Đôi mắt thâm thuý như chim ưng của anh khiến cho người khác không cách nào đoán được tâm tư của anh, sống mũi thẳng, đôi môi hơi mỏng lúc nào cũng mím chặt, giống như là đang nhẫn nhịn điều gì.
Lý Dạ Lạc đột nhiên cảm thấy một loại dự cảm khác thường trong lòng. Sự ẩn nhẫn của Phó Quân Tiêu đối với anh ta mà nói không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Hai tay của Phó Quân Tiêu nắm chặt, bước đến trước mặt Lý Dạ Lạc, đột nhiên cho Lý Dạ Lạc một cú đấm giữa mặt khiến người khác không kịp đề phòng.
Bên ngoài đúng lúc cũng vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Lý Dạ Lạc nhận thức được tính nghiêm trọng của sự tình nên lập tức nhảy lên xe chạy trốn.
Phó Quân Tiêu muốn đuổi theo nhưng lại nhìn thấy áo sơ mi của Đồng Kỳ Anh không chỉnh tề lập tức cởi áo khoác ngoài của mình mặc lên trên người Đồng Kỳ Anh, sau đó lấy ra một con dao chuyên dụng của quân đội cực kỳ tinh tế mở còng tay trên tay của Đồng Kỳ Anh.
"Xin lỗi, Kỳ Anh, anh đến muộn... Trên trán Phó Quân Tiêu nổi gân xanh, cố gắng áp chế sự phẫn nộ và bi ai trong tâm tư của mình, trầm thấp dịu dàng nói với Đồng Kỳ Anh: “Kỳ Anh, dù cho vừa nãy có xảy ra chuyện gì cũng đừng lo lắng, anh sẽ không nói cho bất kỳ ai cả, Kỳ Anh... anh."
Phó Quân Tiêu muốn nói lại thôi, giọng nói nghẹn lại. Vừa nãy anh lái xe đến đây, cách từ rất xa anh đã có thể nhìn thấy Lý Dạ Lạc ngồi lên trên người Đồng Kỳ Anh.
Anh tức giận đến mức suýt chút nữa đã lái xe đâm vào con xe đua của Lý Dạ Lạc, nếu không phải trên xe còn có Đồng Kỳ Anh anh nghĩ anh nhất định sẽ dưới sự tức giận mà đâm cả xe cả người của Lý Dạ Lạc xuống biển.
Nếu như động tác của anh có thể nhanh hơn nữa thì tốt biết bao nhiêu. Vậy thì Kỳ Anh sẽ không thất thân vì cái tên khốn kiếp Lý Dạ Lạc kia!!! Lúc này Phó Quân Tiêu vô cùng thống khổ thậm chí sâu trong lòng anh là sự tự trách. | Lúc đầu lẽ ra anh không nên để Nhiên Hoàng Minh"chữa khỏi" Lý Dạ Lạc. Lẽ ra anh nên để cho tên Lý Dạ Lạc kia cả đời đoạn tử tuyệt tôn!
Đồng Kỳ Anh không cách nào hiểu được cảm xúc lúc này của Phó Quân Tiêu, càng không nghĩ đến Phó Quân Tiêu sẽ hiểu lầm rằng cô đã “thất thân”.
Đồng Kỳ Anh không có biểu cảm gì trả lời: "Anh ta đã truyền nó ra ngoài rồi!" | Vừa nãy lúc Lý Dạ Lạc chụp ảnh cô, chụp một lúc lại ngừng một lúc, cô đoàn anh ta nhất định đã chuyển tất cả ảnh chụp cô cho một người khác.
“Anh sẽ bảo vệ em" Âm thanh của Phó Quân Tiêu trầm thấp.
Đồng Kỳ Anh khẽ nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía biển lớn màu xanh thẳm, nhàn nhạt mở miệng nói: “Em không muốn nhìn thấy anh ta lần nữa”.
“Được" Phó Quân Tiêu thấp giọng đáp ứng. Lúc này dù cho cô có đưa ra bất kì yêu cầu nào anh cũng đều sẽ đáp ứng. “Kỳ Anh, anh..” Phó Quân Tiêu mở ra cửa xe, giơ tay ra với cô. Anh muốn bể cổ từ trong xe ra ngoài nhưng lại bị cô lạnh nhạt từ chối. "Đừng chạm vào em" Ánh mắt Đồng Kỳ Anh lạnh lẽo, sau khi nói xong cô lại khách sáo mà nói cảm ơn: "Anh cả, cảm ơn anh"
Trong lòng Phó Quân Tiêu ngẩn ra, lần nữa nhầm tưởng rằng cô không muốn cho anh động vào là bởi vì vừa nãy đã bị “thất thân”, chuyện kia đã để lại cho cô ám ảnh tâm lý.
Đồng Kỳ Anh chỉnh lại áo sơ mi trên người mình, trả lại áo khoác ngoài cho Phó Quân Tiêu, tự mình từ trên xe bước xuống. Mới đầu Lý Dạ Lạc vứt cố lên xe thì dép đã bị rớt mất rồi. | Đồng Kỳ Anh cũng không để tâm cái này, giây phút này trong lòng cô đã sớm bị hỗn loạn thành một đống. Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì mà ông trời lại đối xử với cô như thế?
Trái tim Phó Quân Tiêu vừa đau đớn vừa hoảng loạn, Đồng Kỳ Anh càng bình tĩnh như thế càng khiến anh cảm thấy không biết phải làm gì.
Bỗng nhiên anh không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí bước nhanh về phía trước, giơ tay ra nắm lấy bàn tay cô, khiến cả người cô đều chấn động, một củ xoay người xinh đẹp ôm cả người có vào trong lòng mình.
*Kỳ Anh, nếu như em muốn khóc thì cứ khóc đi" Phó Quân Tiêu ôm chặt Đồng Kỳ Anh, bàn tay to vuốt ve gáy của cô, đem mặt cố giấu trước ngực của mình khiến cô có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ rõ ràng trong lồng ngực anh.
Anh hận bản thân đến chậm một bước không kịp thời bảo vệ cô. Còn lúc này Đồng Kỳ Anh lại không hề do dự đẩy Phó Quân Tiêu ra. Bởi vì cô thật sự không cần cải ôm này của anh.