“Không phải cô muốn đính hôn với anh cả của tôi sao? Cô mang thai con của tôi, nếu để anh cả biết. Anh cả sẽ.” Phó Quân Bác muốn nói lại thôi.
Lý Tự San đưa tay ra, nắm chặt tay Phó Quân Bác, chua xót cầu xin: “Anh cả của anh đã từ chối cuộc hôn nhân này, chưa kể, chuyện liên hôn là do bố em đề xuất, liên quan gì đến em chứ? Người em yêu không phải là anh cả của anh! Quân Bác, em cầu xin anh, được không? Anh có thể đi cùng Kỳ Anh, nhưng em chỉ muốn một đứa con thuộc về em, ở bên cạnh em những năm tháng sau này! Có được không? Quận Bác, em cầu xin anh mà”.
“Tư San, cô có bao giờ nghĩ đến việc tương lai sẽ phải tự gánh vác những chuyện gì khi có con với tôi không? Sinh con ngoài giá thú? Điều này có ích gì cho cô sao?” Phó Quân Bác cau mày, nét mặt không vui.
"Quân Bác, cứ cho là em đang cầu xin anh đi, được không? Em chỉ muốn có một đứa con!” Lý Tư San ngang ngược, vừa cởi khăn tắm ra, vừa đi chân đất xuống nền, vừa khóc vừa van xin, từng bước tiến về phía Phó Quân Bác.
Cô ta vươn tay ôm eo anh ấy, kiễng chân hôn lên cổ anh ấy, thở nhẹ bên tai anh ấy.
| Lý Tư San từ từ di chuyển hai tay lên, chầm chậm cởi cúc áo sơ mi của Phó Quân Bác, rồi hôn lên xương quai xanh của anh ấy, nhu mì và thành khẩn nói: “Quân Bác, em chỉ muốn có một đứa con ở bên cạnh em! Bởi vì em yêu anh, cho nên em chỉ muốn có một đứa con với anh. Cả tâm hồn lẫn thể xác em đã không thể chấp nhận những người đàn ông khác! Quân Bác, em cầu xin anh, được không? Hãy cho em một đứa con, có được không? Em đảm bảo với anh! Từ nay về sau, em sẽ không làm phiền anh và Kỳ Anh nữa!”.
Bỗng nhiên, Phó Quân Bác mặt không chút biểu cảm, sau khi hơi kéo giãn khoảng cách giữa mình và Lý Tư San, lại bất ngờ ôm cô ta đi tới giường lớn.
“Quân Bác, anh... đã đồng ý rồi phải không?” Lý Tự San nhẹ nhàng. dán vào lòng của Phó Quân Bác, ngạc nhiên hỏi.
Phó Quân Bác không trả lời Lý Tư San, mà đặt cô ta lên giường, lao thẳng vào người cô ta mà không có bất kỳ khúc dạo đầu nào.
Tiếng tháo kim loại “lách cách” phát ra, khi thắt lưng được cởi ra, anh ấy nhanh nhẹn cởi sạch quần áo trên người..
| anh ấy cũng không trao cho cô ta bất kỳ nụ hôn dịu dàng nào, anh ấy cứ đến rồi đi, như thể đang miễn cưỡng làm một nhiệm vụ với cô ta.
Cho nên, anh ấy đã thực sự không còn yêu cô ta nữa, đúng không? | Lý Tư San cắn môi, nước mắt ào ạt chảy xuống.
Trong phòng khách sạn ở bên kia, sau khi tắm xong, Đồng Kỳ Anh mặc váy ngủ của mình, mái tóc dài bù xù còn chưa khô, ôm con chó Tiểu Ái trong lòng, ngồi trên giường lớn xem phim truyền hình.
Đồng Kỳ Anh dần dần mỉm cười, hơi nghiêng đầu, bộ dạng nghiêm túc nhìn hai chân dài của Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác có đôi chân thon thả khá đẹp, nhưng bắp chân hơi phù, không cân đối với đùi.
Đồng Kỳ Anh vô thức giơ tay lên, từ từ đưa tay vào áo choàng tắm của Phó Quân Bác, nhẹ nhàng đấm vào lưng anh.
“Đau - Kỳ Anh, đừng nghịch nữa!” Phó Quân Bác cau mày nói, không mở mắt nói: “Anh hơi mệt, để anh ngủ một lát.”
“Thành Hưng, mấy ngày nay có phải anh hay bị đau thắt lưng không?” Đồng Kỳ Anh nằm rạp xuống bên cạnh Phó Quân Bác, quan tâm hỏi.
“Thường xuyên tăng ca lại thức khuya, ngồi lâu trong văn phòng tự nhiên sẽ bị đau lưng. Không thành vấn đề, không quan trọng” Phó Quân Bác lúc này mới chậm rãi mở mắt, khóe miệng nhếch lên, vươn tay kéo Đồng Kỳ Anh vào lòng, nhẹ nhàng ôm cô.
| Đồng Kỳ Anh vô thức dụi vào lòng Phó Quân Bác, lo lắng nói: “Hôm nay sau khi chúng ta đến Úc, anh cùng em đến bệnh viện khám sức khỏe, được không?”
| “Anh thực sự không sao!” Phó Quân Bác chống khuỷu tay phải lên gối, nhìn Đồng Kỳ Anh, hơi cúi đầu hôn nhẹ vào trán cô, đáy mắt có chút ý cười: “Em không cần phải quá lo lắng cho anh".
"Đi đi! Đi đi mà! Được không? Chỉ là khám sức khỏe thôi! Em sẽ khám cùng với anh!” Đồng Kỳ Anh bắt đầu làm nũng không chịu bỏ qua.
Tuy rằng cô không phải là bác sĩ, nhưng đi theo bà ngoại nhiều năm như vậy, mưa dầm thấm đất, cũng có chút hiểu biết.
Bắp chân hơi sưng phù, đau thắt lưng thường xuyên, hơn phân nửa là do thận có vấn đề.
- -------------------