Phó Quân Tiêu tung cước đá bay người đàn ông gần anh nhất, những người khác hơi chần chừ, sau đó vẫn quyết định lao lên. Cuối cùng anh chỉ đành đánh nhau với bọn họ trong khu vực quán bar này, đêm nay anh đến “Dạ Hoặc” cũng chỉ do nhất thời hứng khởi, không dẫn vệ sĩ theo.
Đột nhiên, đèn trong quán bar tắt ở một khu vực lớn, xung quanh trở nên mờ mờ ảo ảo. Trong đám người bao vây Phó Quân Tiêu, có vài người đàn ông không rõ thân phận, không có liên quan đến bọn họ bỗng âm thầm hành động..
Một tiếng “vèo” nho nhỏ vang lên, Phó Quân Tiêu cảm thấy trên bụng đau đớn, sau khi cảm giác lạnh lẽo lướt qua, chất lỏng nóng hổi từ từ trào ra. Ngay khi vì đau quá mà anh phân tâm, một chai bia đập “xoảng” vào đỉnh đầu anh.
“A!” Cô gái lập tức hét to.
Không biết qua bao lâu, Phó Quân Tiêu chỉ cảm thấy đầu đau não nhức, choáng váng không thôi, trước mắt tối đen, sau đó anh rơi vào thế giới trắng tinh lộn xộn.
“Anh cả, sao anh lại đánh nhau ở “Dạ Hoặc” chứ? Anh nhìn đi, anh bị thương rồi, em sẽ đau lòng đấy.” Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng của Kỳ Anh vang lên quanh quẩn bên tai.
Tầm nhìn mơ hồ không rõ, như bị bao phủ bởi một màn sương trắng.
Trong màn sương trắng mông lung này, có một bóng người xinh đẹp dịu dàng đang từ từ đi về phía anh.
“Kỳ Anh..” Giọng anh mập mờ không rõ, tốc độ nói cũng rất nhanh. Minh Ánh?
Sau khi Lạc Minh Ánh nhận ra mình nghe lầm, cả người và tinh thần rung động trong nháy mắt, người đàn ông đang nằm truyền dịch trên giường bệnh đột nhiên ôm cô ta vào lồng ngực. Vấn đề quan trọng là người đàn ông cứu cô ta ở “Dạ Hoặc” này chỉ mới gặp cô ta lần đầu, làm sao biết cô ta tên là “Minh Ánh” chứ?
Lạc Minh Ánh cực kỳ ngạc nhiên, nằm trong ngực người đàn ông này, mặc dù anh bị người ta cầm chai bia đập rách da đầu ở quán bar, còn không biết bị ai đâm bị thương, đổ máu quá nhiều nên hôn mê. Cũng may là hai vết thương này chỉ nằm ngoài da, cộng thêm việc đưa đến bệnh viện đúng lúc nên không nguy hiểm đến tính mạng.
Ban đầu, vì bạn học cùng lớp đặt phòng riêng ở khu karaoke trong quán bar “Dạ Hoặc”, muốn. tổ chức một bữa họp mặt cuối cùng trước khi tốt nghiệp nên cô ta mới đến. Đây là lần đầu tiên. cô ta đến nơi như thế này, quán bar vừa to, khu vực giải trí lại nhiều, gọi điện thoại cho bạn cùng phòng lại không có người bắt máy nên cô ta mới đi làm vào khu quán bar..
Nhiên Hoàng Minh lập tức lấy điện thoại ra chụp một tấm, vì không quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, Nhiên Hoàng Minh lùi về sau, đóng cửa phòng bệnh rồi đi tìm bác sĩ hỏi về vết thương của Phó Quân Tiêu..
Cả đêm, Lạc Minh Ánh bất động để người đàn ông này ôm mình, nên sáng hôm sau cô ta đau xương sống, đau eo, lưng đau, chân rút gân. May là động tác của cô ta vẫn chưa đánh thức người đàn ông kia.
Bác sĩ nói anh mất máu nhiều quá, cô ta bèn nhân lúc mới sáng sớm, đến chợ mua ít đồ ăn về nấu đồ bổ máu cho anh.
Nói ra thì cũng kì, sau khi cô ta lên xe cứu thương cùng hộ tống người đàn ông này vào bệnh viện, bác sĩ lập tức sắp xếp phòng VIP cho anh, hơn nữa không cần cô ta đi đăng ký đóng tiền gì, có rất nhiều bác sĩ và nhân viên chăm sóc bận rộn chữa trị cho anh.
Trong phòng bệnh VIP này rất tiện nghi, ngoại trừ có phòng bếp, WC, phòng tắm, sân thượng, phòng điều dưỡng, thế mà còn có TV. Đây là phòng bệnh VIP xa hoa nhất mà Lạc Minh Ánh từng thấy.
Nhưng khi cô ta đi ra ngoài mua đồ ăn về phòng xong, người kia đã đi mất.
Lạc Minh Ánh tìm trong phòng bệnh, sau đó chạy đến chỗ quầy y tá hỏi, mới biết người kia xuất viện rồi.
Đột nhiên trong lòng cô ta có cảm giác mất mác một cách khó hiểu, trong lòng cô ta hy vọng, nếu gặp lại anh được thì tốt.
Sau khi Phó Quân Tiêu được Nhiên Hoàng Minh đưa về nhà, Nhiên Hoàng Minh đổi thuốc cho vết thương trên bụng anh, vừa làm vừa ghẹo: “Cậu không có lương tâm gì hết, cô gái kia | chăm sóc cậu cả đêm, thế mà cậu không nói gì với người ta là đã đi rồi”