Đồng Kỳ Anh cũng theo trào lưu phổ biến của đám đông đến nhà hàng thưởng thức trà chiều với các đồng nghiệp cùng bộ phận, nhưng không ngờ lại gặp Lạc Minh Ánh, người cũng đến dùng trà chiều, thậm chí còn ngồi chung với nhau trước một bàn tròn.
"Sau này khi cô làm tình với tổng giám đốc Phó thì hãy nhẹ nhàng một chút, dù sao tổng giám đốc Phó còn phải ra ngoài đàm phán các hợp đồng làm ăn. Nếu như ngày nào cũng dính vết hôn trên cổ, trên mu bàn tay của anh ấy để lại dấu răng thì còn ra thể thống gì nữa?” Lạc Minh Ánh mặc trang phục công sở, ngồi thẳng người, cô ta bỏ một viên đường vào trong cốc cà phê của mình, vừa cầm thìa khuấy cà phê vừa có vẻ như đang trách cứ Đồng Kỳ Anh với bộ dạng như thể cô ta là chị gái của cô vậy.
Sáng nay, cô ta còn có nhã ý đưa cho Phó Quân Tiêu một chiếc băng cá nhân cỡ lớn, nhưng Phó Quân Tiêu không dùng đến, anh dửng dưng không để tâm đến việc mang theo hai hàng dấu răng, trước những ánh mắt kỳ lạ, sau khi học xong các cuộc họp, anh đi gặp mặt các ông trùm kinh doanh lớn với vẻ bình tĩnh.
Có lẽ, anh không cho rằng điều này có gì không thỏa đáng.
Nhưng với tư cách là một người đứng ngoài cuộc, Lạc Minh Ánh cảm thấy điều đó rất chi là mất phong độ và ảnh hưởng đến hình tượng của công ty và tập đoàn.
Sau khi nghe xong những lời của Lạc Minh Ánh, Đồng Kỳ Anh bị miếng bánh hình xoắn ốc cầu vồng trong miệng làm cho nghẹn họng, cuối cùng sau khi thở được một hơi, cô che miệng lại với vẻ khó chịu.
Cũng may, bàn này chỉ có hai người bọn họ, nếu không lỡ như bị người bên cạnh nghe thấy chỉ có nước nổ tung nồi.
Nói đi cũng phải nói lại, cô ta - Lạc, Minh, Ánh, có phải sống ở biển không vậy? Mấy chuyện riêng tư thế này mà cô ta cũng muốn quản sao?
Mặc dù có vẻ như mấy lời này của cô ta nghe có vẻ như thực sự nghĩ cho tập đoàn và công ty, nhưng cô luôn cảm thấy rất kỳ cục!
Đồng Kỳ Anh bưng trà sữa lên uống liên tục mấy hớp lớn, sau khi thuận khí cho bản thân xong thì cô đặt chiếc cốc xuống, quay sang dằn mặt Lạc Minh Ánh với vẻ không hề khách khí: “Mấy lời này có nên đi nói tổng giám đốc Phó của mấy người kìa!”
"Anh ấy là sếp của tôi, tôi không thể nói mấy lời này với anh ấy được, vì vậy tôi chỉ có thể bắt đầu từ chỗ của cô. Dù sao thì tôi cũng vì muốn tốt cho công ty. Cô Đồng chắc chắn không muốn trở thành Tô Đát Kỷ “hại nước hại dân” chứ?” Lạc Minh Ánh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Hôm nay chỉ đến đây thôi” Phó Quận Tiêu sau đó nói với Trịnh Minh Hâm.
Trịnh Minh Hâm gật đầu, đứng dậy và rời đi.
Lạc Minh Ánh cũng thu dọn sổ ghi chép và máy tính bảng của mình, đi theo sau Trịnh Minh Hâm.
Trước khi rời đi, Lạc Minh Ánh quay đầu lại và đảo mắt theo phản xạ, chân trước họ vừa rời đi thì chân sau Phó Quân Tiêu đã ôm lấy Đồng Kỳ Anh vào lòng, điều này khiến trong lòng cô ta cảm thấy không thoải mái.
Hai người họ không phải họ đã ly hôn rồi sao?
Hiện giờ điều này có nghĩa là lại tái hợp ư?
Trong lòng cô ta sao lại chua xót như thế này chứ?
- -------------------