Chương 189: Đàm phán

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Trong địa lao phủ Thái thú, Đàm Kế Chi ngồi trong một góc nhỏ, mặt không chút thay đổi nhìn địa lao tối tăm mù mịt không thấy ánh mặt trời. Bị giam vào địa lao này đã ba ngày rồi, nhưng vẫn không nhìn thấy bất cứ người nào trong hai người Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly. Chỉ có Phượng Chi Dao thỉnh thoảng sang đây nhìn xem, ý tứ cũng gọn gàng sáng tỏ. Chỉ cần tung tích của hoa Bích Lạc và phương pháp giải độc trên người Mặc Tu Nghiêu. Dĩ nhiên Đàm Kế Chi sẽ không dễ dàng nói cho Phượng Chi Dao, hắn cũng không tin, nếu mình thật nói ra, thì Mặc Tu Nghiêu sẽ để mình đi. Nhưng hắn cũng rõ ràng, ở đây càng lâu lại càng không có lợi cho mình. Hắn phải rời khỏi đây hoặc giết chết con tiện nhân Tô Túy Điệp kia trước khi nàng ta chịu không nổi khai ra tất cả…

Thư Mạn Lâm bị nhốt trong một căn phòng đối diện với Đàm Kế Chi, mặc dù chỉ cách xa mấy bước, nhưng hai người lại chỉ có thể nhìn nhau từ xa. Thư Mạn Lâm thân là Thánh nữ Nam Cương cũng là cô gái quý giá từ nhỏ chưa từng chịu khổ cực gì. Lúc vừa mới vào đây còn có khí lực giận dữ mắng chửi, chỉ đến khi bị Phượng Chi Dao cho người bỏ đói hai ngày, thì mới thành thành thật thật yên tĩnh lại. Chỉ là, thỉnh thoảng nhìn Đàm Kế Chi ở đối diện khóc như mưa, lại làm cho trong lòng Đàm Kế Chi đã phiền não lại càng thêm phiền muộn. Dứt khoát liền mặc kệ nàng, hai người ở trong phòng giam cũng không còn cái gì có thể nói. Đàm Kế Chi ngồi ở một bên xuất thần nghĩ kế sách, Thư Mạn Lâm ngồi ở đối diện khóc, thỉnh thoảng oán trách mấy câu.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sắc mặt Đàm Kế Chi không đổi, ánh mắt cũng đã bắn về phía ngoài cửa cực kỳ nhanh. Trong vòng vây của mọi người, một đôi bích nhân nắm tay nhau đi đến. Ánh mắt Đàm Kế Chi rơi vào trên người Diệp Ly trước hết, thay một thân quần áo mộc mạc đơn giản, một bộ gấm Thủy Vân màu đinh hương, bên trên thêu hoa Phù Dung màu nhạt, trong ngày hè chói chang lại hiện ra mềm mại thanh nhã đặc biệt. Đồng thời cũng làm cho Đàm Kế Chi âm thầm kinh hãi vì thực lực chôn giấu của Định Vương phủ. Bây giờ Mặc Cảnh Kỳ đã lấy lý do Mặc Tu Nghiêu mưu nghịch phản quốc mà đoạt tước vị của Mặc Tu Nghiêu, phong tỏa cả khu vực Tây Bắc và kinh tế các nơi của Đại Sở qua lại buôn bán từ lâu. Định Vương phủ ở phía Tây Bắc lại vẫn có thể lấy ra được đặc sản gấm Thủy Vân mới nhất năm nay của Nam Chiếu quốc, có thể thấy được tài lực và nhân mạch khổng lồ kia. Nên biết, cho dù trong hoàng cung, thì một năm gấm Thủy Vân cũng chỉ có khoảng mười cuộn, năm ngoái hai nước bắt đầu giao chiến lại càng không có.

Đàm Kế Chi chưa bao giờ cảm thấy Diệp Ly mỹ lệ bao nhiêu, bởi vì hắn đã gặp quá nhiều mỹ nhân tuyệt sắc. Nhưng lúc này, hắn không thể không thừa nhận, ánh mắt Mặc Tu Nghiêu thật sự rất tốt, mỹ lệ của cô gái trước mắt cũng không kinh người, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái và an tâm. Còn có thần sắc lạnh nhạt bình tĩnh kia, cùng với sự xinh đẹp và tự tin giấu ở giữa khuôn mặt dịu dàng. Đột nhiên làm cho người ta cảm thấy, bất kỳ cô gái tuyệt sắc nào trên thế gian, khi đứng ở trước mặt nàng cũng chỉ bình thường mà thôi.

“Hừ!” Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt chầm chậm quét qua trên người Đàm Kế Chi toát ra hơi thở nguy hiểm. Đàm Kế Chi chỉ cảm thấy trong lòng run lên, vội vàng thu ánh mắt đang rơi vào trên người Diệp Ly lại, đứng dậy hướng về phía cửa cười nói: “Hạ quan Đàm Kế Chi bái kiến Vương gia, bái kiến Vương phi.”

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, nói với hắn ta: “Rất tốt, lá gan của ngươi rất lớn.” Đến mức độ này, người còn có thể bình tĩnh tự nhiên tiến lên hành lễ như vậy quả thật không nhiều lắm, Mặc Tu Nghiêu cũng không thể không xem trọng nam tử trước mắt hơn một chút. Nhưng mà điều này vẫn không cải biến được kết cục sắp đến của hắn ta.

Phía sau, có người đưa đến hai cái ghế lót nệm êm, để xuống ở ngoài phòng giam, Mặc Tu Nghiêu đỡ Diệp Ly ngồi xuống. Cho dù ở trong phòng giam âm u dơ bẩn này, thì hai người này vẫn tự nhiên giống như trước mắt là cảnh sắc trăm hoa đua nở hợp lòng người. Có người dâng trà lên, nhưng hiển nhiên trong phòng giam cũng không phải chỗ thích hợp để uống trà, Mặc Tu Nghiêu nhíu nhíu mày lấy chén trà trong tay Diệp Ly xuống để lên trên bàn. Diệp Ly cười nhạt, nhìn về phía Đàm Kế Chi và Thư Mạn Lâm hỏi: “Đàm đại nhân, mấy ngày nay Bản phi và Vương gia bận rộn, chậm trễ hai vị, mong rằng hai vị bao dung. Hai vị còn khỏe không?” Đàm Kế Chi cười khổ, nói với Diệp Ly: “Vương phi khách khí, tài nghệ không bằng người, Đàm Kế Chi nguyện đánh cuộc nhận thua.”

Diệp Ly gật đầu, mỉm cười hỏi hắn ta: “Như vậy… Đàm đại nhân cũng biết Bản phi muốn cái gì. Không biết đáp án của Đàm đại nhân là gì?”

Đàm Kế Chi cười nói: “Tại hạ hiểu, Vương phi muốn hoa Bích Lạc… Nói vậy, hơn một năm nay Vương phi cũng vì thứ này mà mất không ít tâm tư. Nhưng mà, tại hạ khuyên Vương phi, không cần hao tổn tâm tư trên người vị họ Lương kia, căn bản hắn ta không tìm được hoa Bích Lạc.”

“À?” Đôi mi thanh tú của Diệp Ly cau lại, giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, hỏi: “Tại sao ta phải phải tin Đàm đại nhân? Hay là nói… Cho dù Đàm đại nhân nói là thật sự, thì như thế nào?” Đàm Kế Chi nói: “Vốn hoa Bích Lạc là Thánh vật Nam Cương, Vương phi thật sự cho là Vương thất Nam Chiếu sẽ giao bảo vật như thế cho một phú thương Đại Sở cất giữ sao? Đều nói thương nhân coi trọng lợi ích, chẳng lẽ Vương thất Nam Chiếu cũng không nghĩ qua, hắn ta có thể sẽ nuốt bảo vật làm của riêng sao?” Diệp Ly than thở, hơi bất đắc dĩ nói với Đàm Kế Chi: “Đàm đại nhân, ngươi đã dám cầm hoa Bích Lạc ra để bảo vệ mạng của mình, Bản Phi tuyệt đối không hoài nghi ngươi không biết tung tích hoa Bích Lạc. Cho nên, ngươi thật sự không cần phải nói nhiều như vậy. Nhưng mà… Ngươi nên biết, trước khi tìm được đồ, ngươi nói cái gì cũng chỉ uổng phí thôi.” Ánh mắt Đàm Kế Chi chợt lóe, nhìn chằm chằm Diệp Ly, nói: “Sau khi tìm được đồ thì như thế nào? Vương phi đang thuyết phục tại hạ tin rằng, lời nói của Định Vương phủ thật sự có thể tin sao?”

Đứng ở phía sau hai người, Phượng Chi Dao hí mắt nhìn, cười nói: “Đàm đại nhân, ngươi không tin thì có thể làm gì?”

Đàm Kế Chi im lặng, đúng vậy, rơi vào trong tay Định Vương phủ, không tin thì có thể làm gì? Tin, có lẽ còn có một con đường sống, không tin chỉ có thể là một con đường chết. Nếu bình thường, Đàm Kế Chi đánh cuộc ván này cũng không sao, nhưng hiện tại hắn cũng không dám đánh cuộc, bởi vì hắn không có thời gian. Một khi có chút chuyện xảy ra, đừng nói hắn nói cho Mặc Tu Nghiêu tung tích hoa Bích Lạc, cho dù bây giờ hắn dâng hoa Bích Lạc đến trước mặt Mặc Tu Nghiêu, thì cũng khó có đường thoát. Nghĩ đến đây, Đàm Kế Chi lắc đầu nói: “Xin lỗi, Vương phi nên biết, cho dù biết tung tích hoa Bích Lạc, thì cũng không phải một sớm một chiều có thể lấy được. Nhưng tại hạ còn chuyện quan trọng muốn làm, thật sự không có cách nào dừng lại lâu như thế. Nói vậy… lúc này sứ giả của Bệ hạ đã đến Nhữ Dương đi?” Đàm Kế Chi vẫn rất có lòng tin với bố trí của mình lúc trước. Chỉ cần Mặc Tu Nghiêu còn chưa quang minh chính đại nói muốn phản Sở, thì với sứ giả triều đình, hắn ta vẫn phải cố kỵ mấy phần.

“Đàm Kế Chi… Lâm Nguyện, ngươi đang nhắc nhở Bản vương một thân phận khác của ngươi sao?” Mặc Tu Nghiêu hí mắt hỏi. Cho dù hắn nhìn Mặc Cảnh Kỳ không vừa mắt, nhưng cũng không đại biểu hắn sẽ bỏ qua cho một cái dư nghiệt của Tiền triều. Dù sao, tiêu diệt Tiền triều cũng không chỉ có Thái tổ Hoàng đế, tổ tiên Định Vương phủ cũng chiếm hơn phân nửa công lao, cho nên bọn họ chính là cừu địch trời sinh. Đàm Kế Chi bất đắc dĩ cười khổ, hiện tại hắn cũng phải hoài nghi, rốt cuộc cơ hội mà mình sống sót ra khỏi thành Nhữ Dương là bao nhiêu. Trầm ngâm một lúc, Đàm Kế Chi mới nói: “Vương gia, vô luận Đàm Kế Chi hay Lâm nguyện, thì ít nhất, trước mắt ta và ngài cũng không xung đột ích lợi, không phải sao? Giết một Đàm Kế Chi, cũng không có ích lợi gì với tình thế trước mắt của Tây Bắc và Định Vương phủ, hơn nữa… Vương gia cũng rất hiểu Bệ hạ, Bệ hạ nhất định sẽ dùng chuyện này mà rêu rao phá hư danh tiếng Định Vương phủ.” Mặc Tu Nghiêu khinh thường cười lạnh, “Ngươi cảm thấy Bản vương sẽ quan tâm chuyện này sao?”

Đàm Kế Chi im lặng, quả thật hắn không nhìn ra được, Mặc Tu Nghiêu có bộ dạng quan tâm danh tiếng của Định Quốc Vương phủ. Đây cũng là chuyện mà hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, chỉ cần không phải kẻ ngu và hôn quân trời sinh, thì ai cũng biết tầm quan trọng của dân tâm hướng về phía mình. Cho dù là người rõ ràng nửa điểm cũng không để ý cùng dân chúng ngươi chết ta sống như Mặc Cảnh Kỳ, nhưng cũng hết sức coi trọng dư luận dân gian. Nhưng hơn nửa năm nay, vô luận Mặc Cảnh Kỳ nói gì, thì từ đầu tới cuối Tây Bắc cũng không có bất kỳ điều gì đáp lại, giống như chấp nhận tất cả cách nói của Mặc Cảnh Kỳ vậy. Tình hình như vậy lại làm cho Đàm Kế Chi mơ hồ hơi bất an. Mặc Tu Nghiêu phản ứng như thế, nếu không phải đã chán chường tính vò đã mẻ lại sứt rồi, thì đó chính là chuẩn bị quấy cho thiên hạ đại loạn. Dù sao sớm muộn gì cũng phải đánh, thay vì hiện tại giải thích, thì tương lai cũng làm cho người ta cảm thấy dối trá, còn không bằng từ khi bắt đầu đã không nói gì.

Đàm Kế Chi hít sâu một hơi, mạnh mẽ làm cho mình tỉnh táo lại. Cúi đầu trầm ngâm một lát, mới nói: “Lần này rơi vào trong tay Vương gia xem như tại hạ bất tài. Tòa Hoàng lăng này, Vương phi cũng đã đi qua, tất cả bảo tàng bên trong xem như tại hạ nhận lỗi đã mạo phạm với Vương phi, hơn nữa tung tích hoa Bích Lạc đổi lại một mạng của tại hạ. Không biết Vương gia nghĩ sao?” Sắc mặt Mặc Tu Nghiêu lãnh đạm, hiển nhiên không cảm thấy hứng thú. Hoàng lăng đang ở trong cảnh nội Tây Bắc, Mặc Tu Nghiêu thích, thì lúc nào cũng có thể phái người đi đào lăng, thật sự không cần Đàm Kế Chi biếu tặng. Vốn Đàm Kế Chi cũng không trông cậy chỉ đơn giản như vậy là đã có thể vượt qua, suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Mặt khác, tại hạ dâng lên mười vạn lượng hoàng kim, cùng với tất cả cọc ngầm ở Tây Bắc và kinh thành, như thế… Xem như có thành ý đi?” Diệp Ly hơi hứng thú nhìn hắn, mỉm cười nói: “Đàm đại nhân thật sự chịu hạ vốn gốc.” Đàm Kế Chi bất đắc dĩ cười nói: “Bất cứ cái gì thì đều không quan trọng bằng mạng, không có mạng, thì giữ lại những cái khác làm gì? Vương phi, tại hạ tự hỏi, mấy ngày nay cũng không có chỗ thất lễ với ngài, cử chỉ vô lễ lúc trước cũng là nhân chi thường tình. Chẳng lẽ tại hạ trả giá cao như vậy còn chưa đủ sao?”

Diệp Ly gật đầu đồng ý với lời của hắn ta, nếu như chỉ nói bắt nàng muốn uy hiếp Mặc gia quân, như vậy, quả thật trả giá cao đã không coi là nhỏ. Dù sao hắn ta cũng chưa thật sự dùng nàng để uy hiếp Mặc Tu Nghiêu thành công, nói một câu trộm gà không được còn mất nắm gạo cũng không quá đáng. Nhưng chẳng biết tại sao, Diệp Ly cảm thấy, trên người hắn còn có một bí mật còn quan trọng hơn thân phận của hắn, tròn mắt suy nghĩ một chút, Diệp Ly hỏi: “Đàm đại nhân, làm sao mà ngươi biết phương pháp giải và độc trên người Vương gia?” Đàm Kế Chi bình tĩnh nhìn nàng, cười nói: “Tại hạ cũng đã nghiên cứu kết luận mạch chứng của Vương gia năm đó ở Thái y viện. Hơn nữa Vương phi cũng biết y thuật của phụ thân.. Cũng không thấp hơn thần y kia, từ nhỏ tại hạ tai nghe mắt thấy, tất nhiên cũng có chút thành tựu.” Ánh mắt Diệp Ly bình tĩnh nhìn kỹ hắn ta một lúc lâu, lâu đến khi Đàm Kế Chi cũng cho là vì mình lộ ra sơ hở gì không nên, mới nghe được Diệp Ly chuyển đề tài, hỏi, “Làm sao Đàm đại nhân quen biết Tô Túy Điệp?”

Quả nhiên là tiện nhân này! Mặc dù đã sớm biết nguyên nhân thân phận bị tiết lộ, nhưng khi nghe Diệp Ly nhắc tới, trong lòng Đàm Kế Chi vẫn hận không được rút gân lột da Tô Túy Điệp. Hắn thiên tính vạn toán, ẩn thân ở bên cạnh Mặc Cảnh kỳ mười năm cũng không có lộ ra chút sơ hở nào, trong thâm tâm cũng tự xưng là tính toán không bỏ sót, lại không nghĩ rằng, hết lần này tới lần khác thua trong tay tiện nhân này. Đàm Kế Chi không thể không âm thầm hối hận ở trong lòng, quả nhiên trước kia không nên phỏng đoán Mặc Tu Nghiêu và Hàn Minh Nguyệt, muốn giết con tiện nhân kia thì luôn có biện pháp có thể tránh không cho hai người kia biết. Nhưng hết lần này tới lần khác, mình cẩn thận quá mức, lại tạo thành thiên đại phiền toái hôm nay.

“Cái này sao……” Mặc dù trong lòng đã muốn bầm thây Tô Túy Điệp vạn đoạn rồi, nhưng trên mặt Đàm Kế Chi lại không có chút sơ hở nào, cười như không cười nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, rồi nói: “Năm đó Tô cô nương là mỹ nhân đệ nhất Đại Sở, có giao tình với nàng ta cũng không phải chỉ có một mình tại hạ. Ngay cả công tử Minh Nguyệt vang danh khắp thiên hạ không phải cũng quỳ gối ở dưới váy Tô cô nương sao? Tuổi trẻ khinh cuồng… Thật sự đã khiến Vương phi chê cười.” Trong phòng giam, thần sắc mọi người đều cổ quái. Ở đây đều là thân tín của Định Vương phủ, nên tất nhiên biết thân phận của Tô Túy Điệp. Đàm Kế Chi nói như vậy, chính là nói rõ ràng cho Mặc Tu Nghiêu, vị hôn thê tiền nhiệm của hắn từng đeo cho hắn không chỉ một cái nón xanh.

Nhưng thần sắc Mặc Tu Nghiêu lại vẫn như bình thường, chiếc cằm anh tuấn hơi hơi ngước lên, nhìn Đàm Kế Chi hỏi: “Ngươi hy vọng Bản vương lập tức giết Tô Túy Điệp, phải không?”

Trong lòng Đàm Kế Chi giật mình, âm thầm nhắc nhở mình hăng quá hóa dở. Trên mặt cười nói: “Nếu không phải vì nàng ta, chỉ sợ lúc này Vương gia cũng không biết thân phận của tại hạ đi? Ai biết năm xưa chỉ một lúc vô ý, cuối cùng lại làm cho mình lâm vào tình cảnh như thế. Tất nhiên tại hạ không hy vọng Tô Túy Điệp sống thêm nữa.”

“Vậy sao?” Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng, không để ý tới Đàm Kế Chi nữa. Trong lòng Đàm Kế Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hiểu được sống chết của mình lúc này đều ở trên người Diệp Ly. Mà Diệp Ly coi trọng nhất chính là mạng của Mặc Tu Nghiêu.

“Đàm công tử, ngươi có gì để cho Bản phi tin tưởng, tung tích của hoa Bích Lạc mà ngươi cung cấp là thật?” Diệp Ly nhẹ giọng hỏi.

Đàm Kế Chi cười ngạo nghễ, nói: “Bởi vì… trên thế gian này, ngoại trừ tại hạ sẽ không còn ai biết tung tích chính xác của hoa Bích Lạc.” Diệp Ly nhướng mày cười nói: “Nếu như vậy thì Bản Phi càng không thể tin tưởng ngươi rồi, dù sao ngươi cũng không muốn ở lại chờ đến khi Bản phi có được hoa Bích Lạc. Đây không phải làm khó người ta sao? Như thế… Đàm đại nhân có thể đi, nhưng Thư cô nương thì phải ở lại.” Ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi xuống trên người Thư Mạn Lâm ở phòng giam bên kia. Thư Mạn Lâm vẫn không nói chuyện, bởi vì nàng hiểu, mình cũng không thể giúp được gì, lại không nghĩ rằng, nói đến cuối cùng lại nhắc đến mình, liền đứng dậy, nhào tới song sắt phòng giam tức giận nhìn chằm chằm Diệp Ly: “Diệp Ly, ngươi càn rỡ! Ta là Thánh nữ Nam Cương, ngươi dám giam giữ ta!”

Diệp Ly nhướng nhướng mày cũng không nói chuyện, nhưng Phượng Chi Dao phía sau nàng lại ngạc nhiên cười nói: “Thánh nữ Nam Cương? Bản công tử còn chưa gặp Thánh nữ Nam Cương đâu, lần này thật đúng là nhờ phúc của Vương phi. Nhưng mà… Lại nói, hình như Thánh nữ Nam Cương không thể gặp người ngoài a, lại càng không cần phải nói rời khỏi Đô thành Nam Chiếu. Vương phi, đây không phải là đồ giả mạo chứ?” Diệp Ly lại cười nói: “Hàng thật giá thật.”

Sắc mặt Thư Mạn Lâm trắng nhợt, mặc dù nàng rất được Nam Chiếu Vương sủng ái. Nhưng thân là Thánh nữ Nam Cương lại lặng lẽ chạy tới Đại Sở, còn để cho người ta thấy được dung mạo của mình, chuyện này ở Nam Chiếu đã được xem là tội không thể tha thứ. Nếu thật sự truyền ra ngoài, đừng nói nàng đến Thánh Địa Nam Cương dưỡng lão, không bị người Nam Chiếu thiêu chết đã là quá tốt rồi. Đây là quy củ mấy trăm năm của Nam Chiếu, cho dù là Nam Chiếu Vương cũng không cứu được mình. Huống chi, nàng còn có một kẻ thù chính trị luôn nhìn chằm chằm nàng là công chúa An Khê. Nếu chuyện này truyền tới trong tai công chúa An Khê, tuyệt đối mình sẽ không trốn thoát.

Với điều kiện mà Diệp Ly đưa ra, Đàm Kế Chi không thể không cau mày, hồi lâu mới nói: “Quả nhiên Vương phi thông tuệ hơn người, khiến cho tại hạ không thể không phục.” Thân phận của hắn đã lộ ra ngoài ánh sáng, vậy thì có nghĩa là, cho dù tính toán suốt mười năm ở Sở kinh không phải hủy hoại chỉ trong chốc lát nhưng cũng không khác gì. Ít nhất, tuyệt đối không thể trở về bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ nữa. Từ đó, Nam Chiếu liền trở thành lợi thế cuối cùng của hắn, mà mình muốn khống chế Nam Chiếu thì cũng chỉ có thể dựa vào Thư Mạn Lâm. Hiển nhiên Diệp Ly cũng nhìn rõ điểm này, nên mới đưa ra điều kiện giam giữ Thư Mạn Lâm. Nếu Thư Mạn Lâm xảy ra chuyện gì, cho dù hắn trốn khỏi Tây Bắc, thì chỉ cần Định Vương phủ hơi động chút tay chân, hắn cũng rất có thể sẽ bị hai bên Sở kinh và Nam Chiếu đuổi giết, khi đó, sẽ thật sự là, tuy thiên hạ rộng lớn nhưng lại không có đất dung thân. Diệp Ly mím môi mỉm cười, “Đàm đại nhân quá khen.”

Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, đỡ Diệp Ly dậy chuẩn bị rời khỏi, Diệp Ly mỉm cười nói với Đàm Kế Chi: “Đàm đại nhân, ngươi có thể suy nghĩ một đêm. Sáng mai nói cho Bản phi đáp án của ngươi. Để lại Thư Mạn Lâm, chỉ cần Bản phi tìm được hoa Bích Lạc, thì chuyện lần này liền xóa bỏ.” Đàm Kế Chi bất đắc dĩ cười, “Ta còn lựa chọn khác sao?” Nếu có thể làm lại một lần nữa, Đàm Kế Chi thề, mình tuyệt đối sẽ không để ý tới rốt cuộc Diệp Ly là Định Vương phi hay cái gì, sau khi rời khỏi cái Hoàng lăng chết tiệt kia liền lập tức rời khỏi vùng Tây Bắc này. Địa phương của Định Vương phủ vĩnh viễn không phải là chỗ để họ Lâm yên tâm dừng lại.

Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu rời khỏi, người trong phòng giam lập tức lui ra hết, chỉ để lại Đàm Kế Chi và Thư Mạn Lâm trầm mặc im lặng nhìn nhau. Một lúc lâu, Thư Mạn Lâm mới run giọng hỏi: “Kế Chi… Chàng, chàng thật sự muốn để ta lại sao?” Đàm Kế Chi than nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn Thư Mạn Lâm tràn đầy ôn nhu và thương tiếc, “Lâm nhi, nàng cũng nhìn ra, hiện tại căn bản chúng ta không có lựa chọn khác. Nếu không đồng ý với bọn họ, thì hai chúng ta sẽ phải cùng chết ở chỗ này. Nàng yên tâm, chỉ cần Diệp Ly lấy được hoa Bích Lạc, tất nhiên sẽ thả nàng ra.”

Thư Mạn Lâm do dự nhìn hắn, “Thật sự phải đưa hoa Bích Lạc cho bọn họ sao?”

Đàm Kế Chi ôn nhu nói: “Cho dù hoa Bích Lạc đáng quý đi nữa thì cũng là vật chết, làm sao quan trọng bằng nàng chứ? Chỉ cần chúng ta còn sống, sẽ còn có cơ hội, nàng nói đúng không?”

Sao Thư Mạn Lâm lại không biết, lúc này căn bản các nàng không có lựa chọn nào khác chứ? Xem như mình không đồng ý ở lại Tây Bắc thì có ai sẽ chịu nghe ý kiến của mình chứ? Mặc dù Đàm Kế Chi nói chỉ là lời ngon tiếng ngọt, nhưng Thư Mạn Lâm vẫn hiểu Đàm Kế Chi sẽ không mặc kệ bỏ rơi mình. Nếu căn bản không có lựa chọn nào khác, nàng nhất định phải để cho Đàm Kế Chi áy náy với nàng càng sâu một chút, rưng rưng gật đầu nói: “Ta biết rồi, Kế Chi, ta sẽ ở lại Tây Bắc. Một mình chàng cũng phải cẩn thận.”

Ánh mắt Đàm Kế Chi nhìn nàng càng thêm ôn hòa, ôn nhu nói: “Lâm nhi, cám ơn nàng. Kế Chi nhất định không phụ nàng.”

Thư Mạn Lâm gật đầu, nói: “Chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, tất nhiên ta tin chàng. Kế Chi, ta chờ chàng.” Mặc dù ở trong phòng giam u ám này, nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau cũng mang theo vạn phần cảm động và triền miên. Thật ra khiến cho phòng giam này nhiều thêm mấy phần ấm áp, chỉ là, rốt cuộc đằng sau sự cảm động và triền miên này là tâm tư và tính toán gì, thì cũng không phải người ngoài có thể biết.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]