Rất nhanh, Diệp Ly đã phiên dịch hết các chữ viết trên tấm lụa ra. May mà lần này Hoàng đế Cao tổ cũng không hãm hại người nữa, địa điểm bảo tàng chân chính cũng ở trong cảnh nội Tây Bắc, cách Ly thành cũng không xa, nhưng hiển nhiên, hiện tại cũng không phải thời cơ thích hợp để đi đào bảo tàng, ít nhất phải đợi đến sau khi quyền quý các quốc gia còn đang ở lại Tây Bắc lén lút tìm kiếm bảo tàng đi hết rồi hãy nói. Diệp Ly giao bản dịch cho Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ nhìn thoáng qua, ghi nhớ vào trong lòng, rồi đốt luôn bản dịch liên quan đến tàng bảo đồ, không để lại chút vết tích nào.
Đám người Diêm Vương các được Diệp Ly sắp xếp trong một cái sân không lớn không nhỏ mằn ở góc tây bắc trong phủ, hiện nay, mặc dù Ly thành còn chưa được tính là mọi sự thuận lợi, nhưng cũng được an bình hơn cảnh loạn lạc ở phía ngoài, Diệp Ly cũng không còn đại sự gì, nên liền chuyển lực chú ý đến hoa Bích Lạc, dĩ nhiên, đứng mũi chịu sào là Bệnh thư sinh thiếu đánh phải đưa ra quyết định này.
Dùng xong điểm tâm, lúc Diệp Ly đi đến sân thăm hỏi đám người Diêm Vương các, thì Lăng Thiết Hàn và Lãnh Lưu Nguyệt đang so chiêu. Bệnh thư sinh ngồi một mình ở một bên, thần sắc âm trầm nhìn hai anh chị đang bay vút lên nhanh chóng tránh né, đánh đến vui vẻ ở trong vườn không chớp mắt, bàn tay vịn cái ghế nắm chặt tay vịn, như muốn khắc lên cái ghế gỗ lim này mấy ấn ký. Diệp Ly mỉm cười đi tới bên cạnh Bệnh thư sinh, thờ ơ cười nói: “Đã sớm nghe nói tuy Lãnh các chủ là con gái, nhưng cũng là cao thủ có hạng trên giang hồ, hôm nay vừa thấy, quả thật là một đôi giai ngẫu (đẹp đôi) với Lăng các chủ.”
Cơ bắp trên mặt Bệnh thư sinh như bóp méo một phát, ngẩng đầu âm trầm nhìn Diệp Ly một cái. Bởi vì kiếp trước nghề nghiệp, nên cái dạng hung thần ác sát, nội tâm biến thái gì mà Diệp Ly chưa từng thấy chứ? Căn bản chút công lực này của Bệnh thư sinh còn chưa đủ để nàng đặt vào mắt. Ánh mắt cười cong cong nhìn Bệnh thư sinh, cười nói: “Lại nói, cũng thật kỳ quái, năm nay Lãnh các chủ cũng đã ba mươi đi? Một người con gái ở tuổi này mà còn chưa lập gia đình, quả nhiên, Lăng các chủ đã làm trễ nãi người ta. Chút nữa vẫn phải nói với Vương gia, kêu chàng nhắc nhở Lăng các chủ một tiếng mới được. Tam các chủ, ngươi nói có phải không?”
“Diệp Ly!” Bệnh thư sinh cắn răng, kèm theo là một trận ho khan kinh thiên động địa, mở lòng bàn tay ra, thì đã nhuộm đầy máu.
Bên kia, tất nhiên, Lăng Thiết Hàn và Lãnh Lưu Nguyệt cũng nghe được động tĩnh, vội vàng ngừng trận tỷ võ lại, bay qua, “Tam đệ, sao vậy?” Lăng Thiết Hàn trầm giọng hỏi. Bệnh thư sinh lại không cảm kích, mà ngẩng đầu lên, oán hận nhìn Lăng Thiết Hàn một cái, đứng dậy đi về phòng. Lăng Thiết Hàn nhíu nhíu mày, nói với Lãnh Lưu Nguyệt: “Lưu Nguyệt, muội đi xem đệ ấy đi.” Lãnh Lưu Nguyệt trầm mặc gật đầu, cất hai thanh dao ngắn trong tay, rồi xoay người đi vào nhà.
Lăng Thiết Hàn tiện tay cầm lấy cái khăn để ở một bên lau tay, xoay người, nói với Diệp Ly: “Vương phi, thân thể của Tam đệ thật sự không khỏe, kính xin Vương phi khẩu hạ lưu tình (nói chuyện lưu tình một chút).” Diệp Ly nhướng mày cười một tiếng, thì ra Lăng Thiết Hàn đã nhìn ra, sở dĩ đột nhiên Bệnh thư sinh ho ra máu là bị nàng chọc tức. Diệp Ly cũng không trốn tránh, tay áo phất một cái ngồi xuống đối diện Lăng Thiết Hàn, cười nói: “Lăng các chủ, ngay cả khi Tam các chủ được xem là thân nhân, thì ngươi cũng không thể bất công quá mức. Hôm qua Bản Phi cũng bị Tam các chủ chọc tức đến không nhẹ đây. Nếu cơn tức này không thể phát tiết ra một chút, thì cuộc sống hàng ngày của Bản Phi sẽ thật sự rất khó an.” Lăng Thiết Hàn bất đắc dĩ, cái miệng của nghĩa đệ nhà mình, đừng nói là người ngoài, chính là Đại ca như hắn, mà cũng có đôi khi muốn đánh cho đệ ấy một trận. Nhìn Diệp Ly, thở dài, Lăng Thiết Hàn nói: “Vương phi đang kỳ quái, vì sao tại hạ vẫn muốn che chở cho Tam đệ sao?”
Diệp Ly khẽ gật đầu, quả thật, nàng hơi tò mò. Lấy cá tính và tính tình của Lăng Thiết Hàn, chắc chắn sẽ không thích những người cố chấp âm trầm mà lòng dạ độc ác như Bệnh thư sinh. Cũng không phải là nghi ngờ bản thân Lăng Thiết Hàn từ bi đến đâu, mà người như Lăng Thiết Hàn, mặc dù thân là Các chủ Diêm Vương các, nhưng lại quang minh lỗi lạc hơn một vài kẻ nhân sĩ chính phái mang khuôn mặt chánh nghĩa, nhưng lén lút nam đạo nữ xướng (nam làm trộm cướp, nữ làm kỹ nữ). Người như vậy, nhất định là sẽ không thích người mà trong lòng âm u vặn vẹo.
Lăng Thiết Hàn hơi tiếc hận thở dài, nói: “Tại hạ và hai đệ muội đã quen biết từ nhỏ. Khi còn bé, tuy Tam đệ trầm mặc ít nói, nhưng cũng không phải là bộ dáng hiện tại. Khi đó chúng ta cũng còn là những đứa trẻ, cũng không có bản lãnh gì, lại phiêu đãng trên giang hồ, nên tất nhiên phải chịu không ít đau khổ. Có một năm. . . Lưu Nguyệt bệnh nặng, tất cả tiền để dành của chúng ta cũng xài hết rồi, nhưng sao chút tiền để dành này lại đủ xem bệnh được chứ? Vì cứu Lưu Nguyệt, Tam đệ liền tự bán mình, chỉ để lại tiền bạc rồi đi theo người khác. Đợi đến sau khi Lưu Nguyệt hết bệnh, chúng ta gia nhập Diêm Vương các, Lưu Nguyệt khổ luyện võ công ngày đêm, chính là hy vọng có một ngày có thể tìm được Tam đệ. Đợi đến khi ta tìm được Tam đệ thì cũng đã hơn một năm sau rồi. Trong lúc đó, không ai biết Tam đệ chịu bao nhiêu khổ, nhưng khi chúng ta tìm được đệ ấy, thì cả người đệ ấy đã bị thương nặng sắp chết. Tư chất của bản thân Tam đệ cũng được không tính là tốt, nên cho dù tập võ cũng, thì không đạt tới được trình độ như ta và Lưu Nguyệt được, căn bản không thích hợp với một nơi như Diêm Vương các. Sau khi thương thế của đệ ấy lành lại, ta và Lưu Nguyệt đều hy vọng, từ đó đệ ấy có được một cuộc sống yên bình như người bình thường, có ta và Lưu Nguyệt trông nom, nên đệ ấy cũng không bị người khác khi dễ. Nhưng ai biết, đệ ấy. . . . . .”
Lăng Thiết Hàn cười khổ một tiếng, nói: “Căn bản đệ ấy không nghe ta và Lưu Nguyệt khuyên bảo, cuối cùng vẫn tự mình vào Diêm Vương các. Lấy tư chất của đệ ấy, nếu luyện võ, thì tối đa cũng chỉ có thể trở thành một sát thủ hạng hai trong Diêm Vương các, không bao lâu sau cũng sẽ bị đưa ra làm bia đỡ đạn. Cho nên đệ ấy chọn một lối tắt khác, là chuyên về tấn công bằng độc thuật, thật ra, lại khiến đệ ấy nhảy lên trở thành sát thủ cao nhất trong Diêm Vương các. Mặc dù đệ ấy ngoan lệ vô tình với người ngoài, nhưng lại vô cùng tốt với người của mình. Mặc dù thân là sát thủ, nhưng đến cùng, Lưu Nguyệt vẫn là con gái, có lúc vẫn mềm lòng. Mỗi lần như vậy, Tam đệ đều chủ động nhận một số vụ làm ăn mà Lưu Nguyệt không ra tay được thay muội ấy.”
Diệp Ly an tĩnh nghe Lăng Thiết Hàn nói, cũng không nghĩ tới, ba vị đương gia Diêm Vương các mà bây giờ làm người ta sợ hãi nhất trong chốn giang hồ còn có một đoạn quá khứ như vậy. Nhưng cũng đúng, dù sao biến thái trời sinh cũng là số ít, bệnh hoạn trong người Bệnh thư sinh cũng không phải một ngày mà thành, “Lăng các chủ và Lãnh các chủ dễ dàng tha thứ cho hắn ta như vậy, là vì cảm thấy có lỗi với hắn ta sao?” Lăng Thiết Hàn trầm mặc, hiển nhiên, đồng ý với lời nói của Diệp Ly. Năm đó Lăng Thiết Hàn còn trẻ khí thịnh, vừa vào một nơi như Diêm Vương các, liền hao phí phần lớn tinh lực trên chuyện tăng lên vũ kỹ của mình, chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, thì nghĩa đệ đã biến thành cao thủ dụng độc làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật trên giang hồ.
Diệp Ly như có điều suy nghĩ đánh giá Lăng Thiết Hàn, hỏi: “Lại nói, trong ba vị Các chủ, ngay cả Tam các chủ, năm nay cũng gần ba mươi đi, tuy nhiên, lại còn chưa lập gia đình. Vì sao?”
Đôi mắt Lăng Thiết Hàn như có điều suy nghĩ, một hồi lâu mới thở dài nói: “Tại hạ một lòng chuyên chú võ đạo, quả thật không có ý niệm lập gia đình trong đầu. Huống chi, đến cùng thì Diêm Vương các làm chuyện giết người mua bán. Người giết người tất nhiên sẽ bị giết. . . Vẫn không cần có gánh nặng gia đình gì thì tốt hơn. Nhưng mà. . . Hôm nay, nghe Vương phi nói, tại hạ mới nhớ, đã làm trễ nãi Lưu Nguyệt và Tam đệ.” Diệp Ly nhíu mày, nhìn kỹ bộ dáng thản nhiên lại hơi ảo não của Lăng Thiết Hàn, xem ra, quả thật, Lăng Thiết Hàn không có ý gì với Lãnh Lưu Nguyệt. Bệnh thư sinh thầm mến Lãnh Lưu Nguyệt là chắc chắn, nếu Lăng Thiết Hàn không có ý với Lãnh Lưu Nguyệt, thì chuyện cũng dễ làm hơn, chỉ là, không biết Lãnh Lưu Nguyệt có ý gì. Một cô gái, xem như là sát thủ, thì cũng không thể hơn ba mươi mà còn chưa có người yêu đi? Nam tử thân cận bên cạnh Lãnh Lưu Nguyệt cũng chỉ có Bệnh thư sinh và Lăng Thiết Hàn, nếu để cho Diệp Ly chọn, thì Diệp Ly có cảm giác, mình cũng không thể vứt bỏ Lăng Thiết Hàn mà coi trọng Bệnh thư sinh được.
“Lăng các chủ có biết mục đích mà Bản Phi đến đây không?” Diệp Ly nhẹ giọng hỏi.
Lăng Thiết Hàn gật đầu nói: “Tất nhiên. Trong hai ngày này, tại hạ và Lưu Nguyệt sẽ dốc hết sức thuyết phục Tam đệ giao phương thuốc ra. Dù sao, vốn chuyện này là song phương đều được lợi, thật sự không cần thiết khiến cho lưỡng bại câu thương.”
“Như vậy. . . Xin Lăng các chủ trả lời Bản Phi một vấn đề?” Diệp Ly nói.
Lăng Thiết Hàn ngẩn ra, hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật đầu nói: “Tri vô bất ngôn (biết gì nói nấy, không lừa gạt).”
Diệp Ly rũ mắt, thấp giọng hỏi: “Lăng các chủ xem Lãnh các chủ là gì của mình?”
Mày kiếm của Lăng Thiết Hàn nhíu lại, nói: “Tất nhiên, ta xem Lưu Nguyệt là muội muội ruột của ta. . . . . . .” Lăng Thiết Hàn phản ứng cực nhanh, lời nói mới ra khỏi miệng đã hiểu Diệp Ly có ý gì. Trên khuôn mặt trầm ổn anh tuấn hiện lên kinh ngạc, hỏi: “Vương phi có ý là. . . ?” Diệp Ly cười nhạt, vừa muốn gật đầu, lại nghe thấy tiếng tay áo đung đưa ở phía sau, hai người cùng quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh màu đen đã đi xa của Lãnh Lưu Nguyệt. Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn Lăng Thiết Hàn cười khổ, xem ra Lãnh Lưu Nguyệt đã nghe được bọn họ nói chuyện. Mà quan trọng hơn là, chỉ sợ Lãnh Lưu Nguyệt thật sự có ý với Lăng Thiết Hàn, cho nên sau khi nghe được lời của Lăng Thiết Hàn, mới thương tâm đi, “Lãnh các chủ chưa quen thuộc với Ly thành, Lăng các chủ vẫn đuổi theo trước đi. Đừng để xảy ra chuyện gì.” Lăng Thiết Hàn cũng biết Ly thành không giống những nơi khác, ám vệ Định Vương phủ, Mặc gia quân, Hắc Vân Kỵ, còn có Kỳ Lân thần bí khó lường, toàn bộ đều tập trung ở xung quanh tòa thành trì này, nếu thật sự Lãnh Lưu Nguyệt xảy ra chuyện gì, thì chỉ sợ cũng không có cách nào toàn thân trở lui. Gật đầu, Lăng Thiết Hàn đứng dậy đuổi theo phương hướng Lãnh Lưu Nguyệt rời đi.
Nhìn theo thân ảnh Lăng Thiết Hàn biến mất, nụ cười dịu dàng trên mặt Diệp Ly cũng từ từ giảm đi, thanh lệ dung nhan dần dần bị lây một tầng sắc thái lãnh khốc. Vốn gút mắc trong tình cảm của mấy người Diêm Vương các không cần nàng nhúng tay, nhưng nếu đây là nhược điểm duy nhất của Bệnh thư sinh, thì nàng sẽ không quan tâm mà lợi dụng tình cảm của hắn ta dành cho Lãnh Lưu Nguyệt để đạt tới mục đích.
Đứng dậy, Diệp Ly bước chậm vào bên trong gian phòng Bệnh thư sinh đang nghỉ ngơi. Còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng ho khan lúc có lúc không truyền đến từ bên trong. Trầm Dương và Lâm đại phu nói thật đúng, bệnh của Bệnh thư sinh đã đến lúc nguy kịch. Đẩy cửa ra, đi vào, người ở bên trong nghe được tiếng mở cửa, đột nhiên xoay người lại, khi thấy người mở cửa là Diệp Ly, thì ánh mắt dần dần lạnh xuống, “Ngươi tới đây làm gì? Thân là Vương phi mà ngay cả chuyện quan trọng là thông báo một tiếng trước khi vào phòng của người khác cũng không hiểu sao?” Diệp Ly cũng không để ý sự vô lễ của hắn ta, mỉm cười đi vào trong phòng, ngồi xuống chiếc ghế cách giường của hắn ta không xa, nhàn nhạt cười nói: “Ta mới vừa nói chuyện với Lăng các chủ, nhất thời không chú ý, đã để cho Lãnh các chủ nghe thấy. Sau đó Lãnh các chủ đã chạy ra ngoài một mình.”
“Rốt cuộc các ngươi đã nói gì?” Đáy mắt Bệnh thư sinh hiện lên một tia lo lắng, tiếp theo giận dữ hét lên với Diệp Ly.
Diệp Ly nháy nháy mắt, cười nói: “Không có gì. Vừa lúc nói đến chỗ Lăng các chủ nói đối xử với Lãnh các chủ như muội muội ruột. Có vấn đề gì sao?”
Bệnh thư sinh sửng sốt, hiếm khi không phun nọc độc với Diệp Ly mà cúi đầu trầm mặc. Thấy Bệnh thư sinh không nói lời nào, khóe môi Diệp Ly câu lên một nụ cười nhạt, nghiêm mặt nói: “Tam các chủ, nhân sinh trên đời không gì có thể lưỡng toàn. Quan trọng là xem người ta lấy hay bỏ thôi, so với được ở cùng người mà mình thật lòng yêu, chẳng lẽ trả thù Vương gia nhà ta thật sự quan trọng như vậy sao? Nếu nói Vương gia nhà ta có thù hủy gia diệt tộc với ngươi thì cũng thôi, nhưng theo ta được biết, ngoại trừ lần giao thủ mấy năm trước, thì ngươi và Vương gia chúng ta cũng không có bất kỳ lần tiếp xúc nào nữa, thậm chí gia tộc mà ngươi sinh ra cũng không có bất kỳ ân oán gì với Định Vương phủ. Ngươi cần gì phải như thế đây? Lùi một bước trời cao biển rộng, những lời này, có đôi khi vẫn còn có chút đạo lý. Ngươi cứ nói đi?”
Bệnh thư sinh chợt ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Ly. Thần sắc trên mặt vẫn thay đổi, có tức giận khi bị Diệp Ly khám phá ra tâm sự, cũng có thống hận và không cam lòng với Mặc Tu Nghiêu, còn có một chút tự ti và ảm đạm nói không rõ, “Nói dễ nghe như vậy, còn không phải vì ngươi muốn phương thuốc sao?” Diệp Ly gật đầu đồng ý, cười nói: “Tất nhiên ta nói những lời này là vì phương thuốc, vì tính mạng của trượng phu ta. Không lẽ lại vì làm mai mối cho Tam các chủ sao? Ta cũng không phải ăn no rỗi việc. Có phương thuốc, Vương gia nhà ta giữ được tính mạng, thì ta liền vui vẻ, thân thể ngươi tốt, có muốn theo đuổi Lãnh các chủ hay không, thì tất nhiên là chuyện của một mình ngươi. Lại nói, nếu tương lai, Nhị các chủ thật sự rơi vào trong tay Tam các chủ, Bản Phi còn thấy thẹn trong lòng đây.” Theo Diệp Ly thấy, Bệnh thư sinh có tính tình quái dị là một vạn cái không xứng với Lãnh Lưu Nguyệt. Cho nên nàng cũng chỉ lấy Lãnh Lưu Nguyệt làm chỗ đột phá để nói chuyện với Bệnh thư sinh, chứ tuyệt đối sẽ không nghĩ kế để theo đuổi Lãnh Lưu Nguyệt thay hắn ta. Dĩ nhiên, một cô gái như Lãnh Lưu Nguyệt sẽ có tâm tính kiên định, nếu chính Bệnh thư sinh không thể đả động nàng ấy, thì người khác ra chủ ý cũng chưa chắc có tác dụng.
“Ngươi!” Trong cuộc đời, Bệnh thư sinh hận nhất là người khác nói hắn không xứng với Lãnh Lưu Nguyệt. Mặc dù trong lòng hắn cũng rõ ràng mình không xứng với nghĩa tỷ, nhưng lại chịu không được khi nghe người khác nói ra.
Diệp Ly thấy cũng đã nói được không sai biệt lắm, liền đứng dậy chuẩn bị cáo từ, “Tam các chủ hãy tự suy nghĩ cho thật kỹ đi. Là giữ lại tính mạng thử một lần xem, hay đánh cuộc với Vương gia xem mạng của ai cứng rắn hơn. Ta bảo đảm. . . Vào lúc trước khi ngươi chết sẽ tìm được một lang quân như ý thay Lãnh các chủ.”
Dựa vào đầu giường, nhìn Diệp Ly vung tay áo bỏ đi không do dự, Bệnh thư sinh lại ho mãnh liệt một trận, “Diệp Ly! Ngươi điên rồi. . .” Quả thật, Diệp Ly đã bắt được tử huyệt của hắn, người như hắn, cho tới bây giờ cũng không phải quân tử hoàn thành ước vọng cho người khác, thật sự muốn hắn nhìn Lãnh Lưu Nguyệt gả cho người khác, tuyệt đối còn khó chịu hơn để cho hắn chết.
Không ai biết Lăng Thiết Hàn đã nói gì với Lãnh Lưu Nguyệt, trời hơi tối thì hai người, một trước một sau, trở lại Định Vương phủ giống như cũng không có gì phát sinh vậy.
Sau bữa tối, hiếm khi Diệp Ly và Từ Thanh Trần lại được thanh nhàn ngồi đánh cờ tán gẫu. Bệnh thư sinh kêu thị vệ canh giữ ở trong viện đưa tới một mảnh vải cũ không biết làm từ chất liệu gì có đầy chữ viết theo phong cách cổ xưa. Diệp Ly mở ra, vừa nhìn, trên mặt liền hiện lên nụ cười thỏa mãn, giao mảnh vải cho Tần Phong ở phía sau, phân phó hắn ta tự đưa đến viện của Trầm Dương và Lâm đại phu. Rốt cuộc cũng đã giải quyết được chuyện treo trong lòng đã lâu, thần sắc Diệp Ly cũng càng thêm thoải mái. Từ Thanh Trần vừa cầm quân cờ vừa suy tư, vừa nói: “Lấy được phương thuốc của hoa Bích Lạc, vui vẻ đến vậy sao?”
Diệp Ly cười nói: “Dĩ nhiên vui vẻ, chẳng lẽ Đại ca không vui?”
Từ Thanh Trần lắc đầu, cười nói: “Nữ đại bất trung lưu (Con gái lớn không giữ được).”
Diệp Ly bị huynh ấy nói liền lúng túng, bọn muội đã lập gia đình hơn hai năm rồi, được chứ? Từ Thanh Trần lạnh nhạt đặt quân cờ xuống, cười nói: “Muội cố ý kéo lên gút mắc tình cảm giữa ba huynh muội Lăng Thiết Hàn, ép Bệnh thư sinh vào khuôn khổ. Lúc này Lăng Thiết đang đau khổ phiền muộn, nên chưa kịp phản ứng, chờ hắn ta phục hồi tinh thần lại, cẩn thận hắn ta gây chuyện với muội.” Diệp Ly lại không để ý, giơ tay lên đặt xuống một quân cờ ăn hết mấy quân cờ của Từ Thanh Trần, rồi nói: “Lăng Thiết Hàn lại không biết xấu hổ mà đến gây chuyện với muội sao? Lãnh các chủ đã hơn ba mươi rồi, cả tuổi xuân đều hao phí vào trên người hắn ta. Hắn ta cũng nên cho người ta một câu trả lời đi chứ?”
Cánh tay đang cầm quân cờ của Từ Thanh Trần dừng lại, mỉm cười nhìn nàng, nói: “Sao huynh lại cảm thấy, hình như lời này của muội đang ám chỉ ai đó?”
Bị ánh mắt cười như có như không của Từ Thanh Trần nhìn chằm chằm như vậy, lập tức, Diệp Ly cảm thấy sau lưng chợt lạnh. Nhưng vẫn cố giữ vững bình tĩnh, nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Trên thế gian này, con gái qua ba mươi còn có thể tìm được người tốt lành gì? Mặc kệ Lăng Thiết Hàn có biết hay không, hắn ta làm Đại ca mà bỏ mặc nghĩa muội đã hơn ba mươi còn chưa thành thân, ngay cả hỏi cũng không hỏi thì cũng không được đi? Nói dễ nghe một chút, thì Lăng các chủ trầm mê võ công, không bị vật bên ngoài tác động, nói khó nghe một chút, thì là người cặn bã đã làm trễ nãi cả đời con gái nhà người ta!”
“Người cặn bã?” Nụ cười trên mặt Từ Thanh Trần càng sâu, “Ly nhi muội muội, muội còn chuyện gì muốn nói với vi huynh, thì có thể nói ra đi.”
Diệp Ly đổ mồ hôi, trong lòng thầm mắng mình không biết kiên nhẫn. Nàng cũng không biết tại sao mình lại sợ Từ Thanh Trần như vậy, mà lại không sợ Từ Thanh Trạch ăn nói nghiêm túc từ nhỏ. Dĩ nhiên, đây cũng không phải chỉ là bệnh của một mình Diệp Ly, trên thực tế, ba huynh đệ phía dưới của Từ gia cũng càng sợ Từ Thanh Trần ôn văn nhĩ nhã hơn, “Muội không phải nói Đại ca huynh, Đại ca huynh cũng đừng đoán mò.” Từ Thanh Trần gật đầu, nhìn bộ dáng chột dạ hiếm thấy của Diệp Ly, bất đắc dĩ, thở dài hỏi: “Công chúa An Khê đi tìm muội?”
Diệp Ly cũng có một vài ý xấu, vốn chuyện tình cảm của Từ Thanh Trần cũng không phải là chuyện mà nàng có thể quản được, “Công chúa An Khê chưa nói chuyện của huynh, nhưng. . . . . .” Công chúa An Khê, thân là công chúa của một nước, lại là Vương Thái nữ. Văn hóa của người Nam Chiếu hoàn toàn khác với Trung Nguyên, cũng không có hứng thú gì với cái gọi là Truyền Quốc Ngọc Tỷ, nhưng lại vẫn ở lại Ly thành, vì cái gì, sao Diệp Ly lại không biết được? Chỉ là, mặc dù Từ Thanh Trần không trốn tránh Công chúa An Khê, nhưng sự vụ Tây Bắc bận rộn, cũng không thể có nhiều thời gian tiếp khách. Mỗi lần Công chúa An Khê tới gặp Diệp Ly, thần sắc ảm đạm muốn nói lại thôi vẫn khiến cho Diệp Ly rất đồng tình.
“Đại ca, rốt cuộc huynh nghĩ sao về Công chúa An Khê? Nhị ca cũng sắp thành thân rồi, chắc chắn cậu mợ cũng đã từng thúc giục huynh đi?” Suy nghĩ một chút, Diệp Ly vẫn quyết định hỏi xem ý của Từ Thanh Trần. Không chỉ bởi vì Công chúa An Khê, mà còn có mợ cả, cậu cả và ông ngoại mong mỏi Đại ca sớm ngày lập gia đình nữa, “Tuổi của Công chúa An Khê cũng không còn nhỏ, mặc kệ Đại ca nghĩ gì thì vẫn nên nói thẳng với nàng ấy thì tốt hơn.”
Từ Thanh Trần gật gật đầu, nói: “Đại ca biết rồi, sẽ giải quyết tốt.”
“Đại ca huynh. . . . . .”
“Huynh và An Khê không thích hợp.” Từ Thanh Trần bình tĩnh cười nói, “Nàng ấy là Vương Thái nữ Nam Cương, cuối cùng cũng sẽ có một ngày thừa kế ngôi vị Nam Chiếu Vương.” Diệp Ly nhíu nhíu mày, không đoán được rốt cuộc Từ Thanh Trần có ý hay không có ý, “Nếu Công chúa An Khê nguyện ý buông tha ngôi vị Nam Chiếu Vương thì sao?”
“Chúng ta chỉ là bạn thân.”